Thủ Hộ Thần

Chương 40: Người Dưng





Long bước vào nhà, nhìn thấy nữ nhân cười đùa nói chuyện rôm rã bên bàn ăn, bất giác hắn thấy vui một cảm giác rất bình yên, yên bình đến đắm say...
Nơi đây là gia đình của hắn, là nơi mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay, trên kia không phải nơi hắn thuộc về.
“Còn đứng đó làm gì nữa? Hôm nay con heo nhà này bỏ ăn à?” Vũ Tiên liếc mắt như cười như không gọi Long vào.
Long cười cười tiến lại bàn ăn gia nhập với bọn mỹ nữ này.
“Hai ngay sau chúng ta sẽ đi du lịch một chuyến.” Long nga người trên sô pha nhìn đám nữ nhân xung quanh rồi nói.
Vũ Hà hai mắt sáng quắc, đôi tay nắm lấy tay Long: “Đi đâu vậy anh?”
Mấy đứa còn lại nghe Long nói đến đi du lịch cả đám nhìn nhau đều hiểu ý nhau, ánh mắt liếc xéo Long, bọn này quá hiểu tên này rồi.
“Đi Viêm Hoàng, bảo đảm vui!” Long cười đắc ý, hắn cũng âm thầm rùng mình, nhìn thái độ đám kia chắc đã đoán ra được ý đồ của hắn rồi.
“Đang yên đang lành chạy đến đó du lịch làm gì? Hít thở không khí tươi sạch chán hay sao mà chui qua sứ dịch bệnh hở?” Vũ Tiên hai tay chống nạnh liếc mắt hỏi Long.
Long nhún vai, ngón tay chỉ chỉ lên vòm nhà: “Con hàng của em đang bên đó đấy, nếu sợ thì cứ ở nhà.”
Vũ Tiên chấn động, ngước lên vòm nhà, chòm sao lấp lấp thắp sáng một mảng trời tối đen.
“Chủ Thần thứ ba của sư mẫu bên đó sao?” Hoàng Yên lập tức hỏi Long.
Long gật đầu: “Bốn ngày nữa bí cảnh sẽ mở ra ở Thập Vạn Đại Sơn, con khứa kia đang nằm trong đó đấy.”
“Làm sao anh biết thế?” Vũ Tiên nhìn vào vòng tay của nàng không phát hiện một chút manh mối nào...
Long cười cười: “Một thằng bạn của anh xém chút chém chết con Chủ Thần của em, nó đi hái hoa thì phát hiện ra vụ này nên báo lại cho anh.

Cái chén gỗ kia cũng là nó lấy từ trong đó ra.”
“Bạn của ông? Là Thần hở?” Vân nháy mắt hỏi.
“Là cái thằng đấu giá cây trâm tử sắc đấy, Quang Minh Thần Vương.” Long nhẹ nhàng nói ra mà cả đám rợn cả tóc gáy.
Vân cảm thấy mình thật may mắn, nếu mà hôm đó đua hàng với tên kia không biết có bị hắn chặn đầu cướp của giết người không.
Lưu Ly ngẫm nghĩ gì đó rồi lấy điện thoại ra lướt phím, cô nàng đưa cho Hoàng Yên xem.
“Ngũ Nhạc Kiếm Phái?” Hoàng Yên nghi hoặc hỏi lại.
“Thập Vạn Đại Sơn chính là đại bản doanh của Ngũ Nhạc Kiếm Phái.” Long nhìn Lưu Ly xác nhận.

“Lần này bí cảnh xuất thế ngay khu này chắc chắn mấy đứa sẽ đụng độ đám đó.” Long cười tà nhìn đám này.
“Ơ thế không phải đi chơi à?” Vũ Hà xụ mặt xuống, nghe kèo này cũng biết là đi ăn hành rồi còn gì.
“Thì đi chơi đó, thám hiểm bí cảnh đấy.” Long cú lên đầu Vũ Hà làm nó kêu oai oái.

