Thú Bông Nhỏ

Chương 88: Cơn đau



Khuất Ngôn Chấn là không rõ bị động đến tim đen hay sao mà liền tức tối phản bác:

- Yêu bản thân mình? Nếu vậy tôi đã bỏ quách cái việc lật đổ Mã gia giúp em rồi, em có biết 1 tháng ấy em sang Paris và ở Thành Đô, Khuất thị đã phải dồn toàn lực để chống đỡ nhà họ Mã đó thật cẩn trọng không? Chỉ cần sai một bước thì đế chế gia đình chúng tôi đã sụp đổ ngay tức khắc... Tôi có yêu bản thân mình nhưng có bao giờ tôi để em thiệt thòi sao? Thứ tôi yêu cầu duy nhất ở em là toàn tâm toàn ý ở bên tôi, tôi chưa ngược đãi em, chưa bao giờ có ý bỏ rơi em... Chính em là người tiếp cận tôi, em có ý đồ ngay từ đầu mà bây giờ mọi chuyện như tôi giăng bẫy em vậy?

Tuệ San không vừa, cô cãi ngay:

- Đúng thế, tôi chỉ lợi dụng anh thôi, cái bản hợp đồng chết tiệt kia là chính anh soạn ra... Rồi sao? Anh có tình cảm và cứ thế ép buộc người khác phải theo mình, haha, anh cũng làm ra vẻ mình bị hại ư? Vậy ai là người ra lệnh thay đổi phương pháp điều trị để bà tôi chưa thể tỉnh lại? Ai là người suýt làm tôi phế đi cả một bên chân? Ai là người theo dõi và giám sát tôi 24/24? Ai là người vi phạm điều khoản “KHÔNG TÌNH YÊU” trong bản hợp đồng đó?

Khuất Ngôn Chấn vừa có chút đuối lý, vừa biết bản thân không đúng nhưng thực sự Tuệ San đã khác, cô không còn là nữ nhân chỉ biết xuôi theo ý hắn như xưa - luôn chưng ra vẻ mặt khuất nhục để làm hắn vui. Bất giác nam nhân vẫn chọn cách bạo lực nhất để cố gắng thuần phục người phụ nữ này, hắn và cô nhìn nhau hai con mắt trừng trừng đấu trí, Khuất Ngôn Chấn ép cô lại rồi hôn sâu, không có sự nhẹ nhàng hay giao hòa dịu dàng, chỉ có nỗi đau và mùi máu tanh đang len lỏi trên lưỡi cả hai.

Ngôn Chấn chỉnh chiếc ghế ngồi ngửa ngang ra sau, tạo thành chiếc giường đơn rồi vật Tuệ San nằm xuống, cánh tay chuyển vị trí trói chặt trên đỉnh đầu, hắn nhìn vật nhỏ bên dưới rồi thẳng thắn đe:

- Nếu em vẫn chọn cách ngoan cường như thế thì tôi chỉ có thể đáp lại em bằng sự cường bạo nhất

Bàn tay Ngôn Chấn dồn toàn lực nắm vào hai bên đùi Tuệ San tách ra, nữ nhân bất giác dấy lên cơn đau từ vết thương cũ, phần đùi ấy cứ bị động nhẹ vào là đau rồi nữa chi là tên đốn mạt kia đang dùng toàn bộ sức lực hắn có để chuẩn bị phát tiết lên cô. Chiếc quần nhung rất nhanh cởi phăng ra, cơn lạnh ùa vào khiến thớ da nữ nhân như trắng ngần lên gấp bội, Khuất Ngôn Chấn chen mình vào giữa cùng mọi thao tác rất nhanh.

Tuệ San luống cuống sợ hãi, không phải những chuyện kế tiếp mà cô cảm nhận được dây thần kinh trong đùi đang chạy dọc, báo hiệu cơn đau đến co giật chuẩn bị tới, nữ nhân ngay tức khắc cản lại:

- Khuất Ngôn Chấn!!! Không được, anh sẽ hối hận... xin anh, bình tĩnh lại, thực sự không được

Khuất Ngôn Chấn không để tâm tới lời cô nói, vắt một bên chân Tuệ San lên ngang vai mình rồi nghiêng đầu hôn vào thớ da ấm áp ấy, như tên đói thuốc phiện lâu ngày vậy, cực kì vật vã và thèm thuồng. Tuệ San lấy hết sức rụt được tay khỏi dây thừng, ngồi dậy rồi chống trước ngực Khuất Ngôn Chấn, giọng nói nhu mì hơn hẳn vì cô biết sức cô với hắn là không thể đọ:

- Ng.. Ngôn Chấn, đừng làm vậy...

Nam nhân nhìn cô lừ lừ như tàu điện, không lộ ra biểu cảm gì mà ẩn mạnh Tuệ San nằm xuống, bàn tay vô ý cấu mạnh liên tục vào phần đùi có vết thương cũ ấy, chất vấn:

- San nhi, sao bây giờ em mới biết quy phục? Chẳng phải em mới mạnh miệng lắm sao?

Tuệ San cảm nhận cơn đau ngày một rõ hơn, cô bức bối đến nghiêng mặt qua một bên mà nhăn nhó, mái tóc rủ xuống che cả nửa khuôn mặt, đôi mắt ậng ầng rất nhanh đã trào ra những giọt nước mắt, cô liên tục lắc đầu rồi hạ mình đến nhục nhã:

- Xin lỗi anh, Ngôn Chấn... xin lỗi anh, đừng làm vậy, hức hức... tôi... hức hức... Truyện Đam Mỹ

Khuất Ngôn Chấn cởi toàn bộ áo len nữ nhân đang mặc, còn chiếc áo hai dây mỏng cuối cùng thì giữ lại coi như vật phẩm che chắn cho Tuệ San, hắn cứ thế cúi rúc xuống hõm cổ cô rồi hít hà hương thơm nơi đây, lực tay vẫn rất mạnh xoa nắn đùi non nữ nhân, bất giác tiếng khóc của cô lớn hơn bao giờ hết, thổn thức và kêu than thảm thiết mới khiến nam nhân ngừng lại, hắn nhíu mày, gằn:

- Em...

Toan trách cứ thì Tuệ San đã lập tức nức nở:

- Đau quá, chân tôi đau... hức hức, đau quá, sao anh không giết tôi luôn đi Ngôn Chấn... ah, hức hức...

Khuôn mặt cô đỏ phừng lên, nước mắt đầm đìa ướt bết cả hai bên tóc mai, cánh mũi đỏ au lên rồi miệng cũng méo xệch đi vì cơn đau đang truyền lên dữ dội. Khuất Ngôn Chấn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì quay xuống nhìn bên đùi non của vật nhỏ, nơi này bầm lại một màu xám xịt, gân cũng nổi cuộn lên rất ghê. Hắn hết sức bàng hoàng mà buông lỏng cơ thể nữ nhân, Tuệ San theo đà liền co quắp cả người lại, bàn tay ấn chặt lấy vết bầm như cố chế ngự lấy cơn đau đang khiến cả cẳng chân giật giật liên hồi, cánh môi bị cắn chặt đến rỉ máu nhưng cũng không làm nguôi đi bớt cơn đau bên trong đùi non.

Khuất Ngôn Chấn bấy giờ mới định hình trở lại, hắn cuống cuồng giữ cô ngồi yên rồi rối rắm:

- San... San nhi, em sao thế này? Vết thương này là sao? Bệnh gì đây?