Trác Khiêm không muốn khóc. Vốn dĩ cậu đã nhịn xuống được rồi, nhưng Thẩm Gia Lan vừa nói thế, cậu lại có cảm giác không thể khống chế được nữa.
Dù cậu không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của bản nhân, vẫn có thể nhận thấy từng giọt nước mắt nối đuôi nhau tràn ra khỏi hốc mắt. Từng giọt từng giọt chảy xuống gò má, cậu lau đi một giọt, sẽ có những giọt khác đua nhau bao phủ.
Cứ như vĩnh viễn không thể lau hết được.
Cuối cùng, cậu đành quay đầu đi, không để Thẩm Gia Lan nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
Cậu thử hất tay Thẩm Gia Lan ra, nhưng y nắm quá chặt, cậu hất muốn rớt cả tay mình vẫn chẳng thể thoát khỏi bàn tay của y. Thậm chí, Thẩm Gia Lan dần tăng thêm sức lực, kéo cậu qua đằng kia.
Tuy trời đã tối nhưng hành động lôi kéo của bọn họ dưới ký túc xá vẫn khiến không ít bạn học chú ý.
Cũng may Trác Khiêm đã nhuộm đen quả đầu vàng tro kia, không ai nhận ra cậu. Thẩm Gia Lan thì không may mắn như vậy, mặt y hướng ngay về phía nguồn sáng, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt đẹp đẽ, nhiều người vừa nhìn vào đã nhận ra y ngay lập tức.
“Người đó không phải chính là Thẩm Gia Lan lớp 11 đấy sao!”
“Hình như là cậu ấy, nhưng người bên cạnh cậu ấy có vẻ không phải Yến Thư Dương! Không phải bọn họ dính lấy nhau như hình với bóng à? Hóa ra Thẩm Gia Lan cũng đi cùng người khác.”
“Sao tôi cứ có cảm giác bọn họ đang cãi nhau ấy…”
“Không thể nào, làm gì có ai dám cãi nhau với Thẩm Gia Lan?”
Tiếng xì xầm vang lên không dứt, truyền đến tai Trác Khiêm không sót một chữ.
Lúc này, Trác Khiêm mới nhận thức được, tư thế lôi lôi kéo kéo của cậu và Thẩm Gia Lan đúng là giống đang cãi nhau.
Cậu hít thở sâu: “Cậu buông ra trước đã.”
Thế nhưng dường như Thẩm Gia Lan không nghe cậu nói gì, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn cậu, Thẩm Gia Lan hỏi: “Tại sao khóc?”
Trác Khiêm thầm nghĩ cậu quan tâm tại sao tôi khóc làm cái quái gì. Nhưng mà cậu không nói vậy, cậu không muốn cãi vã với Thẩm Gia Lan, cũng không muốn phí thời gian ở đây. Cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về, nằm nghỉ trên giường, tiện thể bình ổn những cảm xúc hỗn loạn ấy.
Cậu và Thẩm Gia Lan vốn là người qua đường trong đời nhau. Đợi đến khi cậu hoàn thành xong nhiệm vụ rồi trở về nhà, đối với cậu thì Thẩm Gia Lan chỉ còn là nhân vật được tạo ra trong trang sách nhằm mục đích giải trí mà thôi. Cậu nghĩ mình không cần phải sinh ra mấy thứ cảm xúc này nọ với một nhân vật trong sách, thậm chí còn vì đối phương phân biệt đối xử mà cảm thấy tủi thân.
Không đáng.
Chẳng khác nào đang tự chọc giận chính mình.
Sau khi tự thôi miên bản thân một lúc, rốt cuộc Trác Khiêm đã bình tĩnh lại đôi chút, khi đối mặt với Thẩm Gia Lan cũng không còn quá khó chịu nữa, cậu giả vờ thản nhiên nhún vai: “Tôi không khóc, nãy đi nhanh quá, cát bay vào mắt thôi.”
Thẩm Gia Lan không thèm nể mặt mà vạch trần cậu, “Cậu nói dối.”
