Chỉ thấy bụng nàng ta phình ra, há to miệng, một đạo quang mang lóe lên, phát ra một tiếng chuông vang vọng.
Đó là một cái lục lạc, vô cùng đáng yêu, hai cái lục lạc được một sợi tơ hồng quấn lại, Liễu Tiếu Tiếu cũng là lần đầu tiên thấy pháp bảo bản mệnh của nàng ta, đang hiếu kỳ không biết là có công dụng gì, chỉ thấy Nguyên Anh ở phương xa ngã cắm đầu xuống đất.
Lâm Nhược Vũ đột nhiên lướt tới, xách Nguyên Anh đó bay về, ném cho Liễu Tiếu Tiếu nói:
- Ta nói hắn không chạy được là không chạy được mà, Lạc Hồn Linh của ta không có bản sự gì khác, chỉ chuyên đánh Nguyên Anh, chỉ cần là Nguyên Anh thì chắc chắn sẽ phải chết.
Nếu khốc huyễn điếu tạc thiên là để hình dung người, vậy không nghi ngờ gì nữa dùng để hình dung Tứ sư tỷ là thích hợp nhất.
Luôn cảm thấy hôm nay đã triệt để bị Tứ sư tỷ này đổi mới tam quan, Tứ sư tỷ ngươi như vậy, không biết cao thủ Nguyên Anh khác có biết không?
Chuyên đánh rụng Nguyên Anh, một khi Nguyên Anh của người khác rời thể, gặp phải Tứ sư tỷ thì chỉ có nước mất mạng, trình độ nghịch thiên này quả thực là hù chết người.
Thực sự sợ không cẩn thận bị những người khác biết, Tứ sư tỷ sẽ bị đuổi giết đến chân trời góc biển, dù sao Nguyên Anh độn pháp cũng là thủ đoạn bảo mệnh của Nguyên Anh kỳ, nhưng pháp bảo bản mệnh của Tứ sư tỷ lại nghịch thiên, hoàn toàn khắc chế độn pháp này, cái gì trên thế gian này cũng quả nhiên đều là tương sinh tương khắc.
Liễu Tiếu Tiếu cũng giật mình không thôi, nàng ta cảm thấy hai chân bỗng dưng khép chặt lại, Kim Đan kỳ còn đỡ, tương lai sau khi mọi người bước vào Nguyên Anh kỳ, lão Tứ có phải là sẽ lật người ngồi trên đầu mình không.
Cái này thôi để sau hẵng tính, Liễu Tiếu Tiếu có chút đau đầu với Nguyên Anh này, nói:
- Đây là một phiền phức, nên xử lý như thế nào đây!
Nàng ta có chút đau đầu, cho dù là nàng ta cũng có chút cảm giác muốn nuốt vào, Nguyên Anh chính là mê người như vậy, nuốt vào thậm chí có thể luyện hóa tu vi cả đời của người khác, khiến tiến cảnh của mình đề thăng rất nhanh, lợi ích rất nhiều.
Nhưng một khi như vậy, cao thủ Nguyên Anh kỳ chẳng phải là thành bánh thơm à, trưởng bối các nhà xuất thủ liệp sát mấy tên, đưa cho tiểu bối luyện hóa, so với linh đan diệu dược gì cũng đều có tác dụng hơn. Vậy thì Tu Chân giới đã sớm hỗn loạn rồi.
Việc này từ sớm đã từng phát sinh, đặc biệt Bắc Câu, một trong Ngũ Đại Châu là thái quá nhất, đó là nơi bàn cứ của Yêu minh và Long tộc, Long tộc của đỡ, bọn họ có vẻ thân thiết với Nhân tộc, nhưng một bộ phận Yêu tộc thì khác.
Một bộ phận Yêu tộc đó thậm chí còn nuôi nhốt cao thủ Nguyên Anh kỳ, cung cấp cho hậu bối cắn nuốt, việc này đã khiến nhiều người tức giận, cho dù là một bộ phận Yêu tộc trong Yêu minh cũng cực kỳ chướng mắt.
Hoàng tộc là chủ đạo giả, liên hợp với tứ đại tiên môn của tứ đại châu khác, bao gồm rất nhiều tiên môn nhất lưu, triệt để vây quét những Yêu tộc này, triệt để ma diệt.
Sau đó có Nhân tộc đại năng sáng tạo ra bí pháp, nếu có người cắn nuốt Nguyên Anh luyện hóa, tất nhiên sẽ bị người khác phát hiện, cùng nhau tru diệt, vốn Ngũ Đại Châu cũng có một số loại tà tu trốn thoát, nhưng cuối cùng vẫn bị hoàn toàn tru diệt.
