Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 131



Sắc mặt Lâm Nhược Vũ cũng trầm xuống, khí tức của đối phương là cao thủ Nguyên Anh kỳ cửu phẩm.

Cho dù mạnh như Nhị sư tỷ và Tứ sư tỷ, cũng không dám nói là thắng được loại tồn tại này, bất kỳ một cao thủ Nguyên Anh kỳ cửu phẩm nào cũng đều không đơn giản, chỉ cần là vũ hồn của bọn họ cũng đủ để hoành áp tất cả rồi.

Liễu Tiếu Tiếu mày nhăn lại. nói:

- Làm thịt hắn!

Lâm Nhược Vũ há há miệng, muốn nói đối phương thật sự quá mạnh, nhưng Liễu Tiếu Tiếu ngay sau đó liền đưa tới một vốc nhỏ linh thạch cửu phẩm, nàng ta cắn răng một cái nói:

- Liều mạng!

Ngay sau đó nàng ta lao ra khỏi phượng liễn, trong bảo hồ lô từng bức họa bay ra, trải rộng sau lưng nàng ta.

Đây là một bức tranh sơn thủy họa, có sơn có thủy có nhân gia, ý cảnh hờ hững có chút phù hợp với tâm cảnh của nàng ta, nhưng lúc này tranh sơn thủy được mở ra đã xảy ra dị biến.

Sông núi bay ra, dòng nước tuôn ra, ở bố cục chân trời, chỉ nháy mắt đã ở một mảng thiên địa này vẽ ra một bức tranh sơn thủy.

Đối thủ là cao thủ Nguyên Anh kỳ, tuổi khoảng bốn mươi, lúc này cười lạnh một tiếng, tiểu tu sĩ Kim Đan thất phẩm cũng muốn đối kháng với Nguyên Anh kỳ, đúng là không biết tốt xấu.

Nhưng trong giây lát sắc mặt hắn lại cả kinh nói:

- Ảo trận!

Ngay sau đó hắn đã lâm vào trong ảo trận, là hắn lơ là rồi, nhưng hắn cũng không lo lắng, tu vi tựa như một đạo lạch trời, nào có thể dễ dàng vượt qua.

Hắn bị bức họa làm ảnh hưởng, cả người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có điều ngay lập tức, liền thấy Tứ sư tỷ miệng mũi trào máu, gian nan nói:

- Mau, hắn vận dụng vũ hồn, ta không chống đỡ được nữa rồi.

Liễu Tiếu Tiếu lập tức bay ra, Tiểu Bảo Giáp trên người rung rung, thành hình trong tay nàng ta:

- Nhị thức!

Pháp bảo bản mệnh của nàng ta lập tức tổ hợp thành một cái chùy cực lớn, rất có bộ dạng của chùy công thành, vô cùng to lớn, nếu không phải với thể phách của Nhị sư tỷ, người bình thường căn bản không cầm nổi.

Vung chùy lớn như vậy, Nhị sư tỷ không chút lưu tình, một chùy đập tới, chân nguyên trong cơ thể cao thủ Nguyên Anh đó rung động, theo bản năng kích phát lực lượng để thủ hộ thân thể.

Nhưng đại bộ phận lực lượng của hắn đã bị Tứ sư tỷ bám trụ, lực lượng phòng hộ đó không mạnh, gặp phải loại biến thái như Nhị sư tỷ, trong chớp mắt đã bị đánh tan, ngay sau đó thì đánh lên thân thể hắn.

Người đó lập tức hét thảm một tiếng, cao thủ Nguyên Anh kỳ, bình thường sẽ không mang theo pháp bảo giữ mạng, bởi vì tác dụng của thứ đó đã không còn lớn.

Người có thể bị pháp bảo ngăn cản thì vốn không thể gây thương tổn cho bọn họ, người có thể đánh nát pháp bảo thì bọn họ cũng chết chắc rồi, huống chi không phải bất kỳ một cao thủ Nguyên Anh kỳ nào cũng có một trưởng bối tu vi bạt thiên ban thưởng pháp bảo.