Trác Khiêm chột dạ một cách khó hiểu dưới ánh mắt trực diện của Thẩm Gia Lan, mặt không đổi sắc dời mắt đi, lại trích dẫn câu nói điển hình của đàn ông cặn bã, “Cậu đã nói vậy, thì tôi cũng hết cách.”
Lời này vừa tuôn ra, quả nhiên khiến Thẩm Gia Lan phải cứng họng.
Trác Khiêm vùng vẫy tay, đáng tiếc, Thẩm Gia Lan vẫn không có ý định buông ra như cũ.
“Cậu định nắm tay tôi đến khi nào?” Trác Khiêm cạn lời lên tiếng, cảm nhận được ánh mắt từ các bạn học chiếu đến, đột nhiên cậu nảy ra ý tưởng, bỗng sáp lại gần Thẩm Gia Lan.
Hình như Thẩm Gia Lan bị cậu dọa sợ, theo phản xạ có điều kiện mà lùi ra sau né tránh.
Trác Khiêm cong môi, nở nụ cười vô cùng xán lạn, “Cậu biết bọn họ nghĩ gì không? Hồi trước bọn họ ghép đôi cậu và Yến Thư Dương trên diễn đàn. Biết đâu ngày mai sẽ xuất hiện mấy bài bảo cậu cạn tình rồi, chuyển sang thích tôi không chừng.”
“…” Sắc mặt Thẩm Gia Lan lập tức thay đổi, buông tay ra ngay, giấu đầu lòi đuôi lùi về sau, ý đồ muốn phân rõ giới hạn với Trác Khiêm quá đỗi rõ ràng.
Trác Khiêm quan sát biểu cảm hoảng loạn và động tác của Thẩm Gia Lan, bị chọc tức cười ha ha không ngưng được.
Biết ngay!
Đối phó với Thẩm Gia Lan phải dùng cách này!
Thẩm Gia Lan nghe thấy tiếng cười của cậu, ngay lập tức cảm thấy vừa nhục nhã vừa tức giận, “Cậu nói bậy bạ gì đó? Tôi và Yến Thư Dương vốn không phải loại quan hệ đấy!”
“Tôi biết tôi biết.” Trác Khiêm tỏ vẻ vô tội, “Nhưng mấy người trên diễn đàn hay bảo hai người là một đôi.”
Thẩm Gia Lan nghiến răng ken két, “Mấy tên thần kinh đó.”
Vẻ mặt Thẩm Gia Lan lạnh lẽo, bảo Trác Khiêm nói tiếp bằng ánh mắt.
“Tôi có nói thì cậu cũng đừng tức giận.” Trác Khiêm ho khan hai tiếng, hắng giọng, mới nói tiếp, “Tôi thấy cậu có quan hệ khá tốt với người cùng giới. Cậu nói cậu không thích người đồng giới. Nhưng giả dụ như có một người thường hay ở cạnh cậu bày tỏ với cậu, mà cậu thì không muốn hủy hoại mối quan hệ đó, vậy cậu có cân nhắc đến việc tiếp nhận người ta hay không?”
Trác Khiêm tò mò chuyện này lâu rồi.
Cậu biết hiện tại Thẩm Gia Lan không có tình cảm theo kiểu kia với Yến Thư Dương, nếu chỉ vì vài tình tiết chính trong truyện đã khiến bọn họ thích nhau cũng không hợp lý lắm… Cho nên cậu nghi ngờ, mới đầu Thẩm Gia Lan vẫn coi Yến Thư Dương là bạn, chọn ở bên Yến Thư Dương chì là vì không muốn mất đi một người bạn như Yến Thư Dương mà thôi.
Còn khúc sau, có lẽ là sau khi trở thành người yêu mới lâu ngày sinh tình, Thẩm Gia Lan dần dần yêu Yến Thư Dương.
Nếu thật sự là vậy, thì cậu càng không được thiếu cảnh giác. Không biết khi nào Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương sẽ cặp với nhau.
Ai ngờ Thẩm Gia Lan nghe thấy lời này, biểu cảm bỗng trở nên kỳ lạ, y nhìn Trác Khiêm từ đầu đến chân, cứ như muốn nhìn cho ra cái gì đó.