Vũ Tiên vỗ vỗ trán, xem như mọi thứ như nàng đã nghĩ, lão chồng này giờ mang cả bọn vượt biên ăn hành rồi.

“Mang theo Ngọc Hân đi luôn sao?”
“Tất cả đi hết, Ngọc Hân anh sẽ có sắp xếp riêng.” Long quay qua nháy mắt với Vũ Tiên.

“Giải táng đi ngủ thôi!”
Vũ Tiên giật mình vội bế Ngọc Hân chạy về phòng, nhìn cái bản mặt kia là biết đêm nay hắn muốn làm gì rồi.
“Hai hôm tới mới mấy đứa cố gắng thành lập một đội với Vũ Tiên tập trung thao luyện, kèo lần này không nhẹ đâu đó.” Long quay sang bọn Hoàng Yên dặn dò, theo lời thằng kia nói bí cảnh chính là một mảng không gian được tách ra ở Thủy Trạch, bảo đảm trong đó không ít hàng cấm đâu.
Thủy Trạch chính là dòng sông chia cắt hai miền của Thế Giới Âm Phong, một trong năm thế giới tồn tại song song với Huyễn Thế.
Ba đứa nhìn nhau cùng gật mạnh đầu, đây là một cơ hội trãi nghiệm thực chiến rất tốt, cả ba trở về phòng tổng kết lại những điều đã đạt được hôm nay và sắp xếp trước một số hành trang đợi ngày lên đường.
“Gì đây? Sao chưa về ngủ?” Long trợn mắt nhìn Vũ Hà.
“Hì hì!” Cô bé cười cười nắm tay Long, ánh mắt lung linh đáng yêu nhìn hắn: “Cho em mượn Tản Thiên đi.”
Mí mắt Long giật giất, hắn cúi sát mặt lại với Vũ Hà, hít một hơi hương thơm thiếu nữ, nhẹ giọng mở miệng: “Không! Mày có bị đánh chết tao cũng không lấy ra.” Sau đó biến mất dạng.
Vũ Hà xụ mặt giậm chân: “Đồ keo kiệt!” Sao đó trở về phòng.
Sáng hôm sau Vũ Tiên cùng Long đến trường, bọn kia từ sáng đã cùng nhau chui vô thao trường luyện tập, Vũ Hà thì nguyên cứu lại mớ trận pháp hôm qua đã ghi nhớ.
Tình hình sáng nay cũng không khả quan gì mấy, Phương vẫn tiếp tục tránh mặt hắn, dường như có điều gì đó sảy ra, Long cảm nhận được tâm trạng cô bạn này rất bếp bênh, vô định, một nổi buồn da diết trong đôi mắt ấy thật ám ảnh Long.
Vũ Tiên dương như cũng biết được vụ này, nàng trên bực giản đánh mắt với Long.
“Có gì hở em yêu?” Long lập tức truyền âm cho nàng.
“Phương sao vậy?” Vũ Tiên nghi ngờ hỏi.
“Không biết, hai hôm nay nhỏ này cứ né tránh anh.”
“Anh lại làm gì xấu xa hại đời cô bé đúng không?” Vũ Tiên ném cho Long nụ cười lạnh.
