Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 464: Công Tử Mệnh Nguy 1




CHƯƠNG 464: CÔNG TỬ MỆNH NGUY 1


Dịch giả: Luna Wong

Ngọc Phi Trần chặt nhắm chặt hai mắt, chỉ là hắn không đợi được đau đớn mong muốn, trái lại nghe được nam nhân kêu đau một tiếng.


Hắn mở mắt, đã nhìn thấy trường kiếm trong tay Mạnh Thanh Hoan đâm xuyên qua bụng của hắc y nhân kia.


Mà hắc y nhân kia hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, bàn tay của hắn vung lên liền muốn cho Mạnh Thanh Hoan một kích, Mạnh Thanh Hoan đột nhiên buông lỏng tay ra, lui ra phía sau vài bước, trừ động bộ phận then chốt trên cổ tay, mấy cây ngân châm bay vụt bắn trên ngực người kia.


Hắc y nhân lảo đảo lui lại mấy bước, thẳng đến thối lui đến trước mặt đại thụ kia, cúi thấp đầu xuống.


Tay của Mạnh Thanh Hoan có chút run rẩy, nàng không ngừng thở phì phò, thẳng đến nghe được thanh âm khẽ run của Ngọc Phi Trần: “Tỷ tỷ.”



Mạnh Thanh Hoan nhất thời hoàn hồn, nàng vội vội vàng vàng đi tới bên người Ngọc Phi Trần, luống cuống tay chân cởi sợi dây trên người hắn.


Ngọc Phi Trần nghi hoặc không hiểu hỏi: “Tỷ tỷ không có bị hắn đầu độc sao? Vừa rồi đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”


Động tác của Mạnh Thanh Hoan ngừng lại, trên mặt có chút khốn hoặc nói rằng: “Ta cũng không biết hoàn hồn thế nào, lúc mới bắt đầu là thần chí không rõ, không biết sao trong lúc bất chợt đã tỉnh lại.”


Bản thân nàng cũng thật bất ngờ, nghe được tiếng chuông kia nàng quả thực như phệ tâm khó chịu, đau đầu muốn nứt ra, bị hắc y nhân kia đầu độc mất đi thần trí, mà khi nàng nắm thanh kiếm kia, lại đột nhiên thanh tỉnh lại, thực tại kỳ quái!


Mạnh Thanh Hoan đang nghĩ xuất thần, nàng và Ngọc Phi Trần cũng không có lưu ý, hắc y nhân phía sau tựa ở trước cây, đột nhiên tỉnh lại.


Đôi mắt mang lửa cháy mạnh của hắc y nhân thiêu đốt đặc hơn, hắn rút trường kiếm cắm ở bụng ra. Tay nhuốm máu cầm thanh trường kiếm kia vung lên, liền đâm tới phía sau Mạnh Thanh Hoan.


“Cẩn thận!”


Mạnh Thanh Hoan nghe được một thanh âm quen thuộc, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, đã thấy một thân ảnh màu trắng đột nhiên ôm nàng vào trong lòng.


Hơn thế đồng thời kiếm trong tay hắc y nhân kia không lệch không đâm vào sau lưng của Trường Lan.


“Công tử!”


Tô Trầm Ương đột nhiên phát sinh một tiếng kinh hoảng thất sắc, kiếm trong tay liền công tới phía hắc y nhân kia, Vân Thường thấy thế bước lên phía trước hỗ trợ.



Hai người cùng hắc y nhân bị thương đánh nhau.


Thế nhưng hắc y nhân kia may là bị thương thành như vậy, dù công phu rất tốt, hắn lấy một địch hai chỉ là miễn cưỡng rơi xuống hạ phong.


Nhưng vì thương thế không nhẹ, hắc y nhân kia ra sức chống lại, cuối cùng bị buộc cùng đường, quyết nhiên nhảy xuống vực sâu vạn trượng.


Trên vách núi nhất thời yên tĩnh lại.


Mạnh Thanh Hoan cảm thụ được lực đạo Trường Lan ôm nàng đang chậm rãi yếu dần, nàng vội vội vàng vàng đỡ hai vai của hắn, đã thấy khóe môi Trường Lan đang không ngừng chảy máu.


Bookwaves.com

Mà phía sau lưng của hắn tiên huyết đã sớm nhuộm áo bào nguyệt bạch sắc thành một mảnh diễm lệ.


Một khắc kia, lòng của Mạnh Thanh Hoan hoàn toàn luống cuống, thanh âm của nàng không ngừng run hô tên của hắn: “Trường Lan, Trường Lan. . .”



Mi đẹp của Trường Lan khẽ động, hắn chịu đựng đau nhức phía sau, môi hơi tái nhợt cười nói: “Đừng lo lắng, ta không sao, ta chỉ là có chút mệt. . .”


Thanh âm của hắn hữu khí vô lực, nói mỗi một chữ, máu khóe môi liền tuôn ra một ít, mí mắt cũng từ từ trầm xuống.


“Chớ ngủ, Trường Lan, ngươi không thể ngủ, ta van cầu ngươi.” Mạnh Thanh Hoan kêu khóc, thanh âm kia là bất lực như vậy.


Thần trí của Trường Lan thanh tỉnh một ít, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng xoa gò má của Mạnh Thanh Hoan, lau đi lệ ở đáy mắt nàng, thanh âm rất nhỏ hỏi: “Nếu như ta sống sót, ngươi nguyện ý. . . gả cho ta không?”


Hai mắt của Mạnh Thanh Hoan mơ hồ, thanh âm nàng không ngừng gật đầu khẩn cầu nói: “Ta nguyện ý, ta nguyện ý, chỉ cần ngươi sống, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi!”


“Được, ta nhất định sống được. . .” Thanh âm của Trường Lan nhất thời bao phủ xuống, tay hắn đặt ở trên mặt của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên rũ xuống, đầu trầm xuống nặng nề tựa ở trên người của Mạnh Thanh Hoan nhắm hai mắt lại.