Ngay khi Trác Khiêm đang bị nhìn đến mức bối rối, Thẩm Gia Lan lên tiếng: “Người mà cậu chính chính là cậu đúng không?”
Trác Khiêm: “…”
Ê, không phải!
Sao tự dưng chủ đề lại dính lên người mình nữa?
Trác Khiêm tính phủ nhận, lại bị Thẩm Gia Lan nhảy vô họng, “Tôi sẽ không tiếp nhận đâu, cậu từ bỏ đi.”
Trác Khiêm: “…”
Không biết Thẩm Gia Lan nghĩ đến chuyện gì, nhíu mày, đột nhiên biểu cảm hóa không vui, “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi dễ ra tay hơn Yến Thư Dương?”
Trác Khiêm: “…”
Cậu cảm thấy có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.
Trác Khiêm lười giải thích, chỉ đáp một câu cậu nghĩ nhiều rồi, sau đó xoay người rời đi.
Còn chưa kịp bước lên cầu thang, đã bị người phía sau vỗ nhẹ lên vai.
Trác Khiêm khựng lại, bất lực xoay người: “Tôi đã nói là cậu nghĩ nhiều rồi, tôi căn bản không…”
Lời nói còn chưa dứt đã im bặt.
Nương theo ánh sáng chói lóa rọi đến từ đại sảnh, cậu mới thấy rõ người đứng sau cậu không phải Thẩm Gia Lan, mà là Yến Thư Dương không biết từ đâu chui ra.
Mặc dù đã là buổi tối, Yến Thư Dương vẫn ăn mặc khá chỉnh tề, hắn mỉm cười nhã nhặn, bị ánh đèn trắng chiếu đến lại có vẻ lạnh buốt, “Nghĩ nhiều cái gì?”
“Hả? Không phải…” Trác Khiêm bỗng chốc xấu hổ, gãi đầu, “Ngại quá, tôi nhận nhầm người.”
Yến Thư Dương cười nói: “Cậu nhận nhầm tôi thành ai?”
“… Không ai cả.”
Yến Thư Dương thấy Trác Khiêm không muốn trả lời, mấy khi mới được một lần không hỏi cho bằng được. Ánh mắt hắn dừng trên mái tóc Trác Khiêm, sự ngạc nhiên dưới đáy mắt vẫn chưa tan đi, “Sao tự nhiên đi nhuộm tóc vậy? Hồi nãy nhìn từ đằng sau, suýt nữa thì tưởng nhầm người.”
Trác Khiêm trang nghiêm đáp: “Màu tóc cũ quá nổi bật, không phù hợp với phong cách của một người khiêm tốn, thật thà như tôi.”
Trác Khiêm không phục, “Sao tôi lại không phải người khiêm tốn, thật thà?”
Yến Thư Dương liếc cậu, “Lần trước ở Cục Cảnh sát, cái cách cậu chỉ trích Trịnh Thiện chẳng thật thà tí nào.”
“…” Trác Khiêm nghẹn họng, thầm nghĩ sao Yến Thư Dương vẫn còn nhớ sự kiện đó? Đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi.
Yến Thư Dương thấy biểu cảm chán nản của Trác Khiêm, không kiềm chế được càng cười khoái trá hơn.
Bọn họ cách nhau rất gần, tiếng cười của Yến Thư Dương lẩn quẩn bên tai Trác Khiêm. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Yến Thư Dương, bỗng thấy Yến Thư Dương thế này chân thực hơn nhiều, ít nhất đã bỏ đi lớp mặt nạ nụ cười hoàn mỹ kia.
Yến Thư Dương chợt đối diện với ánh nhìn không hề chớp mắt của Trác Khiêm, sững người, sờ sờ mặt mình, “Trên mặt tôi có dính gì à?”
Trác Khiêm lắc đầu.
Yến Thư Dương cười, “Vậy cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Trác Khiêm ngẫm nghĩ, mới nói, “Đột nhiên phát hiện, cậu cười lên trông khá đẹp.”
