Hai cô gái trông không giống học sinh trung học. Các cô sở hữu mái tóc xoăn màu sợi đay, trang phục táo bạo hơi hướng trưởng thành, khi lại gần còn có thể thấy họ đều trang điểm nhẹ.
Một trái một phải vây quanh Thẩm Gia Lan, như thể không hề nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Gia Lan.
“Thêm WeChat thôi mà, có gì to tát đâu.” Một cô gái nói.
“Phải, thêm WeChat thôi mà.” Cô gái còn lại đệm lời, “Bọn tớ không tính làm phiền cậu, xếp hàng thôi cũng được.”
Hiển nhiên là Thẩm Gia Lan bị vây ở giữa rất khó chịu, mày nhăn nhó, mặt đen đến mức có thể vắt ra mực. Nhưng y vẫn không phản ứng lại hai cô gái, mà chỉ cúi đầu lướt điện thoại, hàng mi dài không giấu được xao động dưới đáy mắt y.
Hai cô gái nói ríu rít một lúc lâu, mãi không đợi được câu trả lời của Thẩm Gia Lan. Dù các cô có to gan đến mức nào đi chăng nữa thì thời khắc này, bị bao cặp mắt quan sát cũng thấy mặt mũi đỏ bừng, không thể xuống đài được.
Cuối cùng, một cô gái trong đó lại dám giơ tay chặn màn hình điện thoại của Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan hoàn toàn không ngờ đến nước đi này. Y nhìn chòng chọc bàn tay của cô gái kia một lát, mới vô cảm ngẩng đầu nhìn cô gái.
Rốt cuộc cô gái cũng thu hút được sự chú ý của Thẩm Gia Lan, trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế hé nở một nụ cười vui mừng. Thậm chí cô còn quên rút bàn tay đang che màn hình, cứ thế cong lưng, khoe ra cần cổ trắng nõn dưới ánh đèn.
“Cậu chịu nhìn bọn tớ rồi.” Lời cô gái nói có chút nũng nịu, “Cho bọn tớ xin WeChat, được chứ?”
Thẩm Gia Lan không nói gì, vẫn duy trì tư thế ngửa đầu nhìn cô gái.
Nhìn từ góc độ của Trác Khiêm, vừa hay thấy rõ khóe miệng mím chặt của Thẩm Gia Lan, nhận ra sự kiên nhẫn của Thẩm Gia Lan sắp cạn rồi.
Nhưng kỳ lạ là, Thẩm Gia Lan vẫn nhẫn nhịn thay vì nổi giận.
Một lúc lâu sau, y mới mở miệng: “Không thể.”
Vừa dứt câu, biểu cảm cô gái không thể khống thế được nữa, “… Tại sao?”
“Không thể.” Thẩm Gia Lan thẳng tay tắt màn hình, đồng thời hất tay cô gái đi. Ánh mắt y lạnh lẽo nhìn gương mặt cô gái đang vô cùng bất ngờ, “Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba.”
Tuy rằng đã đoán trước sẽ bị từ chối, nhưng nghe đối phương không thèm nể mặt nói toạc ra, nội tâm cô gái vẫn tràn ngập sự không cam lòng, không nhịn được nói: “Vậy có thể trả lời vì sao không?”
Cô bạn đứng cạnh cũng lải nhải theo, “Ít nhất phải có lý do chứ.”
Thẩm Gia Lan không nói nữa, chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh.
Hai cô gái kia lì lợm không chịu buông tha, không ngừng yêu cầu Thẩm Gia Lan đưa ra lý do từ chối.
Động tĩnh bên này càng lúc càng lớn, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Một chàng trai ngồi gần nhất còn huýt sáo, bảo Thẩm Gia Lan đừng giữ làm chi, kết bạn với gái xinh cũng đâu có mất gì.
Cô gái nghe tiếng hò reo của mọi người xung quanh, dường như đã lấy lại dũng khí, cô lấy điện thoại ra, ấn mở mã QR của mình, đưa cho Thẩm Gia Lan, “Không thì cậu quét tôi cũng được.”
Cô vừa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng cạch.
Cô vô thức né sang một bên, quay đầu lại nhìn, một chiếc mâm đựng hai phần risotto đột nhiên đặt ngay chỗ cô vừa định để lên bàn.
Ở đầu bàn bên kia, một chàng trai thấp bé sở hữu nước da trắng đang đứng, mái tóc đen mềm mại, trông rất ngoan ngoãn. Nhưng vẻ mặt cậu không thân thiện lắm, thậm chí còn nhìn họ một cách rất khó chịu.
Cô gái ngẩn ra, cô có cảm giác chàng trai nhỏ này cố ý nhằm vào cô. Nếu không phải vừa nãy cô kịp né ra thì có khi cái mâm kia đã đập lên tay cô rồi.
Cô gái chưa kịp phản ứng, chàng trai đã mở lời trước bằng giọng điệu thản nhiên: “Các cậu cản đường tôi rồi.”
