Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 76



Vương Lam: “Cải thiện đáng kể thì thần nữ không dám hứa, nhưng có thêm những sáng kiến mới giúp ích cho quốc gia là chắc chắn.”

Dù gì trước kia mình cũng từng học một khóa về nông nghiệp trồng cây các loại, Lạc My thấy thú vị nên cũng theo học không ít, tính ra thì năng lực của cả hai không xuất sắc, thì cũng là giỏi, đảm bảo hỗ trợ nền nông nghiệp phát triển vượt bậc.

Tam hoàng tử: “Trước đến nay những chuyện này Cảnh Nghi muội muội đều rất giỏi, hai người các người tự tin là sẽ làm tốt hơn à.”

Thái tử: “Đừng nói với ta là ra các chính sách, như vậy cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, kết quả thế nào, còn phải kiểm chứng đã.”

Lãnh Hiên: “Thái tử và tam hoàng tử yên tâm, thần hoàn toàn đặt niềm tin vào họ.”

Du Thiên Vân: “Thần thì cảm thấy, Cảnh Nghi công chúa vẫn là người thông minh hơn hẳn.”

Hoàng hậu: “Các khanh làm ta có chút không hiểu rõ.”

Quý phi: “Đại khái là mọi người đều muốn ủng hộ cho Cảnh Nghi công chúa.”

Lý Tiêu Minh: “Cảnh Nghi công chúa quả đúng là tài giỏi, trong vòng một năm trở lại đây thay đổi kinh người.

Tuy nhiên, thần cũng hiểu rõ muộn muội nhà mình, muội ấy đã nắm được tám chín phần mới bắt đầu thực hiện.

Vì vậy hoàng thượng có thể yên tâm.”

Lạc My có chút mệt tâm: “Bẩm hoành thượng, ba người chúng thần không đơn giản chỉ đưa ra cách làm và nói suông, mà chính xác hơn là đi sâu vào chuyện trồng trọt.

Từng giai đoạn, chúng thần sẽ giám sát cẩn thận, đảm bảo kết quả thu về làm người hài lòng.”

Hoàng thượng: “Nếu đã là chuyện tốt như vậy thì trẫm chấp thuận, chuyện cải thiện đời sống người dân của đất nước, ta trông chờ vào các ngươi.

Còn về vấn đề hôn phối với nhị hoàng tử, hai người đều có thể miễn trừ.”

Vương Lam: “Bẩm hoàng thượng, chuyện thành thân xin người hãy cho hai người chúng thần tự mình quyết định

Dĩ nhiên bọn thần sẽ thông qua ý kiến của người trước tiên.”

Hoàng thượng: “Được ta chấp nhận.”

Vương Lam và Lạc My cùng nhau quỳ xuống: “Tạ ơn hoàng thượng bệ hạ.”

Ta chỉ cần lấy được sự đồng ý của hoàng thượng trước tất cả chứng kiến của toàn hoàng triều hôm nay, điều này có nghĩa là về sau dù là ai, cũng không được phép ép hai người chúng ta thành thân.

Còn về Hàn Nguyệt, tỉ ấy đang là thiên kim tể tướng, hôn nhân đại sự của tỉ ấy, phải phụ thuộc vào tể tướng đại nhân rồi đi.

Tề Minh Vũ: “Người này không được, người kia cũng không được… vậy Hàn Nguyệt tiểu thư, chắc không có vấn đề gì chứ?”

Tể tướng: “Nhị hoàng tử, ngài lại quên rồi sao, tiểu nữ trước đó đã được ban hôn cho Lãnh hầu gia a.”

Quý phi: “Nhưng là nha đầu Hàn Nguyệt đã từ chối rồi, ai mà không biết người mà Hàn Nguyệt chấp niệm là Thượng thư đại nhân đâu.”

Hàn Nguyệt thở dài, biết ngay mà, có yêu thích hay không là nguyên chủ nha, nàng không hề dính líu, hiện tại phải gánh cái danh này.

Lãnh Hiên lập tức hồi đáp: “Cô mẫu, người như vậy sẽ làm nàng ấy xấu hổ.

Bây giờ con và Hàn Nguyệt là bạn hữu cũng rất tốt mà.

Hơn nữa từ trước đến nay, người con yêu thích cũng không phải là nàng ấy.”

Mọi người: “…”

Vương Lam lắc đầu cảm thấy tình hình của Lãnh Hiên có chút khó nói, theo cách hành văn này của y thì dường như là đang đổ dầu vào lửa. chỉ mong sau buổi tiệc này vào ngày mai gặp lại, huynh ấy sẽ không bị Hàn Nguyệt cho ăn hành sấp mặt…

Mặt khác ta nghĩ rằng thiếu gia nhà họ Lãnh cần học thêm lớp quan hệ công chúng và xử lý truyền thông thì hơn a.