“Ừm?” Dường như Yến Thư Dương nghe không hiểu lời cậu, “Lúc trước cậu chưa từng thấy tôi cười sao?”
“Thấy thì có thấy.” Trác Khiêm dừng một chốc, “Nhưng cậu có chắc đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng hay không?”
“…”
Yến Thư Dương bỗng im lặng, nụ cười còn chưa tắt đột ngột cứng lại bên khóe môi. Hắn ngẩn ngơ nhìn Trác Khiêm phải hơi ngẩng đầu mới có thể đối diện với hắn, vừa đủ để nhìn thấy mái tóc đen mềm mại của cậu.
Làn da Trác Khiêm bị ánh đèn chiếu lên trông rất trắng, càng tô điểm thêm cho đôi mắt to tròn kia, bờ môi hơi vểnh lên, nhẹ nhàng khép lại. Khuôn mặt không mang biểu cảm gì, chỉ bình thản mà nhìn mình.
Không biết tại sao, trong đầu Yến Thư Dương hiện lên một cảnh tượng khác.
Hắn và Trác Khiêm đứng trước lối vào ga tàu điện ngầm, Trác Khiêm bảo hắn: Không muốn cười thì đừng cười.
Đúng là hắn không muốn cười.
Thật ra nhiều người không hề biết rằng, hắn không thích cười. Hắn và Thẩm Gia Lan giống nhau, trời sinh một gương mặt lạnh, nhưng hắn không thể không cười. Mẹ con hắn sống nương tựa vào nhau, từ nhỏ mẹ đã nói với hắn có câu nói rằng tay hung không đánh mặt cười. Hai mẹ con họ ăn nhờ ở đậu, cười thêm một cái mới khiến cuộc sống khấm khá hơn.
Cho nên hắn mới ép bản thân hình thành thói quen mỉm cười khi gặp người khác, cho đến bây giờ, ngay cả Ninh Phong cũng cho rằng hắn là một người thích cười.
Hàng rào mà hắn đã dày công xây dựng, lại bị Trác Khiêm đâm xuyên chỉ bằng một câu…
Trong khoảnh khắc, giống như có một cục đá nhỏ ném vào lòng hồ trong tim hắn.
Những gợn sóng lan ra từng vòng.
Hắn không biết bản thân mình bị cái gì, chỉ là cảm thấy hình như có gì đó đã thay đổi.
Ánh mắt hắn dừng trên mái tóc đen của Trác Khiêm, bỗng nhiên rất muốn đưa tay ra xoa, xem thử mái tóc đen kia có mềm mại như trong tưởng tượng hay không.
Xưa nay hắn vẫn luôn là người biết khống chế suy nghĩ của bản thân, nhưng lúc này đây, hắn không sao khống chế được, ma xui quỷ khiến nâng tay lên.
Tuy nhiên, Trác Khiêm đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, khẽ nhăn mày, vô thức né sang một bên ngay khi tay hắn nâng lên, rõ ràng là không muốn bị hắn chạm vào.
Nhưng Yến Thư Dương cũng không để tâm đến động tác của cậu, tiếp tục vươn bàn tay đến.
Lần này, Trác Khiêm không trốn nữa.
Song, tay Yến Thư Dương vẫn không thể chạm tới đầu Trác Khiêm. Khi đầu ngón tay hắn sắp chạm vào sợi tóc của Trác Khiêm, bỗng dưng bị một bàn tay khác tóm lấy.
Lực trên bàn tay đó mạnh đến mức bóp Yến Thư Dương phát đau. Dường như ngay giây phút bị tóm lấy cổ tay, có một tiếng đập tay vang lên trước mắt hắn, khiến tầm nhìn đang mơ hồ giữa sương mù của hắn đột nhiên trở nên rõ nét.
Lòng hắn hoảng hốt, như vừa tỉnh giấc khỏi cơn mơ——rốt cuộc hắn đang làm gì vậy? Hắn lại…
Hơi thở của Yến Thư Dương có hơi nặng nề, hắn nâng mí mắt, lập tức bắt gặp một đôi mắt đen âm u lạnh lẽo.