Thái hậu: “Gọi ta hoàng tổ mẫu, bao nhiêu năm ra bên ngoài, bây giờ lại tỏ ra xa cách à.”
Tề Phong: “Tôn nhi không dám, thưa hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu: “Tốt, sau này đều gọi như vậy đi.”
Hoàng hậu nóng lòng chen vào: “Vậy con định ở lại kinh thành bao lâu.”
Vương Lam suy nghĩ nhìn hoàng hậu nương nương, người vừa về đến đã muốn đuổi đi, bà ấy quả nhiên không đợi được.
Xem ra Nam Thanh Vương càng là một người không hề đơn giản, nếu không, mọi người ở đây đã không để tâm đến chuyện y đi, hay là ở.
Và cũng không rõ, y có phải là Tề Phong bạn của ta hay không nữa đây. Để chắc chắn, ta cùng mọi người nên cẩn trọng quan sát thêm thì hơn.
Tề Phong: “Thưa hoàng hậu nương nương, nhi thần lần này hồi kinh chắc chắn là không thể quay về quá nhanh, có nhiều việc cần làm.
Do đó sẽ ở một đoạn thời gian khá lâu, mong rằng người sẽ giúp đỡ cho nhi thần.”
Hoàng hậu cười dịu dàng: “Tất nhiên ta sẽ giúp sức cho con, yên tâm đi, đã về đến đây, con muốn ở bao lâu thì tùy con.”
Tề Phong: “Đa tạ hoàng hậu nương nương thành toàn.”
Suốt cuộc trò chuyện của hai người, hoàng thượng bệ hạ hầu như không có ý định chen vào, ý của ngài ấy là thế nào a, rõ ràng nhận thấy Nam Thanh Vương đang bị hoàng hậu cố tình thăm dò làm khó kia mà…
Đúng là gia đình hoàng tộc, vô cùng lạnh nhạt, không giống các gia đình bình thường khác, ấm áp và đầy tình yêu thương.
Quý phi nương nương: “Ây da… coi kìa, hôm nay tổ chức tiệc tối để mọi người cùng vui vẻ, đừng nhắc mấy chuyện đi hay là ở nữa.”
Hoàng thượng: “Đúng vậy, hoàng hậu à, mấy khi Nam Thanh Vương hồi kinh, nàng đừng làm con trẻ hoảng sợ.”
Hoàng hậu vẻ mặt một lời khó nói hết, giống như… Nam Thanh Vương mà phải hoảng sợ vì bà ta, là chuyện lạ kì.
Hoành hậu: “Thần thiếp đã rõ.”
Thái hậu: “Ta thấy, sẵn hôm nay đông đủ tất cả mọi người, các vị hoàng tử của Dương Thiên Quốc chúng ta, có vừa ý vị tiểu thư khuê các nào hay không, tổ mẫu ta sẽ làm chủ.”
Vương Lam nhìn Lạc My, Lạc My nhìn Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt nhìn Lãnh Hiên, Lãnh Hiên nhìn Thiên Nhi, Thiên Nhi nhìn Tề Phong, Tề Phong lại nhìn Lý Tiêu Minh, trong khi đó Lý Tiêu Minh lại nhìn Du Thiên Vân.
Kết quả chính là cả bọn đều theo ánh mắt của Lý Tiêu Minh mà nhìn qua Du Thiên Vân, tìm tòi cùng tò mò.
Còn Du Thiên Vân thì tất nhiên sẽ thắc mắc, cớ gì mà mấy người này lại nhìn qua y…
Bên cạnh đó, các nhân vật chính được thái hậu nhắc đến, lại không được ai để tâm a.
Thái tử là người mở lời đầu tiên: “Bẩm hoàng tổ mẫu, theo con thấy, chuyện này không thể trong một lúc là quyết định ngay được đâu ạ.”
Tam hoàng tử: “Con cũng cùng cách nghĩ với thái tử điện hạ.”
Thái hậu: “Ta có bảo các con chọn ngay đâu, ta chỉ nói vừa ý ai thì ta sẽ cân nhắc.”
Thái tử và tam hoàng tử:"…"
Hai người họ cũng nhau thở dài, như biết được, bản thân có chút lỡ lời.
Nhị hoàng tử nhanh miệng đáp: “Hai huynh ấy không gấp, thì con gấp.
Nếu cho con chọn lựa, con sẽ chọn…”
Ánh mắt của nhị hoàng tử liền nhìn qua phía Vương Lam và Lạc My, đầy suy tư và trầm ngâm.
Vương Lam nghĩ thầm, cái tên nhị hoàng tử này, ngươi chỉ cần dám nói chọn ta đi, ta khẳng định phải cho ca ca dạy dỗ ngươi.
