Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 463: Mê Tâm Cổ




CHƯƠNG 463: MÊ TÂM CỔ


Dịch giả: Luna Wong

Hắc y nhân đứng dưới tàng cây kia nghe Mạnh Thanh Hoan nói như vậy, đột nhiên giương giọng phá lên cười, vậy một đôi con ngươi u oán lóng lánh liệt hỏa nhìn Mạnh Thanh Hoan: “Thật là một nữ nhân thủ đoạn độc ác, hảo, ta đây sẽ thanh toàn ngươi!”


Lúc nói chuyện trường kiếm trong tay hắn vung lên, liền muốn chém sợi dây.


Lòng của Mạnh Thanh Hoan nhói lên, đột nhiên hướng về phía hắn la lớn: “Không nên!”


Kiếm trong tay hắc y nhân cách sợi dây nửa tấc dừng lại, hắn châm chọc cười, ánh mắt ẩn ở dưới mặt nạ mang theo ý tứ hàm xúc nồng đậm.



“Thế nào, ngươi đây là đổi ý sao?” Hắc y nhân u lãnh cười hỏi.


Mạnh Thanh Hoan cúi người nhặt bình sứ dưới chân lên, nắm chặt ở trên tay ngẩng đầu hỏi hắn: “Nếu muốn ta ăn thứ này, tối thiểu ngươi phải nói cho ta biết giá đồ vật bên trong là gì chứ?”


Hắc y nhân kia nhướng nhướng mày, âm trắc trắc cười nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không chết. Chẳng qua là để ngươi nghe lệnh của ta, làm cho ta một chuyện mà thôi!”


Tay nắm bình sứ của Mạnh Thanh Hoan hơi căng thẳng, trầm giọng nói: “Ngươi buông đệ đệ ta trước, không thôi ngươi liền điều khiển thi thể cho ngươi làm việc đi!”


Ý của nàng quá rõ rồi, nếu không thả đệ đệ nàng, đồ trong bình sứ gì nàng chắc là sẽ không đụng, cùng lắm thì chết một lần mà thôi!


“Là có chút tính tình, hảo, ta y theo ngươi.” Hắc y nhân nói chuyện, ném sợi dây qua quấn lấy hông của Ngọc Phi Trần, kéo hắn đến vách đá, lập tức trường kiếm trong tay hắn để ở tại trên cổ của Ngọc Phi Trần.


“Người ta đã thả xuống, mở nắp, không thôi hiện tại ta sẽ giết hắn.” Kiếm trong tay hắc y nhân hơi cố sức, rạch một đường trên cổ của Ngọc Phi Trần có vết máu.


Mạnh Thanh Hoan âm thầm cắn răng, khoảng cách của nàng cùng hắc y nhân kia hơi xa, ngân châm trên cổ tay không đạt được tầm bắn, hơn nữa nàng không có nắm chắc tất thắng, vạn nhất thất bại chọc giận hắc y nhân kia, vậy cũng không tốt!


Nếu nàng đoán không lầm, trong bình này có thể là độc dược.


Nếu là độc dược, nàng còn có thể cứu, bởi vì Trường Lan có một viên ngọc lộ đan, nhưng giải bách độc thế gian!



Bookwaves.com

Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, cầm bình sứ trong tay, Ngọc Phi Trần bị hắc y nhân dùng thế lực bắt ép thấy thế hướng về phía nàng hô to: “Tỷ tỷ, không nên, nghìn vạn lần không nên a!”


“Phi Trần, tỷ tỷ sẽ cứu ngươi, không phải sợ!” Ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan kiên định an ủi Ngọc Phi Trần, lập tức mở nắp bình sứ.


Chỉ là còn không chờ nàng đổ đồ vật bên trong ra, đột nhiên một thân ảnh nhỏ hắc sắc sâu từ trong bình bò đi ra, nhanh chóng chui vào trong tay của nàng, biến mất ở trong máu.


Mạnh Thanh Hoan chỉ cảm thấy đau đớn dường như kim đâm xẹt qua, chờ nàng phản ứng kịp đã muộn.


Liền nghe hắc y nhân kia cuồng tiếu truyền đến trong khe núi: “Mê tâm cổ, có thể nhân tâm.” Lúc nói chuyện hắn chẳng biết từ đâu móc ra một cái chuông nhẹ nhàng lắc.


Mạnh Thanh Hoan chỉ cảm thấy trong lòng thật giống như bị vật gì gặm nhắm, thanh âm kia đâm đầu nàng đau nhức muốn nứt ra, nàng ôm đầu trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.



Hắc y nhân đẩy Ngọc Phi Trần bị trói ở trên mặt đất, một tay lắc lắc chuông đầu độc nói với Mạnh Thanh Hoan trúng mê tâm cổ: “Ngọc Thanh Hoan, giết hắn!”


Ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên trở nên chỗ trống lên, cước bộ của nàng như khôi lỗi bị người điều khiển, từng bước một đi đến chỗ của hắc y nhân kia.


Hắc y nhân kia đưa kiếm trong tay mình cho nàng, thanh âm cổ hoặc nói: “Giết hắn, giết đệ đệ ngươi!”


Mạnh Thanh Hoan vung kiếm trong tay lên, một đạo hàn quang sâu kín xẹt qua, chợt nghe thanh âm Ngọc Phi Trần hoảng sợ hô: “Tỷ tỷ, ngươi mau tỉnh lại!”


Sau một khắc, trường kiếm trong tay Mạnh Thanh Hoan vô tình rơi xuống!