Thú Bông Nhỏ

Chương 87: Ích kỉ



Khuất Ngôn Chấn nghe tới đây thì tấm lòng hào sảng của mình cũng không thể rộng mở đón nhận liên tiếp những đợt phũ phàng từ người phụ nữ này được. Hắn quay trở lại yên vị ghế ngồi, nhìn chăm chăm về khoảng trống phía trước một lúc rồi mới đánh xe rời đi, cả hai cứ im lặng như thế mãi tới lúc Ngôn Chấn một lần nữa chủ động hỏi:

- Tuệ San, hai năm qua tôi hoàn toàn không biết tí gì về cuộc sống của em ở Nga... Haizz, mong rằng không có chuyện gì xảy ra giữa em và tên Dmitry ấy, nhỉ?

Tuệ San cởi bao tay ra, làn da bên trong đã ấm nóng đến ẩm nhẹ, nữ nhân từ tốn đáp:

- Anh hi vọng điều gì chứ? Chẳng lẽ tôi cũng phải cố chấp ràng buộc mình trong mối quan hệ với ngài Khuất cao cao tại thượng đây sao?

Khuất Ngôn Chấn mỗi khi nghe tới tình cảm của cả hai bị tổn hại, thêm vào đó là thái độ Tuệ San luôn chống đối cùng cảm giác cực kì bực bội, khó kiềm chế nếu biết nữ nhân hắn ngày đêm hao tâm tổn sức lại đang vui vẻ bên vòng tay người khác thì... thực sự hắn sẽ diệt trừ tên Dmitry kia là thật. Nam nhân đã nghiến răng nhẹ, bàn tay ghi chặt vô lăng rồi kiên nhẫn hỏi lại:

- Nói rõ ràng đi A San, vậy em và tên khốn ấy có chuyện gì với nhau không? Tôi đã từng nói với em rằng tôi căm ghét cảm giác bị phản bội là thế nào, người của mình lại không thuộc về mình... haha, tôi không chắc sẽ bảo đảm cho Dmitry

Tuệ San vốn coi thường mọi hành động của Khuất Ngôn Chấn từ sau khi biết hắn dám cài thiết bị theo dõi lén vào trong cơ thể cô, bởi vậy mà mấy lời đe dọa này dường như cô cũng không để tâm, ngược lại còn cố tình khiêu khích hắn phừng lên cơn nóng giận. Nữ nhân gật gù trả lời:

- Tôi chỉ coi Dmitry như anh trai, bà ngoại coi anh ấy như người cháu ruột thịt. Chúng tôi hay đi chơi cùng nhau, đi biểu diễn về muộn là Dmitry đón, đi siêu thị là Dmitry chở, căn nhà đang ở cũng được sự bảo vệ của Dmitry... Cái gì trong cuộc sống của tôi đều có anh ấy, chắc chỉ thiếu những hành động như ngài Khuất hay làm là Dmitry không có gan đó

Nữ nhân mới dứt lời, chiếc xe cũng tạt ngay vào bên lề rồi phanh gấp lại khiến cô đổ mạnh người ra trước, suýt chút nữa đã đập thẳng đầu vào bệ trước mặt. Tuệ San toan quay sang chất vấn Khuất Ngôn Chấn thì hắn đã dùng lực mà kéo cô dậy khỏi chỗ ngồi, lực dùng nắm chắc cả cánh tay cô cứ thế lôi cả cơ thể nữ nhân này ngồi ép lên đùi mình, chiếc xe thuộc hàng rộng rãi này cũng không đáp ứng được một ghế hai người, lại liên tục cưỡng ép nhau như thế.

Tuệ San ban đầu còn dùng tay chống cự nhưng sau cùng cũng bị bó chặt sau lưng, cô liên tục hỏi:

- Ngôn Chấn... anh đang làm gì? Còn không mau bỏ tôi ra?