Lạc My đứng bên cạnh cũng không hề thua kém, nàng nhìn Lãnh Hiên ý nói, huynh mà dám đồng ý, thì đừng trách tại sao ta nhẫn tâm.
Lãnh Hiên người đổ toàn mồ hôi, lo lắng tên nhị hoàng tử kia phát ngôn không cẩn thận.
Nhị hoàng tử giơ tay ra chỉ về phía hai người họ: “Ta quyết định chọn nàng ấy.”
Đang lúc Tề Minh Vũ chuẩn bị đưa tay lên, mục tiêu xác định ngày một rõ ràng, không ai khác chính là Lạc My, nhưng bất ngờ lại chuyển hướng sang Vương Lam.
Còn nhanh hơn cả động tác chuyển hướng của Tề Minh Vũ, Vương Lam cố tình cúi người nhặt đồ, làm cho mục tiêu của nhị hoàng tử, lại trở thành cháu gái của Hà đại nhân.
Lúc biết bản thân đã thành công thay đổi, Vương Lam giả vờ ngơ ngác đứng dậy, như không có chuyện gì.
Nhị hoàng tử: “…”
Hoàng thượng: “Thì ra con thích Hà tiểu thư à, cũng rất tốt, tiểu cô nương này cũng không tệ.”
Hoàng hậu được dịp cười như mùa xuân: “Minh Vũ, sao con lại không nói sớm, ta và phụ hoàng sẽ giúp con a.”
Quý phi: “Hoàng hậu tỉ lầm rồi đi, theo muội thấy người mà nhị hoàng tử chọn, vốn dĩ là Vương Lam tiểu thư đây.
Chỉ là trùng hợp lúc đó… nàng ấy cúi người nhặt đồ mà thôi.”
Haha… một tên nhị hoàng tử Tề Minh Vũ này đã mệt mỏi. Bây giờ quý phi nương nương chê là chưa đủ náo nhiệt, nên muốn góp vui sao?
Vương Lam nhìn qua ca ca của nàng, Lý Tiêu Minh hiểu ý: “Quý phi nương nương nếu sự thật là như thế, thì càng khẳng định giữa tiểu muội và nhị hoàng tử không hề có duyên phận.”
Hoàng hậu: “Cái này cũng không thể phủ nhận, Minh Vũ hiện tại, con muốn xử trí thế nào?”
Lý Tiêu Minh và Vương Lam đang đợi xem Tề Minh Vũ trả lời, chỉ cần là không hợp ý, liền lập tức bác bỏ.
Không riêng gì hai người Lý Tiêu Minh, mà cả hoàng triều ai cũng đang chờ xem kịch hay.
Tề Minh Vũ: “Quý phi nương nương nói không sai, người con chọn đúng là Vương Lam.
Là do chuyện phát sinh ngoài ý muốn, phụ hoàng người có thể ban hôn cho con và Vương Lam không?”
Cả bọn người đều lo lắng mà nhìn Vương Lam, không gấp không được vội, phải mau chóng nghĩ cách.
Hoàng thượng: “Vấn đề này…”
Quý phi: “Hoàng thượng, người xem… thần thiếp thấy hai người họ rất xứng đôi.”
Hoàng hậu: “Thần thiếp cũng cùng chung ý kiến.”
Hiếm khi hai người đứng đầu hậu cung lại đồng lòng với nhau như vậy, khiến cho hoàng thượng bối rối vô cùng, nhất thời không biết nên xử trí thế nào cho ổn thỏa.
Lý Tiêu Minh thấy tình huống ngày càng bất lợi, y không chịu được nữa: “Hoàng thượng, từ khi nào các hoàng tử chọn ai thì người đó phải đồng ý, thần thấy việc này không ổn.”
Lãnh Hiên có cơ hội liền nhảy vào: “Thần cũng đồng tình với Lý tướng quân, hôn nhân đại sự cần phải hai bên đồng thuận.”
Nhị hoàng tử: “Ta chọn nàng ấy là được, phụ hoàng ban hôn, các người dám trái lệnh ư?”
Hàn Nguyệt gấp gáp: “Nhưng Vương Lam vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.”
Thiên Nhi hờ hững nói: “Hàn Nguyệt tỉ tỉ, cô ấy đã 17 tuổi, không được xem là nhỏ đâu.”
Hàn Nguyệt: “…”
A phải rồi, ở thời cổ đại, tuổi 17 đúng thật là không nhỏ, phải làm sao đây, Tề Minh Vũ ngươi đợi đó, về sau có cơ hội ta trêu đùa ngươi xoay vòng vòng.
Lạc My cũng không chịu thua kém bạn hữu: “Quan trọng chính là, bản thân tỉ ấy có đồng ý hay không?”
Vương Lam chậm rãi lên tiếng: “Hoàng thượng, được nhị hoàng tử để mắt đến là phước phần của thần, tuy nhiên ý tốt của nhị hoàng tử, thần nữ xin phép được từ chối.