“Anh vô tội, đang định lát nữa chặn đầu hỏi lý do đây này.”
“Anh liệu hồn, tâm hồn thiếu nữ ngây thơ dể vỡ lắm đó.” Vũ Tiên đáp lại rồi tiếp tục giảng bài.
Long gật đầu đã hiểu, vợ yêu đã bật đèn xanh rồi.
Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, Phương nhanh tay thu dọn sách vở rồi mở cửa chạy đi, mọi người trong lớp đổ dồn ánh mắt về phía Long.
Vũ mập đập bàn lên giọng: “Bị què hay gì?” Hất đầu ý bảo Long đuổi theo.
Tụi còn lại cũng tự giác tách đường mở cửa cho Long.
Long gật đầu chạy nhanh ra khỏi phòng đuổi theo Phương.
Phương ôm cặp cắm đầu chạy băng băng, vừa đến một ngã tư thì cô bé va vào một người.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Phương liên tục xin lỗi.
“Chịu nói chuyện với tui rồi.” Long lên tiếng, lúc Phương va chạm vào người Long hít một hơi thật sâu trên tóc nàng, một mùi hương quyến rũ khá quen thuộc...
Phương ngước đầu lên giật mình lui ra sau vài bước, ánh mắt nhạy cảm nhìn Long, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cúi đầu, Phương bước qua.
Long nắm lại tay Phương, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cô nàng: “Tại sao lại tránh mặt Long?”
Phương vẫn cúi đầu không nói, Long nhìn thấy từng đợt run động trên cơ thể thiếu nữ.
“Phương sao vậy? Đây không phải là Phương mà Long biết.” Long xoay Phương đứng đối diện với hắn.
Một trận run rẫy chạy khắp người Phương, Long nghe thấy tiếng nấc nhẹ mà chấn động tâm tình.
Phương ngước đầu lên với Long, ánh mắt hai người chạm nhau, Phương hít sâu một hơi, đôi môi mấp mấy: “Mình là gì của nhau?”
Long trợn mắt, hắn không hiểu câu hỏi này...
Đáng định tính trả lời thì hắn nhìn thấy nụ cười chua chát của Phương..
Cô bé lắc đầu đôi môi lại hé mở lần nữa: “Người dưng.”
Long câm lặng đứng như trời trồng...
Phương cười khuẩy một tiếng: “Vậy nha.” Cô bé giật tay ra khỏi Long, đôi chân lướt qua Long chạy đi.
Phương vừa chạy vừa che miệng không cho bản thân phát ra tiếng khóc, thế nhưng hai hàng lệ cứ rơi...
Long như chết lặng đứng đó, “Người dưng.” Âm thanh của Phương vang vọng bên tai của hắn...
Tinh.
Bổng nhiên Long ghe thấy giọt lệ rơi rơi thì xoay người lại.

