Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 70




Cảnh gia cũng thật là, nếu chỉ lấy bao nhiêu đây, thì còn muốn lấy làm gì nữa a, đối với họ… Cảnh gia còn thiếu chút tiền này hay sao?

Quản gia: "Đại tiểu thư, Cảnh tiểu thư có nhắn lại là “Tiểu thư và Lạc My tiểu thư hãy gặp Cảnh Dật thiếu chủ, để thương lượng.”

Vương Lam: “???”

Quản gia như nhận ra Vương Lam không hiểu được ý nghĩa, thì liền suy nghĩ: “Có phải ý của Cảnh tiểu thư là… nếu chúng ta đi gặp Cảnh Dật thiếu chủ, thì sẽ lấy được thỏa thuận tốt hơn hay chăng?”

Vương Lam: “Đúng là như vậy, thúc cứ lo liệu việc trong phủ tiếp đi.

Ta và Lạc My có thể tự mình giải quyết.”

Quản gia nhanh chân rời khỏi nội sảnh, hôm nay ông cũng rất bận rộn, không tiện ở lại tiếp chuyện quá lâu.

Ý nghĩa thật nhất mà Cảnh Mẫn muốn truyền đạt là… nàng ấy muốn ta gặp gỡ Cảnh Dật thì có. Muốn tạo cơ hội cho Cảnh Dật sao? Nàng ấy là một vị muội muội rất có tâm đây.

Khoảng một canh giờ sao, Lý Tiêu Minh mới quay về phủ, hôm nay trên bàn ăn chỉ có cô mẫu và hai người họ, Lạc My hiên tại đang dùng cơm ở phủ hầu gia rồi đi.

Lý Tiêu Minh: “Hai ngày nữa là các muội vào cung vấn an, đã chuẩn bị hết chưa?”

Vương Lam: “Tất nhiên là đã xong, ca ca đừng lo lắng, ta và Lạc My đều không vấn đề gì.”

Lý Tiêu Minh: “Ừm. Hôm đó có mặt rất nhiều người, các muội cần phải cẩn thận.”

Vương Lam: “Ca ca… muội biết rồi.”

Lý Tiêu Minh: “Lạc My sẽ ở lại hầu phủ mấy ngày?”

Vương Lam: “Có thể là sau khi chúng ta tham gia xong tiệc tối ở hoàng cung.”

Lý Tiêu Minh gật đầu: “Khá hợp lý, vậy cứ để muội ấy xuất phát đi từ hầu phủ, tránh để nhiều người soi xét.”

Hoàng cung Dương Thiên quốc, sau khi Thiên Nhi trở về từ hầu phủ.

“Công chúa người đã về, hôm nay ra bên ngoài chơi có vui không?”

Cảnh Nghi: “Không vui, ngược lại là tâm trạng không tốt.”

“Buổi trưa, hoàng hậu có đến tìm người.”

“Tìm ta có chuyện gì?”

“Hoàng hậu nương nương chỉ bảo, đến tìm người trò chuyện mà thôi.”

Cảnh Nghi: “Ta biết rồi, ngươi mau chuẩn bị phòng tắm cho ta đi.”

“Vâng ạ, nô tì xin phép đi sắp xếp.”

Hoàng hậu tìm ta, tất nhiên không phải vì trò chuyện, chín phần là chuyện về bảo vật Bạch Cốc, chuyện thứ hai chắc chắn là việc liên quan đến thái tử.

Bà ấy trong cung được coi như có chỗ dựa lớn, nhưng chỗ dựa này là đến từ nhà ngoại, không liên quan đến các vị hoàng tử.

Mặc dù có hai người con, một là thất hoàng tử chỉ ham mê ca vũ, người còn lại thập công chúa vẫn còn khá nhỏ. Vì vậy so với Nhan phi là mẫu phi của thái tử và Lãnh quý phi thì bà ấy có phần thua kém.

Hôm nay tìm ta chắc lại muốn ta giúp bà ấy tranh nguồn lực mà thôi, để thất hoàng tử có thể nối ngôi, thì điều này không có khả năng, ta đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng bà ấy dường như không thể chấp nhận sự thật này a.

Mặt khác theo tình hình hiện tại, ca ca là hầu gia theo lệnh của Lãnh quý phi, nhưng người họ ủng hộ là tam hoàng tử

Hàn Nguyệt tỉ ấy ở phủ thừa tướng, Lạc My và Vương Lam lại ở phủ tướng quân, mỗi người một thế lực, còn Tề Phong không biết hiện giờ huynh ấy đang ở đâu…

Ta thì tất nhiên phải chọn người có thể đem đến lợi ích cao nhất cho ta, vì vậy tiếp theo cứ quan sát kĩ càng, sau này mới ra quyết định.