Bấy giờ, cô gái mới nhận ra chàng trai nhỏ và cậu chàng mà cô muốn trò chuyện có quen biết nhau. Lập tức nảy ra đường cứu cánh, cô nhoẻn miệng cười: “Ngại quá, tớ chỉ muốn xin WeChat của bạn cậu thôi, nhưng cậu ấy…”
Trác Khiêm ngắt lời cô, “Nhưng bạn tôi đã từ chối cậu rồi.”
Cô gái nào ngờ được thái độ của Trác Khiêm còn lạnh lùng cứng rắn hơn Thẩm Gia Lan, trong chốc lát không biết nên đáp thế nào.
Trác Khiêm xưa nay không hề khách sáo với người mình không thích, dù đối phương có là con gái cũng sẽ không nhường nhịn. Vả lại, là cậu dẫn Thẩm Gia Lan đến nơi này, không thể trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan bị hai cô gái này “bắt nạt”.
Vậy nên cậu mới bước qua, đứng ngay giữa Thẩm Gia Lan và cô gái kia, “Các cô kết bạn như thế này sao? Dù đối phương không muốn cũng trơ trẽn quấn lấy đối phương. Thậm chí còn lợi dụng người qua đường ép đối phương đồng ý.”
Trác Khiêm nói rõ ràng từng chữ một, âm lượng vừa đủ để truyền đến tai người vây xem.
Nghe nói vậy, chàng trai ồn ào vừa huýt sáo khi nãy xấu hổ mím môi. Người bạn ngồi bên cạnh anh ta chọt một cái, dùng khẩu hình nói: “Này thì xen vào việc người khác.”
Chàng trai gãi đầu, tập trung vào việc ăn uống.
Mà biểu cảm trên mặt hai cô gái không tốt lắm, các cô đã hiểu, chàng trai nhỏ trước mặt cố tình làm xấu mặt bọn họ.
Bảo không tức giận thì là nói dối, nhưng làm trò hề trước mặt bao người nên không tiện phát cáu, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà rặn ra một nụ cười, cô gái kia nói: “Tớ không có ý gì hết. Chỉ muốn biết lý do từ chối thôi.”
Trác Khiêm đáp ngay: “Vì các cậu quá ồn ào.”
Hai cô gái lập tức đỏ mặt.
Trác Khiêm nói tiếp: “Hơn nữa còn không biết điều.”
Mặt hai cô gái càng lúc càng đỏ.
Trác Khiêm tiếp tục nói: “Hơn nữa còn không biết quan sát thái độ của người khác.”
Cuối cùng, đôi mắt hai cô gái đỏ bừng, gần như sắp khóc đến nơi, co giò chạy trối chết.
Mọi người hóng hớt đủ rồi, nhao nhao xoay người đi, lần nữa lo ăn uống tám chuyện, khó tránh khỏi bàn về hai cô gái vừa nãy. Có người nhỏ giọng nói hai cô gái đúng là không biết quan sát thái độ của người khác, đã bị từ chối mà còn bám dai như đỉa. Cũng có người cảm thấy Trác Khiêm thân là con trai nên nể mặt con gái một chút.
Chẳng qua người kia vừa phát biểu xong, đã bị bạn gái mình đánh mấy cái, bạn gái trừng mắt nói: “Còn nể mặt? Người ta xinh đẹp nên anh thương tiếc chứ gì!”
Người kia liên tục kêu réo.
Trác Khiêm không quan tâm người lạ nói gì về mình. Cậu ngồi xuống đối diện Thẩm Gia Lan, đẩy một phần cơm đến trước mặt Thẩm Gia Lan, tiện tay lấy một đôi đũa dùng một lần cho y.
Dường như Thẩm Gia Lan vẫn đắm chìm trong chuyện vừa rồi, không có hứng nhận đũa.
Trác Khiêm liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Gia Lan, nhớ tới vẻ mặt Thẩm Gia Lan tức giận long trời lở đất đối với mình, lại nhớ tới cái cách Thẩm Gia Lan nhẫn nhịn hai cô gái kia, bỗng cảm thấy phẫn uất vì sự bất công.
“Rõ ràng lúc nãy cậu rất tức giận.” Trác Khiêm cúi đầu bẻ đôi đũa, như đang độc thoại, “Tại sao không đuổi mấy cổ đi?”
Thẩm Gia Lan bực bội đáp: “Đuổi không chịu đi.”
“Làm gì có chuyện đuổi không chịu đi?” Trác Khiêm chọc đũa vào risotto, “Lý do mấy cổ dám làm càn như vậy là bởi vì biết cậu sẽ không nổi giận, nếu cậu biểu hiện rõ ràng thêm xíu nữa, mấy cổ sẽ không dám bám lấy không tha.”
Nếu không thì cậu đã không thể chọc tức các cô ấy bỏ đi chỉ bằng hai ba câu đơn giản.