“Phương.” Long hét lên sau đó chạy theo Phương.
Phương vừa ra khỏi trường một chiếc xe lao đến, cửa xe mở ra, Phương liền bước vào, bên tai nghe âm thanh của Long: “Phương ơi nghe Long nói đã.”
Phương bên trong xe nhìn ra cửa kính lắc đầu, dù cách nhau một tấm kính nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó của Phương tim Long như chợt thắt lại, đôi chân hắn dừng lại...
Xe lăn bánh mang Phương rời đi để hắn ở lại nơi đó.
Ánh mắt long dán chặt vào chiếc xe đến khi nó khuất bóng...
“Mình là gì của nhau?” “Người dưng.”
Hai câu nói này liên tục vang lên bên tai của Long...
Chuyện gì đã sảy ra?

Đến cả một cơ hội trả lời nàng cũng không cho hắn?
Tại sao?
Long miên mang suy nghĩ, trong vô thức hắn lại bước đi, đi loanh quanh để suy nghĩ...
Từ ánh mắt và giọt lệ đó của Phương, Long biết nàng có tình cảm với hắn hay nói đứng hơn là Phương yêu hắn.
Còn hắn?
Hắn tự nhủ bản thân cũng có chút cảm giác nam nữ với Phương...
Đó là một cảm giác mông lung, không giống như khi hắn ở cùng Vũ Tiên, rất khác lạ...
“Người dưng?” Long buộc miệng thốt ra, “Phải rồi mình với Phương vốn dĩ là người dưng.” Long lắc đầu đầy đau khổ.
Hắn vẫn tiếp tục bước đi.
Phương ngồi trên xe ôm mặt khóc nấc lên, cô nàng khóc hết những nổi đau mấy ngày gần đây...
Trong đêm hôm trước, lúc diễn ra hội đấu giá chính mắt Phương đã nhìn thấy Long mang theo đại gia đình của hắn tham dự đấu giá, lúc đó trái tim nàng như chết lặng...
Hành động Long đeo dây chuyền cho Vũ Tiên nàng sẽ mãi mãi không thể nào quên được...
Nhớ lại cái hôm ăn trưa cùng Vũ Tiên, nhớ lại những lời nói khi đó của Vũ Tiên mà trái tim nàng càng quặng thắt...
Người ta đã có vợ đẹp con xinh gia đình hạnh phúc...
Nàng có tư cách gì mà xen vào cơ chứ?
Vũ Tiên là vợ của hắn.
Cô bé kia là con gái của hắn.
Những người xung quanh theo như dì Hạ Thảo nói thì có quan hệ gì đó khá thân thiết với hắn.
Còn nàng?
Nàng là gì của hắn?
Người dưng mà thôi.
Nàng yêu hắn nhưng mà yêu không có nghĩa là chiếm hữu...
Chính vì thế nàng mới gác lại cái tình yêu ngu ngốc này.
Đau một lần rồi thôi...
Tên tài xế bên cạnh nhìn Phương khóc mà nở nụ cười hiểm độc...
Long bước đi troogn mông lung bực tức, hắn đã rời khởi pahmj vi trường học khá xa...
“Khứa nào nằm ngủ ở đây vậy mậy?” Một tên thanh niên dắt chó đi làm bẩn công viên chỉ tay vào một bụi hoa ven đường.
Nhận thấy thằng kia không đáp lại, tên thanh niên chỉ lắc đầu rồi tiếp tục kiếp culi phục vụ con chó.
Long tình cờ đi đến nhìn vào thì thấy một thằng đẹp trai lai láng quần áo đồng phục ngay ngắn cơ mà nó không phải ngủ mà là đã tắt thở.
Vốn Long không có ý định xen vào thì hắn nhìn thấy nơi ngực trái trên áo thằng kia có một huy hiệu rất quen mắt.
“Nguyễn Hoàng gia tộc?” Long lập tức phóng đến kiểm tra tên đã tắt thở, quả thật đúng là người của Nguyễn Hoàng gia tộc, trên người hắn còn một chiếc điện thoại mini đang nhấp nháy, Long cầm lấy mở ra thì thấy “Sếp đang gọi.”
Long đánh liều mở máy ra nghe.
“A lô, cậu làm sao không nghe máy vậy? Mang con bé trở về gia tộc ngay.” Trúc Phương đầu dây bên kia lên tiếng.
Khi nghe giọng nói Trúc Phương, Long mới giật mình thêm lần nữa, hắn nhớ lại hương thơm trên tóc của Phương vẫn còn vấn vươn, nó rất giống với hương thơm của Trúc Phương.
Chẳng lẽ nào?
“A lô, cậu nghe tôi nói không Vĩ?” Trúc Phương đầu dây bên kia có chút vội vã.
“tôi là Huân Long, thằng khứa chủ điện thoại này tạch rồi.” Long đáp lại.
“Sao cơ?” Trúc Phương bên trong văn phòng đứng bật dậy đôi mắt hốt hoảng, Hạ Thảo kế bên chị hai cũng giật mình.
“Anh nói gì cơ? Anh là ai?” Trúc Phương quát lên.
“Có chuyện gì vây chị?” Hạ Thảo hỏi Trúc Phương.
“Huân Long cái thằng đấm con Nham Long trước mặt cô đó.

Thằng đệ của cô nó bị người khác giết bỏ xác trong công viên gần đại học Thuận Hải, tôi vô tình đến đây thì phát hiện.” Long nói một tràn vào điện thoại
“Là anh.” Trúc Phương thở ra một hơi nặng nề, đúng là thành phố này nhỏ bé thật không ngờ lại nói chuyện với hắn trong tình cảnh này, rồi chợt nàng hỏi.

