Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 9



Đêm nay vẫn giống như đêm qua, Hạ Nhạc ngủ trên giường trong phòng ngủ, hai người nam giới kê giường dưới sàn trong phòng khách.

Nhưng đêm nay, động tĩnh trong phòng khách lại biến thành tiếng Hạ Thiệu Minh học từ vựng.

Thấy em trai mình hiếm khi học hành chăm chỉ như vậy, Hạ Thiệu Hoa không nỡ quấy rầy em nên anh bèn xoay người quay lưng về phía em trai mà ngủ.

Có lẽ việc học từ mới là phương pháp thần kỳ giúp dễ ngủ nên chẳng bao lâu sau Hạ Thiệu Minh cũng ngủ thiếp đi, trong tay vẫn còn cầm quyển sách từ vựng.

Hạ Nhạc trong phòng ngủ nhìn lên trần nhà, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thế là cô cũng rơi vào giấc mơ đẹp.

Đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Hạ Nhạc dụi dụi mắt, không thấy bóng dáng Hạ Thiệu Minh đâu, trái lại Hạ Thiệu Hoa đang ngồi trên ghế đọc sách.

“Chào buổi sáng.” Hạ Nhạc mỉm cười chào hỏi.

Hạ Thiệu Hoa rời mắt khỏi sách, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhạc một chút: “Chào buổi sáng.”

Anh lại nhìn vào cuốn sách: “Trong nồi có cháo nóng.”

Quả nhiên, buổi sáng thức dậy nhìn thấy ông nội là một điều vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

“Thiệu Minh đâu ạ?” Hạ Nhạc tùy ý hỏi.

“Đi chơi bóng rồi.”

Hạ Nhạc nhanh chóng đi ra sân sau rửa mặt. Khi cô quay lại phòng khách, ông nội đã đặt cháo lên bàn cho cô, bên cạnh có một quả trứng.

Hạ Nhạc vừa ăn cháo vừa quan sát cuốn sách trên tay của ông nội, bìa sách được làm bằng giấy màu vàng có hơi sờn rách, hoàn toàn không có tựa đề.

Trong trí nhớ của cô, ông nội cực kỳ thích những câu chuyện truyền thuyết như Tây Du Ký Phong Thần Bảng.

Khi còn bé, ông nội luôn thích mua những chiếc đĩa CD này.

Vào một ngày mưa, hai ông cháu đều ở nhà không ra ngoài, chiếc đĩa CD được đặt vào đầu đĩa VCD cũ, giữa tiếng mưa rơi, hai người cùng nhau ngồi trước chiếc vô tuyến xem phim đến xuất thần.

Đây là một trong những kỉ niệm đẹp nhất của Hạ Nhạc.

“Anh đang đọc gì thế ạ?” Hạ Nhạc hỏi: “Tây Du Ký à?”

Hạ Thiệu Hoa giật mình, nội dung trong cuốn sách anh đang cầm đúng là một trong những chương kinh điển nhất của “Tây Du Ký”, Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh.

Trong mắt Hạ Nhạc, bởi vì ông nội không có phản ứng gì nên tưởng rằng mình đoán sai.

“Phong Thần diễn nghĩa?” Hạ Nhạc thăm dò hỏi lại.

Hạ Thiệu Hoa có chút khó tin nhìn Hạ Nhạc đang ăn cháo.

Mấy ngày nay, sau khi đọc Tây Du Ký, anh thật sự đang suy nghĩ có nên mượn cuốn “Phong Thần Diễn Nghĩa” hay không.

Thật kỳ lạ, tại sao cô bé ấy dường như biết tất cả mọi thứ?

Hạ Nhạc ngay từ đầu đã cho anh cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Không những vậy, cô bé còn hiểu rõ bản thân mình hơn cả Hạ Thiệu Hoa.

“Thiệu Hoa! Thằng nhóc Thiệu Hoa! Có nhà không?”

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng hét lớn cắt đứt suy nghĩ của Hạ Thiệu Hoa.

Nghe thấy giọng nói, anh lập tức đặt cuốn sách xuống, đứng bật dậy.

“Nhanh như vậy…”

Hạ Nhạc quay đầu nhìn lại, thì thấy một ông già từ ngoài cổng đi vào, đội một chiếc mũ cỏ, nước da ngăm đen, trên đầu đầy mồ hôi, là kiểu nông dân điển hình.