Nguyên nhân chính là thần đã có ý trung nhân, nếu cố tình miễn cưỡng cùng nhị hoàng tử thành thân, e là ngày tháng sau này sẽ rất nhàm chán, khi đó chúng thần tất nhiên phải hòa ly, như vậy chẳng phải là mất thời gian của đối phương sao?”
Nhị hoàng tử: “Ta luôn yêu thương nàng bất kể ra sao đi nữa, thì làm gì có chuyện hòa ly, nếu quyết định hòa ly thì là ta quyết định, phận nữ nhi như nàng, không có quyền này đâu.”
Vương Lam: “…”
Ta lại quên mất, nói đây vốn dĩ là thế giới cổ đại, nữ nhi đúng là không được phép tự do ly hôn, Tề Minh Vũ, ngươi được lắm.
Lạc My: “Nhị hoàng tử, Vương Lam tỉ tỉ không thích ngài, hà cớ gì lại miễn cưỡng a.”
Tề Minh Vũ: “Ta thích là được.”
Hàn Nguyệt nói thầm, ngang ngược, quả thật ngang ngược, hắn ta ỷ bản thân là người hoàng gia, cho nên muốn thế nào là như thế đó sao.
Lãnh Hiên nhìn qua quý phi nương nương cầu cứu, bà ấy cười nhẹ đáp trả, nhưng lại không có ý nói giúp.
Lý Tiêu Minh: “Hoàng thượng, chuyện hôn nhân đại sự của nhị hoàng tử, là chuyện nhà của hoàng thượng, thần e là không thể giúp được.
Tiểu muội đã nói rõ, muội ấy có người trong lòng rồi, mong nhị hoàng tử nên lựa chọn người khác.”
Hoàng thượng: “Lý ái khanh, chuyện này là do Minh Vũ nó sai quấy, tất nhiên không thể ép buộc nha đầu Vương Lam.
Minh Vũ, ngươi mau chọn tiểu thư nhà khác đi, đừng ở đây cố tình gây chuyện nữa.”
Biết bản thân trước mắt không chiếm được người đẹp, vì thế Tề Minh Vũ trở nên cố chấp hơn.
Tề Minh Vũ: “Được thôi, nếu Vương Lam nàng ấy không chấp nhận ta, vậy ta chọn lại một người là được.”
Hàn Nguyệt nhìn Lạc My, hai người gật đầu, ai cũng được, chỉ cần không phải ba người bọn họ, không thì đừng trách tại sao họ mạnh tay chỉnh đốn hắn.
Tề Minh Vũ: “Người ta chọn là Lạc My.”
Lạc My nhìn hắn đăm đăm, sau đó nhìn Lãnh Hiên, lập tức Lãnh Hiên liền lên tiếng: “Không được, muội ấy tạm thời không thể gả.”
Quý phi: “Tại sao không thể gả?”
Lãnh Hiên: “Bởi vì con định sắp tới cùng muội ấy và Vương Lam muội muội, nghiên cứu cải thiện nghề nông và trồng trọt.
Hai người họ rất giỏi trong những việc này, ban đầu định là sau buổi tiệc hôm nay bẩm báo cùng với hoàng thượng.
Hiện tại nếu không lập tức nói ra, e là sẽ làm lỡ chuyện.”
Tề Minh Vũ lần thứ hai bị ngăn cản, liền nổi giận: “Các người đang cố tình chống đối ta, rõ ràng khi nãy ta định thành thân cùng Vương Lam, sao các người không nói việc này ra luôn đi.
Bây giờ mới lấy cớ để nói, ai có thể tin?”
Lý Tiêu Minh: “Ta tin”
Tề Minh Vũ: “Ngươi cùng bọn họ là cùng một hội, dĩ nhiên ngươi phụ trợ cho họ.”
Thiên Nhi: “Ta thì sao?”
Hàn Nguyệt: “Còn ta nữa.”
Tam hoàng tử: “Đệ cũng thấy rất ổn.”
Thái tử: “Không tệ”
Lãnh Hiên: “Bẩm hoàng thượng, sở dĩ ban nãy thần không nói ra bởi vì hai người, cho là một người thành thân đi, thì vẫn còn một người phụ giúp.
Nhưng bây giờ, thần thấy thế nào cũng không thể thiếu ai trong số hai người họ được.”
Tề Minh Vũ: “Các người… các người… phụ hoàng người xem đi, bọn họ là có ý gì, đang muốn chống đối người sao?”
Mọi người: “…”
Hoàng thượng: “Được rồi, con đừng làm loạn nữa.
Vương Lam và Lạc My, hai người các ngươi thật sự có khả năng cải thiện nghề nông của Dương Thiên quốc ta ư?”