Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 11



Trong đêm mưa gió rét, Hạ Thiệu Hoa đi về phía Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nhìn đôi mắt trưởng thành và bình tĩnh quen thuộc, phản chiếu hình bóng nhỏ bé của chính mình.

Hạ Thiệu Hoa cởi áo tơi, giũ sạch nước đọng, lấy ra một chiếc áo khoác bông dày rồi quấn quanh người Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên phản ứng lại.

Tại sao ông nội đột nhiên xuất hiện ở đây? Với lại hình như là cố tình tới?

Ánh mắt Hạ Nhạc hạ xuống nhìn đôi dép rơm phủ đầy đất sét của Hạ Thiệu Hoa, trên dép còn có lỗ thủng, lộ ra mấy ngón chân.

Cô biết quãng đường đi bộ từ thôn đến thị trấn là bao xa.

Nửa đêm trời mưa gió, ông nội một mình leo bao nhiêu ngọn núi…

“Sao anh lại ở đây?” Giọng Hạ Nhạc mang theo một chút đau lòng nhưng lại tràn ngập sự vui mừng ngạc nhiên.

“Chú Trương nói đêm nay chỉ có em,” Hạ Thiệu Hoa hiển nhiên không để ý lắm đến tình trạng của mình, nhìn căn phòng nhỏ phía sau Hạ Nhạc, hỏi: “Em sống ở đây à?”

Hạ Nhạc gật đầu: “Hôm nay chỉ còn lại em.”

Hạ Thiệu Hoa hiểu ý, thò chân vào trong màn mưa để rửa sạch, sau đó bước vào phòng nhìn xung quanh. Căn phòng nhỏ này không có gì, trên giường chỉ có một lớp chăn mỏng, còn lạnh hơn so với bên ngoài một chút. Dưới chân giường có một cái bát rỗng.

Anh cau mày quay lại nhìn Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc mặc chiếc áo khoác anh mang theo, thân hình nhỏ nhắn được quấn thật chặt. Chiếc áo khoác này anh hay mặc vào mùa đông, nhìn Hạ Nhạc mặc rộng thùng thình.

Đôi mắt ấy sáng long lanh nhìn anh.

“Không lạnh sao?” Hạ Thiệu Hoa hỏi.

Sau khi hỏi xong, anh cảm thấy mình hỏi một câu thật ngớ ngẩn, thời tiết này không lạnh thì lúc nào mới lạnh.

Chỉ là khi anh nhìn vào mắt Hạ Nhạc, lại không có bất kỳ sự tủi thân nào của trẻ con, chỉ có nhìn thấy sự vui mừng xen lẫn đau lòng, anh vô thức hỏi câu đó.

“Lúc nãy lạnh lắm nhưng bây giờ không còn lạnh nữa.” Hạ Nhạc đáp.

Hạ Thiệu Hoa bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, khó chịu không thể tả.

Bên ngoài trời mưa to, gió thổi mạnh vào phòng, Hạ Nhạc nhìn Hạ Thiệu Hoa đã cởi áo tơi, bên trong chỉ mặc quần áo mỏng, bèn đóng cửa lại.

Tiếng mưa lớn bên ngoài lập tức bị ngăn cách, nhiệt độ trong nhà ấm lên một chút.

Trước đó mưa cũng không lớn như vậy, vốn Hạ Thiệu Hoa định đến đưa áo khoác rồi rời đi ngay.

Anh không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy khi nghe chú Trương nói rằng tối nay chỉ có mình Hạ Nhạc ở đây.

Chỉ là khi anh đi thì mưa càng lúc càng nặng hạt, đường núi vốn đã khó đi lại thêm cơn mưa dữ dội hiện tại, anh không dám đi lại trên đường núi một cách hấp tấp nữa.

Anh cất áo mưa vào góc, đang tính đợi mưa tạnh rồi rời đi thì Hạ Nhạc lên tiếng.

“Anh có thể đừng rời đi được không?”

Tay Hạ Thiệu Hoa dừng lại một giây, không cần nhìn cũng biết vẻ mặt mong đợi của đứa trẻ phía sau sẽ như thế nào.

