Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 71




Vương Lam có một chút cảm thông cho Cảnh Dật a… Vì ta mà huynh ấy thật sự đã vô cùng suy nghĩ chu đáo.

Loại trái cây như táo, thì bảo quản đường xa mà vẫn đảm bảo tươi ngon thế này, đòi hỏi vô cùng công phu, trực tiếp khẳng định… Cảnh Dật rất để tâm.

Vương Lam: “Giá cả bao nhiêu, chắc hẳn là rất đắt”

Cảnh Dật: “Không đắt”

Vương Lam: “…”

Đúng là không đắt với Cảnh gia các người, nhưng người bình thường ai có thể dễ dàng ăn được đây.

Vốn ban đầu ta định nói vài lý do để tránh gặp mặt Cảnh Dật, hiện tại ở trong tình huống này, ta không thể mở lời a, vì như thế sẽ làm tổn thương đến y. Ngược lại thường xuyên gặp y, thì ta là người khó chịu.

Vương Lam cùng Cảnh Dật ngồi trò chuyện không bao lâu, từ xa đã thấy Lý Tiêu Minh về đến, sắc mặt dĩ nhiên không dễ nhìn.

Lý Tiêu Minh: “Chào Cảnh thiếu chủ, ngài đây thật rảnh rỗi, hôm nay còn đến phủ đệ của ta thăm hỏi.”

Cảnh Dật e ngại: “Chào Lý tướng quân, hôm trước ta đã xin phép ngài rồi kia mà, hôm nay là đến để gặp Vương tiểu thư.

Ngài không phải là thay đổi lời, không cho ta đến đó chứ?”

Lý Tiêu Minh: “Có phải ngươi đến vì chuyện sổ sách không?”

Vương Lam: “Về sổ sách mà Cảnh Mẫn đem đến, ta đã nhờ ca ca chuẩn bị đem qua Cảnh phủ, không rõ huynh đã nhận được chưa?”

Cảnh Dật: “Ta đã nhận được.

Vương Lam, muội đừng hiểu lầm, chuyện này không phải là do ta và Cảnh Mẫn muốn làm, chỉ là có cái cớ để trả lời cho các vị trưởng bối mà thôi.”

Vương Lam lúc này cảm thấy có chút kì ba, Cảnh Dật quả nhiên không hề chịu thua kém ca ca của nàng a, nhưng tranh luận gay gắt quá, cũng sẽ trở thành cãi nhau đó.

Vương Lam đứng giữa khó xử nói: “Ca ca huynh vừa làm việc bên ngoài về rất mệt đúng không, nào ngồi xuống ăn chút điểm tâm cùng muội đi.

Muội cảm thấy những món ăn mà Cảnh Dật đem đến vô cùng ngon, đang đợi huynh về cùng ăn đây.”

Lý Tiêu Minh như được ngãi đúng chỗ, được muội muội quan tâm chăm sóc, liền vui vẻ trông thấy, rộng lượng mà tha cho Cảnh Dật, lập tức hứng khởi ngồi xuống bàn cùng Vương Lam ăn điểm tâm, y hiện tại rất hạnh phúc.

Vương Lam: “…”

Biết ngay là huynh ấy đang nghĩ gì, chẳng phải là đang làm nũng để người muội muội này quan tâm sao… điều này ta có thể làm được.

Vương Lam: “Cảnh Dật, huynh cũng ngồi đi, từ lúc bước vào đến bây giờ, huynh còn chưa ngồi xuống đâu.”

Cảnh Dật: “Được, ta ngồi cùng hai người.”

Trên bàn trà mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí xem như hòa hoãn được đôi chút, nếu không người mệt là ta.

Lý Tiêu Minh có nhắc đến việc sổ sách, thì Cảnh Dật nhanh chóng xác nhận, không thể để Lý Tiêu Minh được dịp soi xét hắn, thừa cơ còn nói vài câu về việc huấn luyện binh lính hữu ích, làm Lý Tiêu Minh rất hài lòng.

Trước đó, nhìn qua sổ sách, Vương Lam đã ngờ ngợ đoán ra vài phần, hiện tại xem như khẳng định lại một lần nữa, Cảnh Dật… y đối với chuyện này đã khó xử thế nào.

Vương Lam: “Ta hiểu sự khó xử của huynh, yên tâm ta và Lạc My cảm ơn huynh còn không kịp, đâu nỡ trách huynh kia chứ.”

Lý Tiêu Minh: “Nhưng ta vẫn không thích ngươi đến đây cho lắm, giải quyết một lần cho xong những vấn đề của ngươi.

Về sau, đừng đến đây làm phiền tiểu muội của ta.”

Cảnh Dật sa sầm mặt: “Lý tướng quân, ta thật rất muốn kết giao cùng Vương Lam tiểu thư.

Xin ngài đừng khắt khe như vậy.”

Lý Tiêu Minh nhăn mày: “Ta khắt khe, khi nào?”