Sau khi vào nhà, chú ấy cởi chiếc mũ cỏ ra rồi cầm mũ làm quạt để quạt cho mình.

“Thiệu Hoa, chú nghe cô con gái nhà họ lâm nói nhà cháu nhặt được một đứa bé mồ côi à?” Chú kia đi thẳng vào vấn đề, rồi nhìn về phía Hạ Nhạc đang ăn cháo: “Là cô bé này phỏng?”

“Không phải nhặt.” Hạ Nhạc có hơi tức giận, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn cháo: “Là cháu tự mình tới đây.”

Chú kia bật cười ha hả vài tiếng nói: “Bảo sao con bé nhà họ Lâm đó đêm hôm khuya khoắt lo lắng chạy tới báo, xem ra tính tình của cô bé này cũng chẳng kém cạnh con bé đó, có thể trị được nó luôn.”

Hạ Nhạc chẳng biết chú này đang khen hay đang mỉa mai cô nữa.

Hạ Thiệu Hoa nói tiếp: “Chú Trương, trẻ mồ côi…đều phải đi ạ?”

Chú Trương rời mắt khỏi Hạ Nhạc, nhìn thẳng vào mắt Hạ Thiệu Hoa: “Đúng vậy, năm nay khác với mấy năm trước.”

Hạ Thiệu Hoa im lặng, đi về phía phòng bếp.

“Chú Trương, cháu lấy cho chú cốc nước.”

Hạ Nhạc nhìn bóng lưng Hạ Thiệu Hoa, không biết anh đang nghĩ gì.

Vì vậy Hạ Nhạ ngoẹo đầu sang nhìn chằm chằm vào chú Trương: “Chú thử nói xem sao năm nay lại khác?”

“Hahaha,” chú Trương càng nhìn cô bé Hạ Nhạc càng thấy thú vị: “Cô bé, nhìn bầu trời bên ngoài, cháu có thấy nó khác xưa không?”

Hạ Nhạc nhìn ra cổng rồi nhìn về phía xa, đó là màu xanh thuần khiết nhất, xen lẫn những đám mây màu trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn.

“Rất xanh.” Hạ Nhạc theo bản năng nói.

Ông chú gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, hôm nay không còn là đám mây đen hỗn độn nữa. Cháu nhìn bầu trời xanh tuyệt đẹp này, mỗi đám mây đều có thể được đối xử tử tế, giống như mỗi người chúng ta đều có thể có một đích đến tốt đẹp.”

Chú Trương không biết cô bé Hạ Nhạc này có nghe hiểu hay không nhưng chú biết rõ Hạ Thiệu Hoa tron phòng bếp có thể nghe hiểu được.

Hạ Thiệu Hoa bưng ly nước ra đưa cho chú Trương.

Chú Trương khát khô cả họng với mệt mỏi từ lâu rồi, nhìn thấy ly nước chú cầm lên tu ừng ực.

Mặc dù thân xác Hạ Nhạc là một đứa trẻ nhưng tâm hồn của cô là một sinh viên thế kỷ 21, là một nô lệ tư bản, vừa nghe cô đã biết ý của chú Trương.

Năm 1949, Trung Quốc mới được thành lập, đồng nghĩa với việc một hành trình mới nhằm tạo dựng một cuộc sống hạnh phúc và tươi đẹp đã bắt đầu.

Cho nên năm nay với những năm trước không giống nhau, đồng thời những quy định cũng vô cùng nghiêm ngặt.

“Khi nào thì đi?” Hạ Thiệu Hoa hỏi.

Chú Trương lắc lắc chiếc mũ cỏ của mình dừng lại một chút: “Ăn tối xong thì đi. Nếu đi sớm thì có thể bắt kịp đợt hôm nay.”

Hạ Thiệu Hoa ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhạc, Hạ Nhạc nghe được lời này vừa vặn nhìn anh.

Hai người nhìn nhau một lúc, Hạ Nhạc dời tầm mắt đi, chuyên tâm ăn mấy giọt cháo cuối cùng còn sót lại trong bát.

Hạ Nhạc cảm thấy đây là bữa sáng nhanh nhất mình từng ăn.

