Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 462: Báo Thù Cho Ngươi




CHƯƠNG 462: BÁO THÙ CHO NGƯƠI


Dịch giả: Luna Wong

Trường Lan nghe Vân Thường nói Mạnh Thanh Hoan mất tích, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi, trầm giọng hỏi: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”


Vân Thường vội nói: “Sáng nay cô nương nhận được một phong thư, sau đó nàng nói muốn tới trà lâu xem, bảo ta đi lấy phi phong cho nàng, chờ ta lấy được y phục cô nương đã không thấy tăm hơi. Ta hỏi thăm qua người gác cổng, bọn họ nói không phát hiện công chúa ra ngoài, thế nhưng hậu môn của phủ lại mở!”


Nếu Mạnh Thanh Hoan từ cửa chính ra ngoài, sẽ có thật nhiều ám vệ thị vệ đi theo. Nên Vân Thường mới kết luận, Mạnh Thanh Hoan là đi hậu môn ra khỏi phủ.


“Ta cho là nàng tới trà lâu này, liền tìm qua đây, thế nhưng ta hỏi qua Phong Linh, cô nương căn bản cũng không có tới đây!”



Trong lòng Vân Thường không khỏi có chút nóng nảy, nếu như Mạnh Thanh Hoan lại xảy ra chuyện gì, cái mạng này của nàng thực sự không cần nữa!


Nhưng lúc này vương gia nhà bọn họ không ở kinh thành, nàng vốn dự định đi tìm Kính vương tương trợ, ai biết lại gặp Trường Lan.


Mi tâm của Trường Lan thu lại, đáy mắt xẹt qua một tia buồn rầu, ánh mắt của hắn chìm chìm nhìn phi phong trong tay Vân Thường, đột nhiên hỏi: “Y phục này là cô nương nhà ngươi thường mặc sao?”


Vân Thường gật đầu, không biết vì sao đột nhiên Trường lan hỏi nàng bộ y phục này.


Trường Lan đưa tay lấy kiện y phục kia qua, từ trong lòng móc ra một cái sáo nhỏ đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi, không bao lâu liền thấy một con bách linh điểu bay tới.


Trường Lan giơ y phục của Mạnh Thanh Hoan lên, bách linh kia phi thường có linh tính nhảy lên trên y phục kia, một lát sau, liền giương cánh bay.


“Theo nó có thể tìm được tiểu cửu.”


Hắn nuôi nấng bách linh điểu có thể đi qua mùi tới tìm người truyền tin, chỉ tiếc nương của Mạnh Thanh Hoan không có để lại đồ vật thiếp thân gì, nên bách linh điểu vô pháp tìm được tung tích của nàng.


Nhưng Mạnh Thanh Hoan lại bất đồng.


Bookwaves.com


Chỉ cần Mạnh Thanh Hoan ở trong phương viên trăm dặm, bách linh liền có thể dựa vào mùi này, tìm được tung tích của nàng!


. . .


Mạnh Thanh Hoan đi tới Thanh Phong nhai, rất xa đã nhìn thấy trên cây to bên vách núi treo trên một người. Không phải là đệ đệ Ngọc Phi Trần của nàng thì có thể là ai?


Hai tay Ngọc Phi Trần bị trói, treo ở giữa không trung lung lay, mà sợi dây khống chế sự sống chết của hắn buộc trên cây to tráng kiện, mà dưới tàng cây có một nam nhân áo đen đứng đó!


“Phi trần!” Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng chạy vội tới, Ngọc Phi Trần treo ở trên vách đá nghe được thanh âm của Mạnh Thanh Hoan, nhất thời thanh tỉnh vài phần, có chút hư nhược thanh âm hô nàng: “Tỷ tỷ.”


Nam nhân áo đen dưới cây kia một tiếng quát lớn: “Đứng lại.” Kiếm trong tay hắn để trên sợi dây.


Mạnh Thanh Hoan lập tức ngừng cước bộ, nàng nắm chặt hai tay trừng người dưới tàng cây, trên mặt hắn che một tấm mặt nạ quỷ vương, nhìn qua vưu kì dữ tợn, một đôi mắt tràn đầy cừu hận nhìn nàng.



“Ngươi là ai, vì sao phải buộc đệ đệ của ta, ngươi đến tột cùng có mục đích gì?” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan bén nhọn chất vấn hắn.


Vậy nam nhân áo đen hừ nhẹ một tiếng, thanh âm to ách coi như ác quỷ trong địa ngục, mang theo máu hàn ý: “Ta là ác quỷ trong địa ngục, chuyên môn lấy tính mạng của các ngươi. Nếu muốn cứu hắn, ăn thứ bên trong này vào, không thôi hiện tại ta để hắn không còn hài cốt!”


Hắc y nhân kia vứt một bình sứ xuống trước mặt của Mạnh Thanh Hoan.


Ngọc Phi Trần treo ở trên vách núi dùng hết toàn bộ khí lực hướng về phía Mạnh Thanh Hoan hô: “Tỷ tỷ, không nên nghe hắn, dù là ngươi ăn vật kia rồi, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ngươi đi nhanh lên, không cần lo cho ta, nếu như ta chết thật, thì báo thù cho ta!”


Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, viền mắt nhất thời ẩm, nàng hít mũi một cái nói: “Được, tỷ tỷ nhất định báo thù cho ngươi!”