Chuyện nối ngôi vốn dĩ xưa nay là việc hệ trọng, không tránh được sự cạnh tranh cao độ, chỉ cần chọn sai, thì sẽ nảy sinh vấn đề…

Vương Lam lần này ngươi lại chọn ở phía Lý Tiêu Minh, hoàng triều chú tâm nhất là quyền lực của tướng quân, vì hắn tay nắm trọng binh, để ta xem kế tiếp ngươi sẽ phải ra sao…

Điều quan trọng không kém chính là, Vương Lam… ngươi khi đến đây, có còn muốn cùng ta tranh giành sự chú ý và quan tâm của mọi người hay không?

Nhưng rất tiếc cho ngươi, ta đã đến nơi này sớm hơn các người, mọi thứ cần thiết ta đều dụng tâm sắp xếp, về lợi thế và địa vị cao vẫn là hơn ngươi nhiều.

Hàn phủ.

“Con lại đi đâu về, suốt ngày không ở khuê phòng, cứ thích xuất hiện bên ngoài, như vậy… đến khi nào ta mới có thể gả con đi a.”

Hàn Nguyệt: “Phụ thân lại định gả con cho người nào?”

“Ban đầu hôn sự giữa con và thượng thư đại nhân, là do hoàng hậu yêu cầu sắp xếp.

Đối với Lãnh đại nhân, thì do ta cùng quý phi sắp xếp.

Hiện tại xem ra cả hai người này, đều không có khả năng…

Ta nghe nói Nam Thanh vương chuẩn bị hồi kinh, hay là ta cứ gả con cho ngài ấy.”

Hàn Nguyệt mơ màng suy tư, chuyện hôn sự của nàng sao lại rối ren quá vậy, có mỗi chuyện này mà có quá nhiều người chen vào giành nhau giải quyết.

Thế rốt cuộc, ai mới là người phải thành thân nha, là ta, là ta… các người thật quá đáng, xem ta như món hàng mà đem đến trước mặt ai cũng được sao?

Hàn Nguyệt tức giận: “Phụ thân, người đừng can thiệp vào chuyện thành thân của con có được không?

Con cảm thấy… con vẫn còn khá nhỏ, chuyện này về sau hãy tính đi.”

“Nữ nhi à, con năm nay đã 17 tuổi không còn nhỏ nữa.”

Hàn Nguyệt: "Con chỉ mới có 17, còn chưa đủ tuổi… "

Không đúng a, thế giới cổ đại này 17 tuổi đã có thể thành thân a, không giống như thế giới của ta, phụ nữ có thể kết hôn muộn hoặc lựa chọn độc thân.

Nghĩ vậy, Hàn Nguyệt đành xuống nước nịnh nọt: “Phụ thân người xem, nữ nhi vẫn chưa muốn thành thân, con muốn phụng dưỡng bên phụ thân vài năm nữa, có được không ạ?”

Lời nói nũng nịu, cộng thêm ánh mắt mong đợi của nàng, khiến người cha nào cũng phải mềm lòng, nữ nhi vốn là bảo bối của cha kia mà.

“Con đừng làm nũng nữa, ta nói con biết, còn không mau tìm chỗ nương thân cho tốt, thì không phải chịu khổ.

Ta quyết định rồi, đợi Nam Thanh vương hồi cung, ta sẽ đến gặp ngài ấy.

À không… ta nghĩ… ngài ấy có thể là tự mình đến đây cũng nên.”

Hàn Nguyệt: “???”

Tên Nam Thanh vương này lại là người nào nữa, ta không có một chút ấn tượng kí ức nào về hắn cả.

Hàn Nguyệt: “Nam Thanh vương là ai ạ?”

“…”

Hàn Nguyệt gấp gáp: “Sao thế phụ thân, người ngạc nhiên như vậy làm gì?”

“Cái này ta phải hỏi con chứ, Nam Thanh vương là ai, con không biết, con đang cố tình giả vờ để trốn tránh ư?”

Hàn Nguyệt lắc đầu: “Con quả thật không nhớ nổi y là ai.”

Hàn tể tướng đột nhiên nhớ ra một chuyện, chẳng phải từ lúc ở Bạch Cốc trở về, Hàn Nguyệt vốn đã chuyện nhớ chuyện không à, vậy chắc hẳn nó đã quên Nam Thanh vương.

“Con không nhớ, thì ta nhắc cho con nhớ, Nam Thanh vương là một trong số những hoàng tử của bệ hạ, ngài ấy là người duy nhất được phong vương, và có đất phong của chính bản thân để cai quản.

Hai năm trước, ngài ấy có đến phủ của chúng ta đề thân, nhưng ta vẫn chưa nhận lời, sau đó thì không rõ có chuyện gì xảy ra, ngài ấy đã vội vàng đi đến đất phong, đến nay mới quay lại kinh thành.”