Có lẽ đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy đứa trẻ này trong đời.

“Được.” Anh trả lời.

Hạ Thiệu Hoa đi đến bên tường, ngồi dựa vào đó.

Cơn mưa bên ngoài không có dấu hiệu ngừng lại. Dù cửa đã đóng để ngăn chặn phần lớn âm thanh nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ tia chớp và sấm sét.

Trong lòng Hạ Nhạc cảm thấy bình yên chưa từng thấy.

Nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa tóc vẫn còn nhỏ giọt, Hạ Nhạc nhặt khăn trải giường trên giường đưa cho Hạ Thiệu Hoa: “Anh lấy cái này lau tóc trước đi.”

Hạ Thiệu Hoa sửng sốt: “Không cần đâu.”

“Không sao ạ, anh không cần lo lắng cho em đâu,” Hạ Nhạc nói, “Em không dùng cái khăn trải giường này.”

Hạ Thiệu Hoa trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Đồ của người khác, anh không quen…”

Hạ Nhạc bừng tỉnh đại ngộ, ông nội cô mắc chứng bệnh sạch sẽ thế mà cô lại quên mất điều đó.

Thời gian đi qua thật lâu, hai người đều không nói gì, trong căn phòng nhỏ chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên.

Hạ Thiệu Hoa không có chút động tĩnh nào, Hạ Nhạc lại trằn trọc không ngủ được.

Cơn buồn ngủ chợt đến, dường như Hạ Nhạc mơ thấy rất nhiều điều kỳ lạ, hơi thở của cô càng ngày càng nặng nề, đầu cô bắt đầu đau nhức.

Lang thang giữa mộng và thực, cả người rơi vào trạng thái hư vô.

Một đôi bàn tay lạnh giá đặt lên trán cô, xua đi cảm giác đau đớn của cô.

“Em bị sốt à?” Giọng nói của Hạ Thiệu Hoa vang lên trên đầu cô.

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, giống như ánh sáng lóe lên từ giấc mơ đen tối vô tận, khiến người ta muốn đến gần anh.

Hạ Nhạc vô thức đưa tay ra, nắm chặt hai tay đang đặt trên trán cô.

“Nhạc Nhạc, dậy đi.” Hạ Thiệu Hoa nhẹ nhàng gọi.

Ánh sáng trong giấc mơ càng lúc càng mạnh, Hạ Nhạc tỉnh lại.

Trong lúc mơ hồ, cô phát hiện Hạ Thiệu Hoa đang ở ngay trước mặt mình.

Cô cho rằng mình đang mơ nên quay đầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, ý thức dần dần trở nên rõ ràng hơn.

“Em bị sốt rồi, có thấy khó chịu ở đâu không?” trong mắt Hạ Thiệu Hoa lộ ra vẻ lo lắng.

Nghe được câu hỏi của Hạ Thiệu Hoa, Hạ Nhạc cố gắng tự cảm nhận tình trạng thể chất của mình.

Dường như không cảm thấy có gì to tát cả, chỉ hơi yếu ớt và rất lạnh.

Cô không khỏi rùng mình, cảm giác như mình nổi da gà vì lạnh.

“Lạnh.”

“Còn có khó chịu ở đâu nữa không?” Anh hỏi lại.

Hạ Nhạc lắc đầu: “Lạnh.”

Cô đột nhiên bật khóc, ôm lấy cánh tay Hạ Thiệu Hoa: “Ông nội, ôm.”

Lúc bị sốt lại bắt đầu nhớ gia đình mình.

Hạ Nhạc lẩm bẩm muốn ôm, Hạ Thiệu Hoa càng thêm đau lòng, đành ngồi ở mép giường, để cô dựa vào mình.

Anh quấn chặt áo khoác của Hạ Nhạc để gió không lọt vào được.

Sau đó anh ôm cục bánh bao trước mặt rồi lặng lẽ dựa vào tường.

Trong thời tiết như thế này, không có bệnh viện nào mở cửa vào lúc nửa đêm.