Vâng Lý Tiêu Minh y không khắt khe, mà nói đúng hơn là cấm đoán thì có.

Vương Lam: “Ca ca làm huynh ấy suy nghĩ nhiều rồi. Cảnh Dật huynh đừng cho là thật.

Sau này muốn đến, thì báo trước với ta một đến hai ngày là được.”

Cảnh Dật như lấy lại được tinh thần: “Đa tạ mọi người đã cho phép.”

Cảnh Dật mừng thầm, cuối cùng y cũng đã gỡ bỏ được những chuyện không vui giữa đôi bên.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Lý Tiêu Minh khéo léo đuổi khách về, Cảnh Dật lần này hiểu ý liền xin phép cáo từ.

Trước khi ra về còn nói thêm vài câu với Vương Lam, đại khái là vài ngày đến y phải trở về thành Thuyết Nhã, có lẽ sẽ không đến trò chuyện cùng nàng được.

Lúc này Vương Lam mừng còn không kịp, nhưng bên ngoài vẫn giữ mặt mũi cho Cảnh Dật, nàng tỏ vẻ bất lực cùng buồn bã.

Kết thúc buổi trà chiều, thì trời cũng đã tắt nắng, Cảnh Dật lưu luyến cáo từ, ca ca thì ở bên cạnh hối thúc hắn, nhất quyết không giữ người.

Ta chỉ biết cười trừ, phó mặc cho ca ca một mình giải quyết, chỉ cần chiều theo huynh ấy về chuyện này là được.

Lúc Vương Lam và Lý Tiêu Minh quay về nội sảnh, cả hai bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.

Lý Tiêu Minh: “Muội và hắn là thế nào đây?”

Vương Lam ngơ ngác nhìn: “???”

Lý Tiêu Minh: “Ta đang hỏi muội đó, giữa muội và hắn có mối quan hệ thế nào?”

Vương Lam lúc này mới hiểu ra: “À… muội và huynh ấy chỉ đơn giản là người quen, có chăng thì là bạn hữu, không có gì khác.”

Lý Tiêu Minh gật đầu hài lòng: “Vậy thì tốt.”

Vương Lam khó hiểu: “Nếu muội với huynh ấy là kiểu quan hệ tình yêu nam nữ, thì ca ca nghĩ sao?”

Lý Tiêu Minh đen mặt: “Tất nhiên là không cho, muội còn nhỏ tuổi như vậy, chưa thích hợp cho việc thành thân.”

Ưm… chuyện này… tính ra năm nay ta đã 21 tuổi, nhưng Hàn Nguyệt ở thế giới này là 17, ta lại là vai muội muội, vậy có lẽ là nên nhỏ hơn một tuổi là 16, đúng là còn khá nhỏ.

Nhưng là nếu ta nhớ không sai, thì ở thế giới cổ đại, 16 tuổi đã có thể tính đến việc thành thân a.

Vương Lam: “Vâng ca ca nói phải, tuổi tác của ta vẫn còn khá nhỏ, cần thêm một thời gian nữa.”

Lý Tiêu Minh: “Như vậy mới hợp lý.”

Các phủ đệ khác xem chừng trong một đến hai ngày gần đây, không có vấn đề gì phức tạp, chỉ riêng hầu phủ là ồn ào không thôi.

Lạc My: “Ca ca, huynh phải để nó ở vị trí này.”

Lãnh Hiên: “Không được, nơi đó rất bất tiện, nên đặt ở đây.”

Hai người giằng co qua lại chưa có dấu hiệu dừng lại, người đứng bên ngoài quan sát từ lúc bắt đầu, đã cảm thấy mệt mỏi nha.

Mặc Lương: “Thưa hai vị chủ nhân, nếu không thống nhất được vị trí, vậy chúng ta đừng đặt nữa.”

Lạc My: “Không được, bày trí phủ đệ càng đẹp mắt, thì chúng ta sống ở đây mới thoải mái và vui vẻ.”

Lãnh Hiên: “Ta không phải không muốn cho muội bày trí, nhưng ở giữa phủ lại đặt một cây hoa anh đào… thay vì vậy hãy đặt một ao hoa sen không tốt hơn à.

Lạc My: “Muội muốn đặt hồ sen bên cạnh khu phòng của muội.”

Lãnh Hiên: “Không ta muốn đặt ở đây.”

Mặc Lương: “…”

Trong lúc hai người cứ lao vào tranh luận, không ai chịu nhường ai, thì Mặc Lương vẫn đứng bên cạnh chịu trận cùng thở dài.

“Chúng ta nên đặt một bàn trà, một khu bếp ngoài trời, xung quanh đó sẽ trồng nhiều loại hoa khác nhau, cùng với một vòng hoa sen bao trọn khu đất ở giữa, thế nào?”

Lãnh Hiên: “Vương Lam, muội đã đến.”

Lạc My: “Huynh thấy thế nào, ta nhất trí.”