Hàn Nguyệt: “À thì ra là thế, phụ thân người xem, chuyện đề thân đã là hai năm trước, hiện tại không chừng y đã cưới thê tử rồi cũng nên.”

“Vẫn chưa có.”

Hàn Nguyệt: “Haiz… được rồi, được rồi, để con gặp ngài ấy rồi chúng ta hãy tính tiếp.”

Chỉ chờ có bao nhiêu đó, Hàn tể tướng mới miễn cưỡng hài lòng đứng dậy rời đi.

Hàn Nguyệt cảm thấy bản thân quá mệt với chuyện hôn nhân ở thế giới này, nếu không mau chóng tìm được người mình thích, có khi bị phụ thân bắt gả đi là chuyện sớm muộn.

Hôm sau Vương Lam đang ngồi ngơ ngẩn trong hiên nghỉ mát thì có người vào thông báo, Cảnh Dật thiếu chủ của Cảnh gia đến gặp.

Ta cảm thấy rõ ràng đang buồn chán, nhưng nghe người đến là Cảnh Dật thì lại càng thấy phiền muộn nhiều hơn.

Gặp thì không thích mà không gặp cũng không được, đành phải cho y vào thôi. Vương Lam cho người ra đến cửa, mời khách quý là Cảnh Dật vào nội sảnh.

Vương Lam một thân thanh y, vô cùng tao nhã và dịu dàng ngồi tại ghế gia chủ, chờ đợi tiếp đón khách a.

Cảnh Dật được đưa đến nội sảnh, y vừa đi vừa quan sát, y muốn biết nơi hằng ngày Vương Lam sinh sống, thì có điểm gì đặc biệt.

Tiếc rằng hắn cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, bởi vì… nơi mà khác biệt nhất của phủ tướng quân chính là biệt uyển, nhưng nơi đó Cảnh Dật tất nhiên không được vào.

Khi nhìn thấy Vương Lam, Cảnh Dật không ngăn nổi sự vui mừng của bản thân, cho nên hành động có chút lúng túng.

Cảnh Dật: “Xin chào Vương tiểu thư.”

Cách chào này cho thấy… Cảnh Dật đang chào hỏi theo đúng phép tắc và thân phận, chứ không phải đơn giản là bạn hữu gặp nhau.

Vương Lam: “Cảnh thiếu chủ không cần khách sáo, hôm nay ngài đến chắc hẳn là có việc?”

Cảnh Dật: “Không tính là công việc, mà ta chỉ muốn đến thăm Vương tiểu thư mà thôi.”

Trên tay y còn mang theo rất nhiều đồ ăn, ước chừng chỗ đó phải ăn rất lâu mới hết.

Vương Lam hơi ngạc nhiên: “Tất cả chỗ này là cho ta sao?”

Cảnh Dật tươi cười sáng lạn: “Đúng vậy, tiểu thư thấy ít ư, ta sẽ mau chóng gọi người đi mua thêm.”

Tên này chắc chắn có vấn đề, ta là một vị cô nương mà thôi, bao nhiêu thứ mang vác trên người y đã quá nhiều, lại còn muốn mua thêm, thì phải ăn đến sang năm à.

Vương Lam phẩy tay: “Không, không… ý ta là quá nhiều.”

Cảnh Dật: “Thật tốt, ta cứ nghĩ là vẫn thiếu a, tiểu thư xem mỗi thứ ta đều mua một ít.

Tiểu thư hãy ăn thử qua các món, nếu ưa thích món nào cứ nói với ta.

Lần sau đến, ta sẽ mua cho tiểu thư.”

Haiz… Cảnh Dật đúng là rất thích chiều ta, nhưng là ta… haiz… còn có lần sau nữa à, nghe đến ta đã cảm thấy chán nản nha.

Vương Lam: “Cảnh Dật, chúng ta không phải xa lạ, dù sao cũng là bạn hữu, sau này xưng hô như bình thường là được.”

Cảnh Dật: “Nếu tiểu thư… muội cho phép thì tất nhiên là tốt.

Muội mau ăn đi có những món bánh nóng, nếu để nguội, ăn sẽ không còn ngon nữa.”

Để làm vui lòng người cất công mang điểm tâm đến, ta đã ngồi xuống bắt đầu ăn, mấy món này đúng là cũng khá ngon.

A… còn có cả táo, đây không phải giống táo mà mình và Lạc My đã cho gieo hạt thành cây ở trấn Hoài Niên à.

Vương Lam: “Đây là…”

Cảnh Dật vui vẻ đáp: “Đây là táo, nó xuất phát từ trấn Hoài Niên, loại quả này vô cùng hiếm gặp. Ta đã cố tình mua rất nhiều cho muội.”

Có phải là rất ngon không?

Với ánh mắt mong chờ của Cảnh Dật ta không nỡ làm y thất vọng, liền gật đầu hưởng ứng: “Rất ngon.”