Rõ ràng cô muốn ăn chậm hơn và lâu hơn, nhưng cháo trong bát đã hết sạch chỉ trong một lần.

Cô cật lực cạo đi lớp cặn bám trên thành bát, âm thanh duy nhất còn sót lại trong phòng khách là tiếng thìa và bát va vào nhau giòn tan.

“Đã ăn xong?”

Hạ Thiệu Hoa đi tới nhìn xem, chiếc bát trong tay Hạ Nhạc sáng như mới.

“Ăn no chưa?”

Hạ Nhạc gật đầu, cười toe toét với anh: “Rất no!”

“No rồi thì chúng ta đi thôi.” Chú Trương đứng dậy khỏi ghế, như thể chú ấy không còn nhiều thời gian cho Hạ Nhạc nữa.

Hạ Nhạc chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Cô chịu đựng, ôm bát nói: “Cháu còn phải rửa bát.”

Hạ Thiệu Hoa nhận lấy cái bát từ trong tay cô.

“Không sao đâu, em đi đi, anh rửa cho.”

Hạ Nhạc nhìn đôi tay trống không của mình, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Vừa nghiêng đầu vừa bước xuống ghế, nước mắt lặng lẽ rơi xuống đất.

Hạ Thiệu Hoa còn chưa kịp nói thêm gì, Hạ Nhạc đã ngẩng đầu nhìn Chú Trương nói: “Chú Trương, chúng ta đi thôi.”



Chú Trương là một người đàn ông tốt.

Trên đường đi, dường như cảm nhận được tâm trạng của Hạ Nhạc nên chú tục nói chuyện với Hạ Nhạc để khiến cô vui vẻ.

Bởi vì trong mắt chú ấy, Hạ Nhạc chỉ là một đứa trẻ con, những câu nói đùa của chú ấy cực kỳ ngây thơ, có thể có tác dụng với một đứa trẻ mười tuổi nhưng với một người hơn hai mươi tuổi như cô thì đều không có tác dụng gì.

Mặt trời chiếu rọi trên đỉnh núi, Chú Trương đội chiếc mũ cỏ của mình cho Hạ Nhạc che nắng.

Chiếc mũ cỏ trên đầu che khuất cả gương mặt của cô.

Hạ Nhạc buồn thiu, đội mũ có cảm giác trán mình sắp đổ hết mồ hôi ra.

“Chao ôi, cháu không biết chứ hai anh em Thiệu Minh, Thiệu Hoa được nhiều cô gái thích lắm ấy.”

Nghe thấy kiểu buôn chuyện như thế này, đôi mắt Hạ Nhạc sáng rực lên.

Cơ mà Hạ Thiệu Hoa thì có thể nhưng còn Hạ Thiệu Minh ngốc nghếch như thế mà cũng có cô gái nào để ý tới à?

“Thật ạ?” Hạ Nhạc bán tín bán nghi.

Chú Trương gật đầu: “Ừ! Tất nhiên rồi, Thiệu Minh trông còn nhỏ thế nhưng cũng là cậu bé đẹp trai. Còn Thiệu Hoa ấy à…nếu chú mà có con gái chắc chắn chú sẽ bắt thằng bé làm con rể nhà mình.”

Hạ Nhạc bật cười.

“Chú biết, con bé Lâm Hoa Hoa thích Thiệu Hoa nhà cháu.”

Hạ Nhạc biết điều này.

Những hành động Lâm Hoa Hoa thể hiện ra người bình thường ai cũng thấy được.

Chỉ là nghe được mấy chữ “Thiệu Hoa nhà cháu” Hạ Nhạc cảm thấy vui vẻ lên.

Cuối cùng Hạ Nhạc cũng có hứng, thế là hỏi: “Vậy Thiệu Hoa nhà cháu có thích ai không ạ?”

Chú Trương cau mày lắc đầu: “Thiệu Hoa nhà cháu tuấn tú lịch sự nhưng mà…hình như chưa để ý ai cả.”

“Hả?” Hạ Nhạc hơi kinh ngạc: “Nhưng anh ấy sẽ kết hôn vào năm sau…”

Hạ Nhạc nhanh chóng dừng lại giữa câu.

Ông nội kết hôn năm 1950.

Hiện tại Chú Trương nói ông nội chưa thích ai?

Thế thì bà của cô đang ở đâu?