Trái với những người bạn hữu của mình, Lãnh Hiên ngay lúc này vẫn chưa phát hiện ra y sai ở chỗ nào

Hàn Nguyệt: “Ta cảm thấy chuyện này không có gì để bàn luận a, Thượng thư đại nhân và ta cũng không có xảy ra chuyện tình ái nam nữ nào, chẳng phải người ngài ấy thích là Cảnh Nghi công chúa sao?”

Lúc này tình thế lại xoay ngược, tất cả đều nhìn về Cảnh Nghi và Du Thiên Vân, xem xem thái độ hai người họ diễn biến thế nào.

Cảnh Nghi: “Thượng thư đại nhân không thể thích ta đâu, ngài ấy có một vị đại mỹ nhân bên cạnh bầu bạn rồi, có phải không?”

Du Thiên Vân: “Công chúa nói không sai, quả thật có chuyện này.”

Mọi người im lặng, chuyện bất ngờ dồn dập kéo đến khó tránh làm dấy lên nghị luận, thắc mắc về vị mỹ nhân kia.

Tề Minh Vũ: “Chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện của ta và Hàn Nguyệt cả.

Mong phụ hoàng ban hôn.”

Thái hậu: “Minh Vũ, trong ba người bọn họ, con không được phép thành thân với ai cả.

Ngta thế nào còn con thế nào không tự xem lại mình đi, có xứng với họ không.”

Tề Minh Vũ: “Hoàng tổ mẫu.”

Hoàng hậu: “Đừng gây rối.”

Nhan phi: “Minh Vũ, mau nghe lời.”

Thái hậu: “Hoàng thượng, bọn trẻ nên cần có thời gian thích ứng, không vội được.”

Hoàng thượng: “Mẫu hậu nói đúng, tất cả đều nghe theo người.”

Thái hậu bất chợt suy tư một lát: “Tuy nhiên, Tề Phong con có muốn chọn ai hay không?”

Mọi người: “…”

Thái hậu à, người cũng quá là tiêu chuẩn kép đi, rõ ràng Tề Minh Vũ ta thì không được, hắn lại được sao?

Với ánh mắt nhìn chằm chằm của Tề Minh Vũ, Tề Phong rất thản nhiên trả lời: “Thưa hoàng tổ mẫu, con vẫn không nghĩ đến chuyện này.”

Bá quan văn võ xung quanh đều đang nghị luận to nhỏ, bảo với nhau rằng Nam Thanh Vương trước nay đều yêu thích Hàn Nguyệt, do đó nếu người được tiến cử là nàng thì không có vấn đề gì.

Chỉ là người mà thái hậu chọn lại là người khác: “Ta biết con bình thường bận rộn việc công, trong phủ đệ ở thành Dạ Hàn cũng có không ít người hầu hạ.

Nhưng vị trí chính vương phi con vẫn luôn để trống, ta thấy… Vương Lam rất tốt, con đồng ý hay chăng?”

Tề Phong và mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, không rõ vì lý do nào thái hậu lại chọn lựa Vương Lam.

Bên này Vương Lam cảm thấy rất khó xử, dù gì giữa nàng và Nam Thanh Vương không hề quen biết, bây giờ đột nhiên bàn đến chuyện thành thân, thì không hợp tình hợp lý cho lắm.

Lý Tiêu Minh: “Thái hậu, người quá lời rồi đi, tiểu muội hiện nay vẫn chưa có ý muốn thành thân.

Mong là người hãy chọn cho Nam Thanh Vương một vị tiểu thư danh giá khác.”

Thái hậu: “Lý tướng quân không cần khiêm tốn, tiểu muội của ngươi ta vừa nhìn đã rất hợp ý, thế nào Tề Phong, con quyết định ra sao?”

Vương Lam nhìn về phía Tề Phong, khác với sự tranh luận và trốn tránh đối với Tề Minh Vũ, thì so ra hiện tại Vương Lam im lặng chờ đợi.

Tề Phong: “Con cảm thấy người thích hợp hơn chính là Hàn Nguyệt.”

Lạc My đứng cạnh Vương Lam liền cảm nhận tâm trạng của nàng đi xử thấy rõ, Lạc My phần nào đoán được lý do.

Thái hậu: “Con chắc chắn.”

Tề Phong: “Con nói là sự thật.”

Thái hậu: “Vậy sao, nếu vậy thì ta không xen vào chuyện này nữa, con tự mình chọn đi.”

Hàn Nguyệt: “Nhưng thưa thái hậu, thần nữ vẫn chưa đồng ý kia mà.”

Thái hậu thở dài: “Ngươi thấy ta đồng ý khi nào, là do Tề Phong chọn ngươi.”