“Ngoài Vĩ ra còn có ai xung quanh nó nữa không?”
“Không hề.” Long tỏ ra thần thức dò tìm xung quanh, “Kẻ ra tay là một cao thủ Ngân Huyền.”
Nghe đến đây thì Trúc Phương chết lặng người, ánh mắt vô hồn, nàng ngồi bệch xuống ghế dựa, đôi tay run run...
“Nguyễn Hoàng Phương Hằng là gì của cô?” Long hỏi, ánh mắt của hắn bây giờ đã có sát khí lưu động...
Trúc Phương nghe đến đây thì run giọng đáp lại: “Là con gái tôi, anh biết con bé sau?”
“Xem ra là như vậy.” Long đã bắt được manh mối, hắn nói tiếp.

“Phương Hằng đã bị bắt cóc kẻ ra tay là một tên Ngân Huyền, tôi sẽ đuổi theo giãi cứu cô bé.

Nếu tụi bắt cóc có gọi điện đàm phán thì cô cứ đồng ý, câu giờ càng lâu càng tốt.”
“Cám ơn, cám ơn anh.” Trúc Phương nức nở.


“Xin anh hãy cứu con bé, tôi chỉ có mỗi mình nó, nếu...”
“Không có nếu gì ở đây cả.

Tôi lấy danh dự của mình đảm bảo sẽ mang một Phương Hằng nguyên vẹn về cho cô.” Long quát lên rồi bóp nát điện thoại, hắn hóa thành một tia hắc quang bay đi.
“Alo alo.” Trúc Phương chỉ nghe âm thnah phẫn nộ của Long vang lên rồi mất tín hiệu liên lạc, nàng đặt điện thoại lên bàn làm việc.
“Hằng sảy ra chuyện gì vậy chị?” Hạ Thảo tiến lại nắm tay Trúc Phương, dự cảm bất
an dâng lên trong lòng.
“Là tàng dư Bách Hóa Tông bắt cóc Phương Hằng.