Cho dù Hạ Thiệu Hoa lo lắng thì anh cũng chỉ có thể lo lắng mà thôi.

Nhìn thấy Hạ Nhạc nhăn mặt, Hạ Thiệu Hoa chợt cảm thấy chỉ cần cô bé khỏe mạnh thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhắc mới thấy lạ, anh chưa bao giờ quan tâm đến những gì không liên quan đến mình, vậy sao bây giờ anh lại quan tâm đến một đứa trẻ xa lạ như vậy.

Tựa như cô đã được định sẵn trở thành một thành viên trong gia đình cùng huyết thống với anh.

Nghe thật vô lý nhưng không có cách nào để giải thích cảm xúc này trong lòng anh.

Bánh bao trong lòng anh đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiệu Hoa rồi gọi: “Ông nội.”

Hạ Thiệu Hoa: “…”

Hạ Thiệu Hoa: “Ừ, ông đây.”

“Ông ơi, đừng đuổi con đi có được không?”

“Ông nội, con có thể nhóm lửa, giặt quần áo, giúp việc nhà, dạy ông chú làm bài tập… Con cũng có thể tự mình kiếm tiền, nuôi sống bản thân…”

“Ông nội, ông cho con ở lại đi, con rất ngoan mà…”

Hạ Nhạc bắt đầu khóc rồi lẩm bẩm một mình.

Có lẽ là do nhiệt độ cơ thể quá cao, giọng nói khàn khàn, lời năng lộn xộn.

Giọng cô bé khản đặc, cứ nhắc đi nhắc lại kêu anh đừng đuổi mình đi.

Có vẻ như cô bé thực sự không muốn rời đi.

Trước khi rời đi còn tỏ ra rất thờ ơ nhưng thực ra lại đang che giấu vô vàn cảm xúc bên trong của mình.

Tay Hạ Thiệu Hoa ôm cục bánh bao bự trong lòng, nhẹ nhàng đáp: “Được, được, không đi.”

Hạ Nhạc đang hôn mê nghe được lời này, mới hoàn toàn yên tâm.

Những tiếng nỉ non dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng thở bên tai.

Ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa dừng ở trần nhà, sắc mặt bình tĩnh, không có biểu tình gì.

Nhưng tay anh vẫn ôm chặt Hạ Nhạc đang quấn trong áo khoác, các khớp xương căng cứng, cho dù là mệt mỏi nhưng anh không buông ra.

Tiếng mưa dần dần lắng xuống, sấm sét biến mất, cây cối bên ngoài bị gió mạnh đung đưa cũng yên tĩnh trở lại.

Cuối cùng cơn mưa cũng tạnh.

Hạ Thiệu Hoa gần như thức trắng cả đêm.

Khi bầu trời vừa sáng lên, bên ngoài đã có vài âm thanh.

Cánh cửa được mở ra, dì Yến bước vào, nhìn thấy Hạ Nhạc bị quấn như quả bóng đang nằm trong vòng tay của Hạ Thiệu hoa, bà cả kinh.

“Cậu, cậu là…”

“Xin chào, cháu là anh trai của Nhạc Nhạc.” Hạ Thiệu Hoa nói.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Nhạc tỉnh dậy, nhìn thấy dì Yến đang đứng trước cửa nói chuyện với Hạ Thiệu Hoa.

“Xin lỗi vì gây hiểu lầm, con bé không phải trẻ mồ côi, con bé là em gái cùng quê của cháu,” Giọng của Hạ Thiệu Hoa rất nhẹ như sợ đánh thức Hạ Nhạc: “Cháu muốn đưa con bé về, được không ạ?”

“Ừ, được, được…” Dì Yến nhìn chàng trai trẻ trước mặt với vẻ không chắc chắn lắm. Nếu nhìn kỹ ngoại hình của anh thì cũng có nét giống với Hạ Nhạc, đặc biệt là đôi mắt đó.

“Cần làm những thủ tục gì?”

“Đi xin chứng minh với tôi, sau đó kêu lão Trương tới ký tên.”

