Bị thỏ huynh đệ đi trước, Ngụy Tác hổ thẹn mà cố gắng cảm ngộ Liệt khuyết tàn nguyệt đại đạo pháp vực. Thuật pháp thông thường chỉ thuần túy là đấu uy năng nhưng sâu xa nhất của Liệt khuyết tàn nguyệt là chấn động, trực tiếp hủy hoại pháp trận, phá hoại uy năng hạch tâm của đối phương. Cũng như một người mặc bất hoại chiến giáp, trực tiếp hủy diệt nhục thân ở trong thì chiến giáp dày nữa cũng vô dụng. "Nhanh thế hả?" Thấy Lý Tả Ý thi triển đại đạo pháp vực, cảm tri được bản nguyên nguyên khí pháp tắc của Liệt khuyết tàn nguyệt, Ngụy Tác không tốn bao nhiêu thời gian, thần thiết đại thuyền đi chưa được bốn nghìn dặm, cách chỗ Diệp Tử Mị và Trạm Đài Linh Lan gần một nghìn dặm thì gã đã cảm ngộ xong khiến bọn Vu thần nữ cả kinh. Liệt khuyết tàn nguyệt đại đạo pháp vực uy năng cực kỳ kinh nhân, bọn Vu thần nữ và Nguyên Âm lão tổ toàn lực cảm ngộ, nhưng đến giờ vẫn chưa được, tốc độ không thể so được với Ngụy Tác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Nhục thân của ta có lẽ uy năng thuật pháp Chân tiên lưỡng trọng cũng chống nổi, Chân tiên tam trọng e là không." Diễn hóa Liệt khuyết tàn nguyệt đại đạo pháp vực, Ngụy Tác sau rốt cũng biết nhục thân của mình cỡ nào. Trước đó thuật pháp nào cũng không chạm được đến nhục thân gã, còn Liệt khuyết tàn nguyệt đại đạo pháp vực uy năng hơn hẳn Đăng tiên pháp vực, tương đương với toàn lực của Chân tiên lưỡng trọng. Nhục thân gã miễn cưỡng chịu nổi, hơn nữa thì không. "Ở đâu?" Đã đến Lạc cúc hoang nguyên theo địa đồ trước khi Thiên khung tan vỡ, là một bình nguyên bảy, tám nghìn dặm. Bọn Ngụy Tác thoáng nhìn là thấy chỗ mà Diệp Tử Mị và Trạm Đài Linh Lan nói: một khu rừng hoang chừng hơn mười dặm. Khu rừng không có linh quang hay hơi sương bao phủ, cây cối thưa thớt, từ trên nhìn xuống thấy hết ngay, nhưng cả Ngụy Tác cũng không cảm tri thấy trong đó có gì lạ, không vì Diệp Tử Mị đã bị hoàn toàn độ hóa, thậm chí đang dốc sức độ hóa Trạm Đài Linh Lan, thì gã đã nghi ngờ cả hai nói dối. Theo lời Diệp Tử Mị, Nghịch Hỏa minh tìm ở đây suốt mấy chục năm mà công cốc, rồi có một tu sĩ phát hiện khu rừng này vẫn như mấy chục năm trước thì mới biết là có điểm cổ quái. Nhưng cây cối ở đây đều là thật, dưới lòng đất cũng không có gì dị thường, rồi có tu sĩ vô tình nhận ra cây cối đó có hấp nạp chân nguyên, thử dồn chân nguyên vào thì hiện ra cổ truyền tống pháp trận. Cả bọn Thiên Cửu thần quân cũng không biết cổ truyền tống pháp trận từ đâu hiện ra. Thủ đoạn này cả lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên cũng không nghe tới, khẳng định là độc môn thủ đoạn của Hoang tộc hoặc đại năng nào đó. ... Không đầy một tuần trà sau, linh quang của truyền tống pháp trận lóe lên, bọn Ngụy Tác hiện ra trong cổ truyền tống pháp trận trông như tế đài hình vuông. Cổ truyền tống pháp trận điêu khắc bằng một khối mặc lục sắc tinh thạch, bốn góc là bốn bạch sắc lăng hình tinh trụ, quang hoa ngưng thành quang phù huyền ảo nhỏ xíu, như có đom đóm bay lập lòe. Khẽ nhìn, bọn Ngụy Tác đều cả kinh. Tuy đã nghe Diệp Tử Mị và Trạm Đài Linh Lan nói trong đó cực rộng nhưng cảnh tượng vẫn khiến bọn gã cảm thấy kinh nhân hơn nhiều. Tích tắc đó chỉ có một chữ "Lớn" xuất hiện trong óc. Phía trước là bình nguyên đầy thanh sắc loạn thạch, cuối bình nguyên là dãy núi cao năm, sáu nghìn trượng. Năm, sáu nghìn trượng không phải ghê gớm lắm trong man hoang hoang nguyên nhưng quang trọng là mục lực của Ngụy Tác cũng không thấy điểm cuối. Độn quang của cả toán so với ngọn núi thật quá bé nhỏ. Cao cỡ đó, lại dài như thế thật sự tạo thành cảm giác không thật. "Lẽ nào là không gian đặc biệt?" Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi nhìn nhau, nói. Tu vi và cảm tri như họ cũng nhận ra thiên địa nguyên khí ở đây khác với man hoang hoang nguyên bên ngoài. Đối với người tạo ra không vực, họ đều e dè. Vì Sa tịnh không gian nên họ luôn bám theo Ngụy Tác thì thì nhỡ may chia cách hơn hai trăm năm, có ai chịu nổi. "Cương nha muội, Nguyên Âm tiền bối, các vị thấy sao?" Thần sắc Ngụy Tác thập phần cổ quái. Thiên địa nguyên khí ở đó, dù là lôi cương, thiên hỏa hay tinh thần nguyên khí đều hơn hẳn ngoài man hoang hoang nguyên. Tuy thấy trên ngọn núi có không ít hào quang, nhận ra có nguyên khí dao động, nhưng gã khẳng định không phải do cấm chế vì bất kỳ cấm chế và uy năng nào cũng không thể rải nguyên khí đều ra trong khu vực rộng cỡ đó. "Không phải không vực đặc biệt mà như một lục địa, được đại cấm đưa lên cao." Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ nhìn Ngụy Tác cười khổ, "Thế nào?" "Phù đồ, là Phù đồ của Hoang tộc!" Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, mắt lóe kim quang nói. "Phù đồ là gì?" Lục bào lão đầu và Hàn Vi Vi hỏi ngay. "Là động phủ của Hoang tộc, đúng như Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ vừa nói, dùng đại cấm đưa lục địa lên hư không cực cao. Trên nữa mà cửu thiên cương phong tằng." Linh Lung Thiên nhăn nhó giải thích: "Từ thời đại của ta, Hoang tộc lập ra ba Phù đồ, đều dùng sao trời tiểu hoặc đại lục bay lên không trung từ khi thiên địa tan vỡ." "Trực tiếp dùng sao trời kiến lập động phủ?" Ngụy Tác như thấy trước mắt tối sầm, Hoang tộc quả đáng sợ. "Tức đây là một trong những sào huyệt của Hoang tộc?" Hàn Vi Vi hít hơi lạnh. "Hoang tộc vốn ở Hắc Vu đại lục, Hắc Vu đại lục quanh năm không thấy dương quang, có Hoang tộc đại năng vì tu luyện và luyện chế mọi thứ mà khi kiến lập động phủ thì ở nơi rất cao. Hoang tộc thủy tổ tổng cộng lập ra ba Phù đồ." Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, từ từ nói, " Phù đồ đích xác là sào huyệt của chúng, không chỉ là động phủ có nhiều đại cấm mà tương đương với một pháp khí, thành trì lơ lửng, có thể khống chế di động." "Có thể khống chế di động, không phải tương đương với dùng cả thành trì ép người?" Ngụy Tác trợn tròng trắng, mắng thầm nhĩ muội yêu. Đang giao chiến mà đột nhiên vô số đại cấm giáng xuống thì có khác gì gặp thiên kiếp. "Không sai, Phù đồ này từng bị bọn đá đánh tan một nơi trước khi Hoang tộc và bọn ta đấu nhau tại Bắc Mang đại chiến. Chúng có di động một Phù đồ đến gần Bắc Mang nhưng bị cấm chế đánh tan. Bọn ta qua Hoang tộc đại năng bị bắt mà biết chúng có ba Phù đồ, phát hiện cái nào là phá cái đấy. Chỉ có cái này bọn ta không biết." Linh Lung Thiên bảo. "..." Ngụy Tác tắt tiếng, chợt thấy miệng khô rang, nuốt nước bọt. Ý của Linh Lung Thiên đã rõ. Vân Linh đại lục và Thiên Huyền đại lục khi xưa là căn cứ địa sau cùng của Linh tộc và tu sĩ đại năng nhưng Phù đồ ở đây còn Linh tộc lại không thấy. Cũng may năm xưa Linh tộc lợi dụng Bắc Mang, bức Hoang tộc hiện thân, xảy ra siêu cấp đại chiến, không thì để Hoang tộc có thêm thơi gian, Linh tộc e không địch nổi. "Mãi rồi cũng đến sào huyệt Hoang tộc?" Lục bào lão đầu hiểu ra kêu lên, "A! Đáng sợ quá, đừng vào, chạy mau!" "Chạy cái đầu ngươi." Ngụy Tác gật đầu, cùng Linh Lung Thiên dẫn đầu lướt về phía dãy núi. Nếu Hoang tộc đại năng có đủ nguyên khí thì đã xuất thế, rõ ràng trong Phù đồ từng xảy ra đại chiến, khó biết ai thắng ai bại, cùng lắm là còn Hoang tộc đại năng vẫn sống. Không ai vào tất người đó vĩnh viễn không xuất thế. Quan trọng nhất là bọn Thiên Cửu thần quân không biết là nơi thế nào mà cứ lao vào tìm vao vật, nhất là Thần Lan vương đã được Hoang tộc truyền thừa, có khi Hoang tộc đại năng để lại truyền thừa còn sống thì một ý nghĩ là đủ biến y thành con rối, khi đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.