Đúng vậy, cô đã ở đây nhiều ngày như vậy mà chưa từng thấy bà nội xuất hiện.

Chú Trương thấy Hạ Nhạc chần chừ không nói nên nói tiếp: “Cháu nói thử xem, thằng bé cũng không còn nhỏ nữa, người trong thôn đến làm mai nhiều lần mà thằng bé đều từ chối.”

“Mười tám tuổi được coi là trưởng thành rồi ạ?”

“Con nhóc này biết gì chứ, cháu xem mấy thanh niên trong thôn bằng tuổi Thiệu Hoa con cái biết đi cả rồi.”

Hạ Nhạc chớp mắt hiểu ý.

Thời đại này không giống thời hiện đại, không có luật quy định độ tuổi kết hôn. Hầu hết mọi người đều kết hôn và sinh con sớm.

Trong thời hiện đại, con người đang theo đuổi sự nghiệp và việc lập gia đình không còn được coi là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống như ngày xưa.

Cô còn nhớ hai mươi mấy tuổi còn đang bận bịu với công việc chưa tìm người yêu, bên cạnh cũng chẳng ai thúc giục cô kết hôn cả.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Nhạc cảm thấy như nhớ lại cuộc sống hiện đại, hình như nhớ lại một ít ký ức.

Trong đầu cô hiện lên một số hình ảnh đẹp.

“Haiz, cũng không trách được thằng bé.” Chú Trương đột nhiên thở dài: “Mười hai tuổi thằng bé mất cha, mẹ nó lại tái giá, bỏ mặc cả hai anh em. Bản thân là một đứa trẻ lại phải chăm sóc em trai còn nhỏ như vậy, người ta hay nói anh cả như cha, chú thấy thằng bé thực sự đã gánh vác hết mọi trách nhiệm trên vai mình. Thằng bé này quá đáng thương.”

Nghe người ta nói như vậy, Hạ Nhạc dường như biết thêm một chút quá khứ của ông nội, đột nhiên cảm thấy thật tủi thân.

Ông nội cô có một tuổi thơ bất hạnh, khổ cả đời. Cuối cùng, ở tuổi già lẽ ra ông đã được hưởng hạnh phúc gia đình.

Kết quả là ông lại gặp phải một tai nạn không ai biết chuyện gì đã xảy ra, an nghỉ vĩnh viễn.

Mãi mãi rời xa cô.

Ông nội thực sự đã khổ cả đời.

“Cô bé, sao cháu lại khóc?”

Chú Trương thấy Hạ Nhạc không nói lời nào, liền nghiêng người tò mò nhìn cô, lại thấy khuôn mặt cô vùi dưới chiếc mũ rơm, yên tĩnh bình yên nhưng lại âm thầm ứa nước mắt.

Chú Trương tuy là người thô lỗ nhưng cũng hiểu biết đạo lí đối nhân xử thế.

Nhìn những giọt nước mắt kìm nén, chú biết đây cũng là một đứa trẻ tội nghiệp.

Ngay cả khóc cũng im lặng.

“Haiz, không sao đâu cô bé. Thời trước không yên bình, cuộc sống của dân chúng rất khó khăn, còn có nhiều người khổ hơn thế nhiều. Không sao đâu, cháu đừng khóc nữa.”

“Vâng.” Hạ Nhạc giơ tay lau sạch nước mắt.

“Chú Trương của cháu này, vừa mới ra đời thì mẹ qua đời, cha bị bắt đi xây dựng tuyến đường sắt Bình Tuy, ông ấy thậm chí còn không được nhìn mặt mẹ chú lần cuối. Sau này, nghe nói đường ray được đặt đầu tiên bị chệch quỹ đạo, cha chú chết ngay tại chỗ. Lão què nhặt rác ở thôn trên thấy chú đáng thương nên đưa chú về nhà rồi cho chú ăn cháo ngũ cốc…”

Lúc nghe những lời này nước mắt của Hạ Nhạc đã ngừng rơi lại tuôn ra ào ào.

“Hu hu oa —— ”

Nhìn thấy Hạ Nhạc dũng cảm khóc, chú Trương đội mũ rơm vỗ đầu cô.

Trong đôi mắt đen nhánh, thứ nhẹ nhàng chảy ra là tình yêu an lành được lắng đọng lại từ thế gian.