Hoàng thượng: “Hàn Nguyệt, Tề Phong đã đưa ra lựa chọn, ngươi nguyện ý cùng nó thành thân.”

Cảnh Nghi: “Hàn Nguyệt tỉ ấy không hề thích Tề Phong ca ca, do vậy hoàng thất chúng ta không thể bắt ép nàng được.”

Hàn Nguyệt: “Cảnh Nghi công chúa nói rất đúng, thần nữ không nguyện ý, xin nhường vị trí này lại cho người khác.”

Hoàng thượng: “Theo ta thấy, mọi việc kết thúc ở đây đi.

Tất cả cùng nhau tham gia tiệc chào đón, vì thế tạm gác mấy chuyện này lại, các người trẻ các ngươi tự mình thảo luận, trưởng bối chúng ta không bàn đến nữa.”

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Haiz chỉ một buổi tối mà có nhiều chuyện xảy ra quá, ai nấy ăn uống không được vui, nhất là Cảnh Nghi, nàng đang rất muốn xác minh thân phận của Tề Phong.

Lạc My và Vương Lam thì cùng nhau im lặng, đa số cả hai đều dùng ánh mắt giao tiếp, không khí ở buổi tiệc cũng làm họ khó chịu, họ muốn nhanh chóng quay về phủ đệ.

Nói về mấy vị nam nhân bọn họ thì ngược lại, ai nấy trầm tĩnh uống rượu, như vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên sóng ngầm thế nào thì chỉ có bọn họ mới biết.

Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên thì trực tiếp to nhỏ cùng nhau, mặc kệ xung quanh có nhiều người dòm ngó, Thiên Nhi có chút đặc biệt hơn, từ khi thái hậu nhắc đến việc Tề Phong luôn yêu thích Hàn Nguyệt.

Vương Lam hiện tại chỉ muốn buổi tiệc nhanh chóng hạ màn, nàng vừa mệt mỏi thể chất vừa mệt cả tinh thần.

Vương Lam, ra tín hiệu nháy mắt với Lý Tiêu Minh, ý nàng đã quá rõ ràng. Lý Tiêu Minh ngay lập tức bắt được tin tức nàng truyền đạt, không nói nhiều, y liền đứng dậy, nói vài lời với các bá quan văn võ gần đó, ngay sau đó dẫn Vương Lam rời đi.

Lãnh Hiên bên này còn đang đắm chìm ăn uống thấy vậy cũng liền dẫn theo Lạc My cùng đi.

Khi bọn họ rời khỏi đó, buổi tiệc vẫn còn tiếp tục, mắt thấy cả bọn Vương Lam vắng bóng, Hàn Nguyệt trong lòng bắt đầu nôn nóng, nàng cũng không hề muốn ở lại a, nhưng phun thân nàng chưa có dấu hiệu hồi phủ, như vậy thì phải làm sao đây.

Đang lúc loay hoay không biết hướng nào, thì Tề Phong bước qua chào hỏi nàng cùng tể tướng đại nhân.

Tề Phong: “Đã lâu không gặp, Hàn Nguyệt tiểu thư.”

Hàn Nguyệt vừa quan sát Tề Phong, vừa cố tình dò xét: “Đã lâu không gặp Nam Thanh Vương.”

Tề Phong: “Nghe nói gần đây Hàn Nguyệt tiểu thư đã đi cùng Lãnh hầu gia đến Bạch Cốc.”

Hàn Nguyệt gật đầu: “Đúng là có chuyện này, nhưng là…”

Tề Phong cười nhẹ nhàng: “Tiểu thư không cần căng thẳng, đây chỉ xem.như ta hỏi thăm muội vài câu, không có ý hỏi sâu xa về Bạch Cốc.

Vì vậy đừng lo lắng.”

Hàn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Ra là như vậy. Vương gia được xem như người đầu tiên hỏi đến Bạch Cốc mà lại như không quan tâm đến nó.”

Tề Phong: “Bạch Cốc rất huyền bí, ai cũng không thể hiểu rõ, nói gì là một tiểu cô nương chưa trải sự đời như muội.

Nếu ai muốn biết, thì dựa vào bản lĩnh mà vào đó tìm hiểu.”

Hàn Nguyệt: “Ngài nói chí phải, có điều nếu ai cũng vào được, thì đâu cần đến chỗ thần nữ dò hỏi chứ.”

Tề Phong gật đầu đồng ý: “Vậy nên, đành để muội gặp một ít phiền phức rồi.”

Hàn Nguyệt tự nhiên cảm thấy cái tên Nam Thanh Vương này, thật biết cách ăn nói, nếu so với Tề Phong người bạn kia của mình, quả thật rất giống.