Nhưng hình như Thẩm Gia Lan không hiểu ý cậu muốn nói, y vẫn cáu kỉnh như cũ: “Vậy muốn tôi phải làm sao? Đuổi họ đi như cách cậu vừa làm à?”
“…” Trác Khiêm im lặng một giây, đột ngột ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Lan, “Tôi làm vậy thì sao?”
Thẩm Gia Lan lập tức nhận ra mình nói sai, y không muốn tiếp tục chủ đề này, nhưng thấy Trác Khiêm cứ nhìn mình chằm chằm, đắn đo vài giây, nói: “Họ là con gái, tôi không thể nặng lời được.”
Trác Khiêm không tin nổi vào tai mình.
Cậu có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày có thể nghe được những lời thế này từ miệng Thẩm Gia Lan. Mặc dù thiết lập hiện giờ của Thẩm Gia Lan đã nát bấy, khác xa hình tượng tượng bạch liên hoa cả ngàn dặm, nhưng bản thân cậu vẫn luôn móc nối Thẩm Gia Lan với những từ khóa không tốt như “tính khí thất thường”, “nhỏ nhen”.
Cậu đinh ninh cho rằng Thẩm Gia Lan sẽ không bao giờ nghĩ cho người khác.
Nhưng chẳng lâu sau, cảm giác tủi thân không thể kiềm nén ùn ùn kéo tới, dìm cậu xuống.
Thẩm Gia Lan không so đo với hai cô gái ấy, lại thường xuyên tỏ thái độ với cậu. Y không đành lòng đuổi hai cô gái đi, lấy thân phận người xem nhìn cậu làm kẻ xấu trước mắt bao người.
Sau đó còn chê cậu ăn nói nặng lời!
Trác Khiêm càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng buồn bực. Cậu không tức giận vì bản thân chủ động chạy tới làm súng cho Thẩm Gia Lan, cũng không phải vì Thẩm Gia Lan mềm lòng với con gái, mà là vì Thẩm Gia Lan phân biệt đối xử.
Tại sao chỉ nổi giận với mỗi mình?
Rõ ràng mình kiên nhẫn, nhường nhịn Thẩm Gia Lan như vậy. Không chỉ chăm nom Thẩm Gia Lan cả đêm, còn đạp xe xa lắc để mua bữa sáng cho y… tuy bữa sáng đó chưa đưa đến tay.
Rõ ràng mình đã làm rất nhiều việc chỉ có bạn bè mới làm, nhưng cứ phải nhận lấy toàn những cảm xúc không mấy tốt đẹp của Thẩm Gia Lan.
Lúc nãy, cậu cũng đâu bắt Thẩm Gia Lan chờ ở tiệm cắt tóc. Là Thẩm Gia Lan tự mình ở lại, kết quả còn cáu kỉnh với cậu vì bắt y chờ lâu.
Trác Khiêm hồi tưởng lại từng chuyện, cậu cảm thấy vô cùng tủi thân, cảm giác chua xót cay cay nổi lềnh bềnh trong lòng cậu. Không thể ngừng suy nghĩ dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu Thẩm Gia Lan dung túng hai cô gái kia, nhưng lại suốt ngày đay nghiến cậu đủ thứ chuyện.
Một khi Trác Khiêm đã rơi vào ngõ cụt thì khó mà thoát ra được, cậu không muốn nói chuyện với Thẩm Gia Lan, cả quá trình chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Đương nhiên cũng không để ý thấy, Thẩm Gia Lan nhíu mày gắng gượng ăn hết nửa phần risotto mới buông đũa.
Trên trường trở về trường, gần như cả hai không hề giao lưu gì với nhau.
Trác Khiêm bước nhanh chân đi ở phía trước, Thẩm Gia Lan chậm rãi đi theo phía sau, thậm chí trông vào còn không nhận ra bọn họ đang đi chung một con đường.
Trác Khiêm cúi đầu nhìn chân mình, sau đó tăng tốc——cậu muốn vứt Thẩm Gia Lan lại.
Thế nhưng, khi đến dưới ký túc xá, Thẩm Gia Lan đột nhiên bước nhanh hơn, tiến tới nắm chặt lấy cánh tay Trác Khiêm.
Trác Khiêm bất ngờ không kịp phòng ngự, bị kéo đến nghiêng ngả, cậu vội đứng thẳng người, theo bản năng đưa tay lên che mắt.
Hành động che chắn của cậu không thoát được ánh mắt của Thẩm Gia Lan.
Bàn tay Thẩm Gia Lan đang nắm cậu cứng đờ giữa không trung, tầm mắt dừng lại trên mu bàn tay đang che mắt của cậu. Vì đang hoang mang, giọng nói của y nghe rất nhẹ nhàng: “Cậu… khóc ư?”
Tựa như chiếc lông vũ nhẹ bay, phất qua bên tai cậu.
Chỉ bằng một câu như thế, khiến nỗi chua xót nho nhỏ trong lòng Trác Khiêm phóng đại vô tận, lấp kín toàn bộ trái tim cậu.