Nuốt thì khẳng định là không dám rồi, hơn nữa với tư chất của mọi người thì cũng không cần thiết phải làm như vậy, Lâm Nhược Vũ đề nghị:
- Chôn đi!
Lâm Phong trợn mắt, hôm nay cảm quan đối với Tứ sư tỷ đã hoàn toàn bị nàng ta đảo lộn, giết người hủy thi diệt tích, thực sự không ngờ Tứ sư tỷ lại ác như vậy.
Liễu Tiếu Tiếu cũng trợn tròn mắt, nếu không biết rõ tính nết của lão Tứ, thực sự sẽ coi nàng ta là người phạm tội nhiều quen rồi.
Hai đại Kim Đan nói làm là làm, Liễu Tiếu Tiếu một quyền đánh thủng một khoảng đất, ném Nguyên Anh vào, hai người đồng thời vận kình, dùng bùn đất vùi lấp lại.
Lâm Nhược Vũ bố trí một chút ở xung quanh khu vực này, chôn xuống trận pháp bí mật, lại bồi thêm một ảo trận, cam đoan không ai có thể phát hiện được sớm, về phần được phát hiện về sau thì mọi người có chết cũng không nhận.
Làm xong tất cả liền trở lại phượng liễn, Liễu Tiếu Tiếu lặng lẽ lấy ra mười viên linh thạch cửu phẩm đưa tới.
Lâm Nhược Vũ vui mừng tiếp nhận, lấy ra một cái khăn nhỏ lau vết máu trên mặt, máu này không lãng phí, đáng giá lắm.
Liễu Tiếu Tiếu không phải người keo kiệt, lão Tứ liều mạng mới vây khốn được đối thủ, tranh thủ cơ hội cho mình, mình sao có thể bạc đãi nàng ta, đặc biệt là bộ dạng miệng mũi trào máu của lão Tứ, thiếu chút nữa thì hù chết lão nương.
Đồng thời nàng ta trừng mắt lườm Lâm Phong nói:
- Pháp bảo bản mệnh đó của ngươi là cái quỷ gì thế, còn có thể giúp ta đề thăng uy lực của chiêu thức.
Lâm Phong dang tay nói:
- Ta làm sao biết được, ta vốn cho rằng nó có thể tăng phúc cho uy lực của chiêu thức bản thân ta, không ngờ ngay cả chiêu thức của Nhị sư tỷ ngươi cũng được luôn.
Được rồi, Liễu Tiếu Tiếu có chút bất đắc dĩ, hôm nay tam quan đã bị đổi mới, một là Lạc Hồn Linh có công hiệu hù chết người của lão Tứ, một là pháp bảo kỳ quái kia của Lâm Phong.
Lâm Nhược Vũ thì ở bên cạnh trầm tư, pháp bảo của tiểu gia hỏa thú vị thật, hiện tại tu vi của hắn không đủ cao, nếu cao lên rồi, có thể tăng phúc cho uy lực của chiêu thức, lại có thể khiến Liễu Tiếu Tiếu đánh ra một chiêu, tương đương với thế công của hai Kim Đan gộp lại không?
Đây không phải là uy lực của hai Kim Đan liên thủ, đó là uy lực có thể lay động Nguyên Anh kỳ, nàng ta có chút chờ mong sau khi mình khai sáng ra một chiêu, liệu cũng có thể có loại lợi ích này không?
Nơi này từng phát sinh chiến đấu, không phải nơi nên ở lâu, nói không chừng sẽ bị tu sĩ ở gần phát hiện, Liễu Tiếu Tiếu vội vàng điều khiển phượng liễn bay đi xa.
Không có mục đích, chỉ muốn trốn tạm thời, trước tiên tìm thành trì nghỉ ngơi một chút, có lão Tứ đi theo, trận pháp che giấu của nàng ta là nhất tuyệt, hao phí chút linh thạch để nàng ta bố trí, nói không chừng có thể ngăn cản được sự tra xét của mọi người.
Trung Châu quá lớn, Liễu Tiếu Tiếu cũng không nhớ được hết, chỉ có mở bản đồ ra xem, một lúc sau nàng ta quyết định nói:
- Chúng ta tới nơi này!
Lâm Phong liếc một cái, nơi nàng ta chỉ cách chỗ này không xa, tốc độ bỏ chạy của bên mình thì khẳng định không bằng được cao thủ Nguyên Anh kỳ, như vậy chẳng thà sớm trốn đi, đó là một thành nhỏ thành nhỏ, trong địa bàn của Tần quốc, tên là Bạch Nguyệt thành.