Lập tức phong tõa thông tin, mọi cuộc điện đàm trực tiếp chuyển đến đây.” Trúc Phương ánh mắt quyết đoán, nàng sẽ làm mọi thứ có thể để câu giờ cho Long, nhất định bọn kia sẽ liên lạc với nàng.
“Em đi liền.” Hạ thảo lập tức chạy đi, trong lòng âm thầm cầu trời khuấn phật cho cháu giá bình an.
“Huân Long, tôi tin anh.” Trúc Phương lẫm bẫm...
Long bay đi trên bầu trời Thuận Hãi, thần thức cường đại mãnh liệt tuôn trào, đôi mắt hắn sát khí dâng lên cuồn cuộn.
Vừa nãy Long đã truyền âm cho Vũ Tiên, hắn chỉ muốn biết họ tên thật của Phương.
Vũ Tiên rất nhanh đáp lại hắn, Phương tên thật là Nguyễn Hoàng Phương Hằng.
Long hạ xuống một khu phố vắng vẻ.
Hắn giật tung cửa một chiếc xe đỗ ven đường, đây là chiếc xe mà Phương đã lên vừa nãy.
“Mẹ khiếp.” Long chữi thề một tiếng, trong xe trống rỗng, hắn chỉ ngữi thấy hương thơm nhàn nhạt của Phương còn lưu lại...
“Thời Không Thức: Truy Tung Thời Không.” Long quyết đoán kết ấn, bên trong tinh vân tinh thần, Không Thần Tháp lại xuất hiện từ tầng tháp thứ tám bắn ra một tia ngân quang chạy lên mắt Long.
Ánh mắt lấp lánh ngân quang, cảnh tượng trước mắt Long thay đổi, hai tên áo đen đẵng cấp Ngân Huyền kéo Phương ra khỏi xe, cô nàng vùng vẫy chống cự nhưng rồi lại bị một tên tát cho một cú trời giáng bất tĩnh.
Nắm tay Long vô thức siết chặt, một chiếc xe khác chạy tới rồi hai tên kia mang Phương lên xe, chiếc xe lăn bánh rời đi.
Long lập tức bay theo, hắn vừa đi chiếc xe kia lập tức hóa thành bụi mịn.
Cuồng Sát Thần Đế đã phẫn nộ.
Một căn nhà bỏ hoang bên bờ biển Thuận Hải, nơi đây gần với đại bản doanh đám hắc đạo, cánh sát nhìn cũng không dám nhìn khu này...
Phương Hằng bị trói chặt, miệng ngậm giẻ ngồi trên một ghế giữa phòng, trước mắt nàng là bốn tên thanh niên bịt mặt, bọn chúng tám con mắt đê tiện nhìn khắp thân thể nàng ...
Cô bé cựu quậy, ánh mắt ướt át vang xin trong vô vọng...
“Máy quay xong chưa ba?” Một thằng quay sang đồng đội hỏi.
“Sắp rồi, ê mà thay nhau quay hay để chế độ tự quay?” Thằng chỉnh máy rời mắt khỏi đôi đùi săn chắc con nhỏ mà tiếp tục công việc.
“Thay nhau đi, con nhỏ này ba lỗ cùng lắm ba thằng lên một lúc, thằng còn lại tự giác bấm máy đi chứ.” Một thằng chép miệng lên tiếng.
“Ô cê tụi bây, uy tín luôn.” Thằng chỉnh máy thao tác cực nhanh, nó nứng lắm rồi.
Cả bọn đi đến chổ Phương, cả bọn nhìn cô bá mà cười ha hả, thằng cầm máy chỉa máy về phía cô bé rồi chỉ qua một tên đồng bọn.
“Nguyễn Hoàng Trúc Phương, con đàn bà khốn nạn dám thừa cơ hủy đi Bách Hóa Tông bọn tao, thù này không trả đời không nể! Giờ để tụi tao khuyến mại cho mày những thước phim quý giá nhất và cũng là cuối cùng của con gái mày nhá.” Giọng nói lạnh lẽo của hắn trước máy quay làm tụi đồng nghiệp vỗ tay hoang hô.
“Tụi tao sẽ còn tìm đến mày, còn giờ thì thưởng thức đi nào.” Hắn ta chỉ thẳng vào máy quay, trên thân lấp lánh ngân quang.
Phương Hằng ngồi trên ghế nước mắt tuôn rơi không ngừng, cô bé hận mình yếu kém làm liên lụy đến mẹ và gia tộc.
“Khốn kiếp.” Trong phòng làm việc Trúc Phương cùng Hạ Thảo tròng mắt muốn nức ra, âm thanh phẫn nộ hét toáng lên, hai người đang nhìn trực tiếp vào màn hình mà mấy tên kia quay lại...
“Nhìn con này ngon phết.”
“Thơm như múi mít, cá năm trăm còn trinh hay không đây?”
“Tao có phiếu bé ngoan, sổ hộ nghèo, con thương binh cách mạng, tao đi trước.”
“Tránh ra bạn êy, tao ba bích nà.” Nói rồi hắn đưa bàn tay đặt lên đôi ngực Phương Hằng xoa xoa bóp bóp.
Cô bé càng vùng quẩy mạng hơn, dây thừng siết chặt ma sát trên làn da trắng để lại những vết đỏ hằng...
“Em gái lần đầu được khỏa thân trước mặt người lạ đừng bỡ ngỡ nhé.”
Cả bọn cười phá lên, máy quay bắt đầu chỉa vào, một tên lấy chuẩn bị xé áo nàng, đột nhiên không gian kế bên hắn vỡ tang, một chiếc khăn đỏ từ đâu rơi xuống phủ lấy gương mặt đang hoảng sợ của Phương Hằng.
Giọng nói uy nghiêm như đến từ địa ngục vang vọng khắp không gian.
“Người đủ tư cách nhìn thấy cô ấy khỏa thân trên cõi đời này chỉ có tao thôi.”