Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 72




Không biết vị hầu gia của trước đây, có từng vì chuyện này mà buồn bã hay chăng!

Chứ là Lãnh Hiên của hiện tại, thì tất nhiên là không quan tâm đến, nói thế nào hai người họ cũng chỉ là người xa lạ.

Vương Lam: “Không bàn đến chuyện khác nữa, nói về chúng ta đi.

Đại khái thì vẫn chưa tìm thấy Tề Phong, vì vậy cục diện bây giờ không thể vội vàng xác định đâu.”

Lạc My suy ngẫm: “Tìm được Tề Phong hay không, thì có liên quan gì đến hoàng triều đâu chứ.”

Lãnh Hiên cũng ở một bên gật đầu phụ họa, thể hiện y cũng đồng tình với Lạc My.

Vương Lam: “Hai người không nghĩ đến trường hợp… Tề Phong là một trong số các vị hoàng tử thì sao?”

Lãnh Hiên lo lắng: “Nếu là thế, thì thật sự đáng lo ngại.”

Lạc My vừa nhìn Vương Lam vừa nhìn Lãnh Hiên, rõ ràng nàng không thể hiểu được ý của hai người kia đang là gì.

Vương Lam mỉm cười, từ từ bắt đầu giải thích: “Lạc My cậu nghĩ đi, Tề Phong là người có cơ hội thừa kế ngôi vị, vậy về phía chúng ta, thì cậu nên cho rằng chúng ta sẽ ủng hộ cho ai?”

Lạc My không cần suy nghĩ, đáp ngay lập tức: “Dĩ nhiên là Tề Phong.”

Lãnh Hiên vỗ tay tán thưởng: “Rất tốt, và đây mới là lúc xảy ra vấn đề.

Với thân phận của chúng ta hiện nay, công khai ủng hộ huynh ấy thì không được, âm thầm cũng không đạt được kết quả tốt nhất.

Quan trọng là những người thân bên cạnh của chúng ta bây giờ, sẽ không đồng ý, và có khi lại gây rắc rối không nhỏ đến cho họ.”

Vương Lam: “Muội đã hiểu chưa?”

Lạc My: “Vâng, muội đã hiểu, vậy chúng ta phải làm sao đây?”

Lãnh Hiên: “Đợi đi, đợi đến khi nào Tề Phong xuất hiện, chúng ta hãy tính đến bước tiếp theo.”

Vương Lam và Lạc My đồng loạt gật đầu hưởng ứng, trong lúc này, xem như đây là cách giải quyết tốt nhất có thể.

Vừa hay ba người đang bàn luận, thì có người vào thông báo rằng quý phi nương nương đến. Hiện tại người đã đến ngoài cửa rồi.

Lạc My có chút luống cuống, thân là đường muội của Lãnh Hiên đối với cô mẫu là quý phi, cũng phải kính lễ nhiều, dù sao bà ấy cũng là người được hoàng thượng sủng ái nhất, nàng không có ý định đắc tội bà ấy đâu.

Ngược lại là Lãnh Hiên và Vương Lam, hai người này vô cùng bình tĩnh.

Lạc My: “Hai người đừng có tỏ vẻ không có gì như vậy, muội đang khó chịu và lo lắng đây.”

Vương Lam vỗ vỗ tay Lạc My: “Không nên lo lắng, càng lo lắng bà ấy càng nắm được điểm yếu của chúng ta để nói.

Hơn nữa, chúng ta không hề làm điều gì xấu xa, vì vậy không cần phải sợ.”

Lãnh Hiên: “Lạc My muội hãy bình tĩnh đi, cứ nói là đường muội của ta, còn lại ta có thể tự mình nói.”

Lạc My miễn cưỡng áp chế cảm xúc: “Được a.”

Quý phi nương nương mau chóng bước đến, cả ba người nhanh chóng đứng dậy hành lễ, bà ấy liền nhân cơ hội này quan sát cẩn thận một chút. Sau đó cũng liền cho họ miễn lễ.

“Các người tiếp tục ngồi đi, lúc này đang ở ngoài cung, không nhất thiết hành đại lễ.

Vả lại trước nay ta đều không phải người trọng quyền lực, do đó sẽ không bắt bẽ các người về lễ nghi.”

Vương Lam và Lạc My đồng thanh: “Vâng quý phi nương nương.”

“Phải rồi, các người đang ở đây làm gì?”

Vừa hỏi bà ấy vừa nhìn sắc mặt của mỗi người, chỉ tiếc… bà ấy không nhận lại được kết quả nào. Bởi vì, Vương Lam và Lạc My đều đã dùng khăn che mặt trước đó.

Vương Lam: “Ba người chúng thần đang bàn luận về bữa tiệc tối ngày mai.”

Lãnh Hiên: “Đúng vậy a cô mẫu, hai người họ chưa từng vào cung, nói gì là dự tiệc lớn như thế.

Con lo sợ bọn họ làm sai lễ nghi, nên cố tình gọi họ đến, để dạy bảo thêm mà thôi.”

“Là vậy sao, nhưng ta thấy… hai người họ đều học rất nhanh đi.