Hắn bị trọng thương rơi xuống chân trời, nện xuống đất, thân thể bắt đầu có dấu vết nứt toác, nhưng vẫn không hoàn toàn vỡ vụn.

Liễu Tiếu Tiếu nhổ một ngụm nước bọt, vỏ rùa của Nguyên Anh kỳ đúng là cứng thật.

Lâm Nhược Vũ thở phào, Liễu Tiếu Tiếu đắc thủ, áp lực của của nàng ta cũng nhỏ đi nhiều, nhưng thảm trạng miệng mũi trào máu vẫn còn, Lâm Phong thấy mà kinh hãi đảm chiến.

Liễu Tiếu Tiếu cũng không dừng tay, nhân lúc ngươi bệnh lấy mạng ngươi luôn, người đó mặc trang phục của Chiến Thần điện, nàng ta không có hảo cảm, diễn hóa Bạch Hổ Biến, cự thú thành hình trên hai tay nàng ta, giống như hai tay nàng ta đang đỡ một con cự thú che trời vậy.

Vào khoảnh khắc Bạch Hổ cự thú xuất hiện, thân thể Lâm Phong chấn động, đan điền đột nhiên xao động, pháp bảo bản mệnh đang giãy dụa.

- Ca, ngươi lại làm trò gì thế! Đừng nhúng tay vào làm gì, trong loại chiến đấu này chúng ta chính là vật hi sinh thôi.

Lâm Phong thực sự không biết phải nói gì, pháp bảo bản mệnh không ngờ muốn lao ra tham gia, ngại mạng dài quá à?

Nhưng ngay sau đó chấn động càng thêm mãnh liệt, Lâm Phong trong nhất thời không kiềm chế được, hé miệng phun ra một đạo kim quang, Tam Túc Thanh Đồng đỉnh bay tới phía trên Bạch Hổ Biến, chính là một đạo quang mạc phủ xuống.

Liễu Tiếu Tiếu hai mắt trợn trừng, có chút kinh ngạc, uy lực của Bạch Hổ Biến mạnh thêm mấy phần, cao thủ Nguyên Anh kỳ đó hiện giờ đang hấp hối rồi.

Lâm Phong cũng trợn tròn mắt, pháp bảo bản mệnh của mình đây là muốn nghịch thiên à, tăng cường thế công của mình thì cũng thôi đi, ngay cả Bạch Hổ Biến đồng tông đồng nguyên của Nhị sư tỷ ngươi cũng có thể tăng cường.

Liễu Tiếu Tiếu cũng không chậm trễ, hai tay ép xuống, Bạch Hổ gầm lên lao xuống, uy danh chấn thiên.

Ầm một tiếng, trong nháy mắt Tứ sư tỷ rút khỏi ảo trận để tránh bị vạ lây, tro bụi ngập trời, một đạo quang mang bay vút về phương xa.

Lâm Phong hé mắt nhìn, đó là một tiểu oa nhi óng ánh long lanh, cả người lộ ra bảo quang, nói như thế nào nhỉ, giống như là quả nhân sâm vậy, khiến người ta nhìn mà có một loại cảm giác thèm nhỏ dãi, muốn cắn một cái.

Liễu Tiếu Tiếu vô cùng bực bội, cả giận nói:

- Đáng giận thật, để Nguyên Anh của hắn chạy thoát rồi.

Cao thủ Nguyên Anh kỳ chính là như vậy, thân thể bị phế, Nguyên Anh vẫn còn thì sớm muộn gì cũng có thể lại ngưng tụ ra thân thể, cái này cũng không tính là nghịch thiên, trong lời đồn Kiếp Tiên thậm chí có thể dùng máu trùng sinh, đó mới là phạm trù nghịch thiên.

Liễu Tiếu Tiếu có chút không cam lòng, nếu thường ngày để kẻ địch chạy thoát thì cũng thôi, nhưng hiện tại để địch chạy thoát, không nghi ngờ gì nữa sẽ bại lộ vị trí của đám người mình, đổi phương hướng chạy trốn cũng không thực tế, tất nhiên còn có những người khác canh giữ ở trên yếu đạo.