Khuôn mặt nam nhân ngoài vẻ tưởng như nhu mì ấy nhưng thực chất đôi mắt đã gằn đỏ lại, hai bên thái dương hắn dần lằn lên vài dây thần kinh nổi cộm, miệng vẫn nở nụ cười mà nhẹ nhàng đáp:

- Tiểu San, hai năm qua vắng tôi em vẫn được chăm sóc thật cẩn thận... Dmitry hắn là không có gan đó hay em đã giấu nhẹm đi? Chắc phải chính tôi kiểm tra mới xác thực được... Nếu hắn đã ân cần với em từ trong ra ngoài đến vậy thì ngay đêm nay tôi sẽ bảo A Nghiêm đưa phần thưởng cho “anh trai” ấy

Vừa nói bàn tay hắn vừa dứt khoát cởi bỏ chiếc măng tô của Tuệ San vứt sang một bên, đã kiếm đâu rất nhanh một sợi dây thít chặt tay cô đằng sau, bây giờ hắn tập trung vào đống vải còn lại trên cơ thể vật nhỏ này. Tuệ San bắt đầu sợ rồi, cô không sẵn sàng cho bất cứ chuyện ân ái nào giữa cả hai, hoàn toàn mất đi cảm xúc ấy với Khuất Ngôn Chấn cho đến hiện tại nên nếu o ép nữ nhân ngay bây giờ sẽ chính là như cưỡng đoạt cô một cách khốn nạn nhất. Nữ nhân liên tục lắc đầu, né tránh mọi động chạm của Ngôn Chấn rồi lắp bắp:

- Kh.. Khuất Ngôn Chấn, mau dừng lại... anh điên sao? Không được, tên đốn mạt như anh luôn nghi ngờ và âm mưu với người khác, anh nghĩ Dmitry cũng như anh hay sao... bỏ tay ra, Ngôn Chấn... um. ngôn tình ngược

Bàn tay hắn dù đeo bao găng vẫn lạnh buốt, đã sờ nắn vào eo bụng nhỏ nhắn của Tuệ San, không ngần ngại trườn lên xoa nắn đôi gò bồng nóng hổi ấy, hơi ấm từ cơ thể cô truyền sang khiến hắn khẽ sướng run. Trông biểu cảm của Tuệ San vẫn luôn bị dẫn dắt như thế thì trong lòng Ngôn Chấn có chút yên tâm, hắn quá hiểu cô, miệng cô có thể nói dối nhưng cơ thể thì hoàn toàn không, và dám cá chắc rằng tên Dmitry kia chưa có động chạm nào thân mật với tiểu thỏ của hắn. Cái hắn tức giận là Tuệ San cố tình khiêu khích mình, mấy hành động kia dù là sự quan tâm, săn sóc trong sáng cũng khiến Khuất Ngôn Chấn ghen lộn lên.

Nam nhân cấu mạnh hai đầu hạt nhỏ hồng hào, lại nghe tiếng ré lên e thẹn của Tuệ San, cô nghiêng mặt đi không dám đối diện cũng bị tên bỉ ổi này bắt ép quay lại. Khuất Ngôn Chấn không tiếc lời châm ngòi:

- Từng này vẫn chưa biết rõ được Dmitry đã thỏa mãn được em chưa? Đợi một chút, San nhi... hai năm qua chắc chắn em đã nhớ tôi rất nhiều mà, ha?

Tuệ San nghe tới đây liên chối tỉ, cô tức nghẹn đến đỏ phừng mặt, ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt với hàng nghìn con dao găm chỉ mong phóng thẳng vào hắn, gằn:

- Anh vẫn luôn như thế, luôn tự cho mình cái quyền bức ép tôi theo ý của mình... Khuất Ngôn Chấn anh không hề yêu tôi... anh yêu bản thân mình hơn tất thảy, anh sẵn sàng chà đạp người khác để thỏa mãn bản thân

P/s: keke công nhận viết đến mấy đoạn cãi lộn, xung đột... "drama" này kia là dòng văn nó tuôn trào à. Chứ viết sủng ngọt quá t thấy hơi sượng á, nhưng vẫn thích kết HE và nam9 nu9 hạnh phúc nhaaa