Ngươi đây chính là Lạc My à, ta đã nghe người khác đồn đại, nói ngươi là đường muội của Lãnh Hiên…”

Vương Lam: “Thần là Vương Lam, muội ấy mới là Lạc My.”

Lạc My đầy tự tin: “Thần Lạc My chính thức ra mắt người, quý phi nương nương.”

“Sau này gặp ta, không cần hành lễ, đối đãi nhau như người trong nhà là được.”

Lạc My: “Vâng”

Lãnh Hiên: “Ha ha… cô mẫu yêu thích họ à, con nói cho người biết, hai người họ ngộ tính khá cao, học gì đều rất nhanh chóng.

Không rõ hôm nay cô mẫu đến là có việc gì ư?”

“Trước nay ta đều gần gũi với người trẻ các con kia mà.

Hôm nay đến tất nhiên là có việc, ta đến để nói với con, tối nay Nam Thanh vương về đến kinh thành.

Nếu không có việc gì quan trọng, đừng đi ra ngoài gây chuyện với người ta.”

Lãnh Hiên: “???”

Vương Lam: “…”

Lạc My: “…”

Lãnh Hiên khó hiểu hỏi: “Con ra ngoài dạo chơi, thì liên quan gì đến cái tên Nam Thanh vương kia đâu.”

“Con lại mau quên rồi à, mấy năm trước, khi con và Nam Thanh vương vô tình gặp nhau trên phố, đã gây ra một trận hỗn loạn sao?”

Thấy Lãnh Hiên vẫn còn ngơ ngác, quý phi liền nhắc nhở: “Là con gây sự đánh nhau với người ta, kết quả là con thua thảm bại, vô cùng mất mặt.

Vì thế, đừng đến tìm người ta gây chuyện, có biết không?”

Thì ra là vậy, ha ha… hiện tại có cho tiền ta cũng không có nhu cầu đi tìm hắn để chịu ngược, bổn hầu gia ta đây, ở nhà ăn uống thư giãn không tốt hơn.

Lãnh Hiên: “Đa tạ cô mẫu nhắc nhở, con dĩ nhiên tuân lệnh của người.”

“Tốt, rất tốt nếu thường ngày con cũng hiểu chuyện như thế, thì ta đâu phải lo nghĩ.”

Điều này cho thấy, nguyên chủ là một con người bất trị, khiến cho quý phi còn phải thấy phiền phức.

“Không có gì khác, ta hồi cung đây… Vương Lam ngươi ngày mai hãy tự lo cho mình.”

Vương Lam hạ người hành lễ: “Đa tạ quý phi nương nương đã chỉ bảo.”

Nói xong, bà ấy cũng không ở lại quá lâu, liền thật sự hồi cung.

Vương Lam nghĩ, bà ấy đến đây chỉ nhằm mục đích như vậy thôi sao…

Còn đặc biệt bảo mình cẩn thận, rõ ràng là có hai người ta và Lạc My, nhưng bà ấy lại cố tình nói riêng với ta, đây là có chuyện gì sao?

Tối đêm đó, Nam Thanh vương bắt đầu tiến vào kinh thành, như quý phi mong muốn, đêm nay Lãnh Hiên không hề bước ra đường dạo phố.

Bà ấy muốn ta tránh thì phải tránh, người có quyền lực tất nhiên lời nói phải có thanh uy.

Vương Lam và Lạc My không bận tâm lắm, bởi vì không biết thì không lo sợ, người ta nói lo lắng nhiều sẽ mau già nha.

“Chủ nhân, đã đến kinh thành.

Bây giờ chúng ta liền vào thành.”

“Ừm, lần này quay lại cảm giác đúng là rất khác biệt, mau vào thôi.”

“Người muốn đến hoàng cung, hay là quay về vương phủ?”

“Tất nhiên là vương phủ.”

Đoàn người nhanh chóng qua cửa thành đi thẳng đến vương phủ, không nói thì mọi người cũng rõ, người vào thành là Nam Thanh vương, nổi tiếng nhất Dương Thiên quốc này.

Qua khoảng nửa canh giờ, đoàn người đã đến trước cửa vương phủ, người ra đón phải nói rất nhiều.

Tất cả đều đồng thanh: “Vương gia đã về.”

Nam Thanh vương bước xuống xe ngựa, phong thái uy nghiêm cùng lạnh nhạt cất tiếng: “Miễn lễ”

Chỉ thốt ra trọn vẹn hai từ, nhưng hàn khí và oai lực mạnh mẽ đến đáng sợ, trong đó có mấy vị tâm lý không vững, trực tiếp run sợ, nếu không có người bên cạnh níu giữ lại, có thể bọn họ đã ngã tự bao giờ.

“Chủ nhân mời người vào trong phủ, mọi thứ đều đã được sắp xếp.”

Vị vương gia cao quý nào đó, không thèm để tâm đến lời của quản gia, trực tiếp bước vào cửa lớn của vương phủ, lâu lắm rồi… y mới trở lại kinh thành.