Ngoài mặt Hạ Nhạc giả vờ như vẫn đang ngủ nhưng trong lòng lại vui vẻ.

Ông nội đã nói dối vì cô! Ông nội muốn bảo vệ cô và giữ cô lại!!!

Nếu không phải bị quấn chặt, Hạ Nhạc nhất định không khỏi nhảy dựng lên hoan hô.

Hạ Thiệu Hoa nhẹ nhàng đặt Hạ Nhạc vào lòng anh trên giường, che đôi chân trần của cô rồi theo Dì Yến ra ngoài.

Loáng thoáng nghe thấy âm thanh trò chuyện đến từ bên ngoài.

“Anh bạn trẻ, tôi rất xin lỗi. Tôi không cố ý để cô bé này một mình. Một người bạn thân nhất của tôi bị vỡ ối mà trời mưa to quá, chúng tôi không tìm được bà đỡ cho nên tôi đến chăm sóc cô ấy đến tận giờ luôn…”

“Cô bé này thật sự rất ngoan. Những đứa trẻ khác tới đây khóc lóc ồn ào, nhưng cô bé lại im lặng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một đứa trẻ như vậy…”

Lúc Hạ Thiệu Hoa làm xong thủ tục trở về, Hạ Nhạc đã thu dọn xong đồ đạc, đang ôm áo mưa đứng ở cửa chờ anh.

Sau một đêm mưa gột rửa, không khí rất trong lành, trong mũi chỉ có mùi cỏ xanh thoang thoảng, ánh nắng sớm chiếu lên trên mặt Hạ Nhạc, Hạ Thiệu Hoa cảm thấy trên mặt cô tràn đầy ý cười.

Hạ Thiệu Hoa cũng hiếm hoi nở nụ cười, đi tới sờ sờ cái trán của Hạ Nhạc.

Nhiệt độ bình thường, cơn sốt giảm bớt một cách kỳ diệu.

“Đi thôi,” Hạ Thiệu Hoa biết Hạ Nhạc đã tỉnh từ lúc thấy bọn họ nói chuyện, nên nói: “Về nhà thôi.”

Sáng sớm trong thị trấn, rất nhiều cửa hàng mở cửa từ sớm nên đường phố đông đúc, Hạ Nhạc theo Hạ Thiệu Hoa về nhà.

Bởi vì thời tiết rất nóng nên Hạ Thiệu Hoa cầm trong tay cả áo tơi và áo khoác, Hạ Nhạc đi theo phía sau anh.

Lúc này, có mấy đứa đeo cặp đi qua vui vẻ, tinh nghịch.

Hẳn là đang đi học.

Hạ Nhạc nhìn một đám trẻ con ở thời đại này, con trai cắt tóc ngắn, con gái thắt bím hoặc cắt ngắn ngang vai giống hệt như trong phim.

Hạ Thiệu Hoa cũng chú ý đến những đứa trẻ này. Dáng vẻ tràn đầy năng lượng tuổi trẻ của chúng khiến Hạ Thiệu Hoa nhớ đến Hạ Thiệu Minh. Hôm nay là thứ Hai, lúc này Hạ Thiệu Minh chắc cũng đã dậy đi học rồi.

Nghĩ tới đây, Hạ Thiệu Hoa quay đầu lại, thấy Hạ Nhạc đang hứng thú nhìn bọn chúng bèn hỏi: “Muốn đi học không?”

Hạ Nhạc lấy lại tinh thần: “Dạ?”

“Đi học với Thiệu Minh.”

“Đi học…” Hạ Nhạc thầm đọc hai chữ này, nghĩ đến trình độ học vấn mà mình đã nhận được, rồi lại nghĩ đến Hạ Thiệu Minh, người thậm chí còn không thể viết được tên tiếng Anh của quả cam, cảm thấy bản thân đi học có hơi lãng phí thời gian

Hạ Nhạc còn chưa kịp từ chối, Hạ Thiệu Hoa đã lên tiếng lần nữa.

“Tiện thể lát nữa làm thủ tục luôn.”