Lãnh Hiên: “Dĩ nhiên không ý kiến.”

Từ đây, Mặc Lương đã có bài học cho riêng mình, chỉ cần hai người này cãi nhau, cứ tìm Vương Lam tiểu thư thì tất cả đều được giải quyết.

Vương Lam: “Ngày mai, chúng ta sẽ vào hoàng cung tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu và cả thái hậu.

Mọi thứ phải vô cùng cẩn thận, hiện tại chúng ta còn không nắm rõ… thế lực của tất cả họ đang ở mức độ nào đâu.”

Lãnh Hiên: “Vương Lam, muội hiện nay là biểu muội của Lý tướng quân, là người nằm trong vùng giám sát nhiều nhất, người thứ hai là Hàn Nguyệt bởi vì phụ thân muội ấy là tể tướng đương triều.”

Lạc My: “Hầu phủ chúng ta thì thế nào?”

Lãnh Hiên bắt đầu giải thích: " Hầu phủ chúng ta tạm thời ở thế cân bằng, Dương Thiên quốc này có rất nhiều hoàng tử và công chúa.

Trong số họ tất nhiên sẽ có người tài giỏi, người lại không. Nhưng tóm lại người mà hoàng thượng yêu thích không nhiều.”

Lạc My: “Rất nhiều hoàng tử và công chúa, xem ra hoàng thượng chắc chắn có không ít phi tần.”

Lãnh Hiên: “Quá nhiều nữa là khác.”

Vương Lam: “Vậy những ai là người hoàng thượng yêu thích.”

Lãnh Hiên chầm chậm hồi tưởng: “Đơn cử đầu tiên là thái tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử, thất hoàng tử, bát hoàng tử, lục công chúa, thập công chúa, Nam Thanh vương… và Cảnh Nghi công chúa.

Trong bọn họ ta nghĩ chắc họ là thái tử và các vị công chúa.”

Lạc My tò mò: “À… Cảnh Nghi dường như không phải nữ nhi của hoàng thượng.”

Lãnh Hiên: " Đúng vậy, muội ấy là được tấn phong, nhưng được cả hoàng cung yêu quý."

Lạc My: “Đúng là chỉ cần xinh đẹp, đi đâu cũng được người người yêu thích.”

Vương Lam: “Vậy tình hình trong hoàng triều hiện tại, người kế thừa chính thức là thái tử.

Quý phi nương nương lại đang ủng hộ tam hoàng tử, chẳng khác nào ra mặt chống đối hắn ta ư?”

Lãnh Hiên: “Ban đầu ta cũng lo lắng giống như muội, có điều sau đó đã biết được, quý phi bà ấy là phi tần đang được sủng ái nhất.”

Lạc My: “Không phải là Nhan phi à.”

Lãnh Hiên: “Cơ bản quý phi bà ấy không cần lo lắng quá nhiều, hoàng hậu chỉ dựa vào nhà ngoại để đứng vững vị trí, Nhan phi mẫu phi của thái tử và nhị hoàng tử, thì không có hậu thuẫn.

Tam hoàng tử lại khác, tuy thế lực yếu kém, nhưng thông minh tài giỏi, nhiều lần làm việc quyết đoán, hắn ta lại không thích bị người khác ra lệnh, luôn vượt quyền để xử lý vấn đề.”

Vương Lam: “Cho dù bản thân tài giỏi đến đâu, cũng không nên vượt quyền.”

Lãnh Hiên: “Vì thế y không được lòng hoàng thượng. Từ lâu trước đây đã ban ra chỉ lệnh, từ nay về sau, y chỉ có thể là một hoàng tử hoặc là phong vương.”

Lạc My cảm thấy khó hiểu, rõ ràng y đã không được phép kế thừa ngôi vị.

Vậy quý phi nương nương tại sao lại hao tâm tổn trí đi ủng hộ cho y?

Vương Lam: “Lãnh Hiên”

Lãnh Hiên cười cười: “Ta biết hai muội đang nghĩ gì, cô mẫu bà ấy ủng hộ tam hoàng tử là do y biết lấy lòng cô mẫu.”

Lạc My: “Chỉ vì nguyên nhân này?”

Lãnh Hiên: “Đúng vậy, đôi khi ta nghĩ mọi chuyện phức tạp, nhưng thật ra có những chuyện vô cùng đơn giản.”

Vương Lam: “Ủng hộ là quý phi chấp nhận làm hậu thuẫn cho tam hoàng tử, hay đơn thuần chỉ là bảo vệ y mà thôi.”

Lãnh Hiên: "Điều này ta cũng không rõ. Thường ngày ta ít khi qua lại với hắn ta, cùng cô mẫu thì số lần gặp mặt cũng không quá ba lần.

Vương Lam: “…”

Lạc My: “…”

Như vậy có được xem là cô cháu hay không, đối với người lạ như tam hoàng tử, quý phi nương nương còn đối tốt gấp mấy lần Lãnh Hiên.