Lần này, y muốn làm gì chỉ có một mình y hiểu rõ, ngược lại mấy người bên ngoài, tất nhiên không biết mục đích của y, vì vậy càng lo lắng hơn.

Trải qua một đêm bị cấm túc bất đắc dĩ, sáng hôm sau Lãnh Hiên đã vội vã ra ngoài dạo phố ăn uống, nói thật lòng là… Lãnh Hiên không thích hợp với cuộc sống gò bó chút nào, cho nên việc dạo phố rong chơi, hợp ý của Lãnh Hiên hơn.

Và dĩ nhiên vào sáng nay, Vương Lam và Lạc My cùng Hàn Nguyệt đều có mặt, một nhóm bốn người vừa ăn uống, vừa trò chuyện vui vẻ ở một tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành.

Nghe đâu phòng bên cạnh ngày hôm nay cũng không phải là nhân vật tầm thường, điều này làm bọn họ tò mò không thôi.

Nói về người có thân phận tầm thường ở Dương Thiên quốc, hay hoàng triều này, bọn họ đã gặp không ít, do đó vị nào đang ở phòng bên cạnh… có khi là người quen.

Để đáp ứng nhu cầu tò mò của ba người kia, không lâu sau, phòng bên cạnh truyền đến tiếng đánh nhau, vâng chính xác là đánh nhau, cả bọn vừa chạy ra hóng hớt, thì bắt gặp ngay tên ấy.

Lãnh Hiên: “Thì ra là ngươi.”

Hàn Nguyệt: “Thật là có duyên.”

Lạc My bận tâm ngắm nhìn, nhưng vẫn cố nói: “Ngươi là ai a?”

Vương Lam hiếm khi cũng hùa theo bọn người kia: “Đúng là không tầm thường.”

“Các người nghĩ, không phụ giúp ta một tay sao?”

Lãnh Hiên suy tư: “Ta dĩ nhiên muốn, chỉ là… Mặc Lương ngươi mau giúp hắn đi.”

Bên này Vương Lam và Lạc My cũng ra lệnh cho A Doanh và Hoa Liên, cùng tiến lên hỗ trợ.

Sau một hồi đại chiến, phía đối phương nhận thấy bị áp chế, liền thành thục bỏ chạy lấy người, bỏ lại những con người đứng phía sau, nhìn một cách đầy ngơ ngác.

Hàn Nguyệt: “Cứ như vậy mà chạy sao? Các người không muốn đánh nữa à?”

Lãnh Hiên lắc đầu: “Rõ ràng là không có khả năng thắng a, Mặc Lương nhà ta vô cùng mạnh mẽ.”

Mặc Lương nghe chủ nhân khen hắn mấy câu, đã vội vàng hất mặt coi thường người khác.

Vương Lam: “…”

Lạc My: “…”

Hàn Nguyệt: “Lãnh Hiên, hộ vệ nhà ngài thật sự rất ổn.”

Lãnh Hiên vô tư thừa nhận: “Cái đó còn phải bàn luận à, tốt rất tốt.”

Hàn Nguyệt lắc đầu ngao ngán, sau đó quay về phía người kia mà nói: “Thượng thư đại nhân, đã lâu không gặp, gần đây ngài vẫn khỏe chứ?”

Lạc My cười nhẹ nhàng: “Chắc hẳn là không đi, vừa rồi chẳng phải đang bận giao thủ với người ta kia mà.”

Du Thiên Vân: “Ta vẫn ổn, không cần các người lo giúp.

Ta có việc, cáo từ.”

Lãnh Hiên dùng động tác tay mời mộc: “Mau đi thôi, ta biết ngài bận trăm công ngàn việc.”

Hàn Nguyệt cười khúc khích: “Đợi đã a, thượng thư đại nhân, ngài có phải đã quên cái gì rồi không?”

Du Thiên Vân: “Ta đã quên cái gì?”

Hàn Nguyệt: "Có phải nên nói một lời cảm ơn đến bọn ta chăng?

Thái độ lúc này của Hàn Nguyệt là mười phần đắc ý, khiến cho Du Thiên Vân mười phần chán ghét.

Du Thiên Vân: “Đa tạ.”

Hàn Nguyệt: “Như thế xem như tạm chấp nhận.”

Du Thiên Vân khó chịu rời đi, cả bọn Hàn Nguyệt vẫn tiếp tục trở vào bên trong phòng, ăn uống tán gẫu như chưa có gì xảy ra.

Có điều… bọn họ cũng có nhắc đến vấn đề của Du Thiên Vân.

Vương Lam: “Người khi nãy là thượng thư đương triều?”

Lãnh Hiên: “Đúng vậy.”

Lạc My: “Là người tình trong mộng của Hàn Nguyệt tỉ tỉ sao?”

Hàn Nguyệt nhanh chóng đính chính: “Không phải ta mà là nguyên chủ.”

Vương Lam: “Việc này muội không mấy quan tâm, thứ muội đang quan tâm chính là… chuyện khi nãy là như thế nào?

Bọn người kia là ai, với thân phận của y, không thể nào ra bên ngoài mà không có nỗi một người hầu vệ.”