Bàn tay Long đặt lên vai Phương Hằng, dây trói đến cả giẻ lao bịt miệng đều hóa thành hư không.
Lực lượng của hắn chạy khắp người nàng, các vết hằng trên người, vết thương ngay mặt lần lượt biến mất...
Sự xuất hiện của Long khiến bốn tên bịt mặt ngẫn người, sợ hãi xâm chiếm lý trí bọn hắn...
Cái gì là tử vong?
Cái gì là nổi sợ hãi trong tiềm thức con người?
Chính là hắn!
Kẻ đang đứng trước mặt bọn họ.
Người thanh niên trang phục đen tao nhã, tóc đen cắt ngắn, gương mặt điềm đạm.
Nhưng đôi mắt của hắn lại cho người khác như họ đang đứng giữa địa ngục thảm liệt...
Một địa ngục của máu và cái chết.
Khác hẳn với địa ngục tăm tối của bốn tên này, màn hình bên kia...
Một cánh cửa mở ra mang Trúc Phương thoát khỏi màn đêm u tối cuộc đời...
Nhịp tim Trúc Phương trở lại thường nhịp, bàn tay giản ra, tảng đá tâm lý tự trách đã biến mất khi hắn xuất hiện...
Hạ Thảo bàn tay che miệng nhỏ không cho bản thân hét lên, ánh mở lớn nhìn trân trân vào màn hình, hay đúng hơn là người thanh niên xuất hiện trong đó.
Vị miện hạ phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt kia lại là một cường giả?
Ánh mắt Long liếc qua bốn tên, bàn tay nâng lên rồi nắm chặt lại...
Trong ánh mắt kinh hoàng của cả Hạ Thảo và Trúc Phương, màn hình máy tính chiếu lại cảnh tượng khủng khiếp nhưng lại rất đẹp đẽ...
Bốn tên khốn kia như một chiếc ly thủy tinh vỡ tang thành từng mảnh, từng mảnh vỡ ấy lại vỡ thêm lần nữa, vỡ nát đến khi xung quanh hắn và Phương Hằng là vạn vạn điểm sáng ngân quang lấp lánh...
Nếu giết người là một nghệ thuật thì trong mắt hai chị em nàng hiện tại người thanh niên kia chính là một nghệ sĩ tài hoa...
Không va chạm , không âm thanh, không máu me, không thi thể nằm lại...
Lung linh, lấp lánh, nhẹ nhàng, hoa mĩ,...
Đến khi màn hình là một màu đen mất kết nối hai nàng vẫn không thể định thần lại...
“Là vị đó?” Hạ Thảo bật thốt ên lời nói mông lung.
Trúc Phương khẽ gật đầu, vành môi cong lên: “Có hắn ở đó Phương Hằng không sao rồi.”
Hạ Thảo ngơ ngác gật đầu.
Ánh mắt Trúc Phương thay đổi, đại não nhảy số, khóe môi cong lên nụ cười thần bí...
Phương Hằng lặng yên ngồi đó, sợ hãi đã biến mất, lệ cũng đã thôi rơi, tâm tình bình tĩnh lạ thường...
Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đang đặt ở vai nàng...
Tận cùng của địa ngục tăm tối lại chính là vườn hồng khoe sắc đón nắng...
Ban tay đan lại với nhau, ánh mắt nhắm chặt, gương mặt phớt hồng, khóe môi khẽ cong lên nụ cười mĩm.
Nét đẹp thiếu nữ thanh thuần lại hiện diện chỉ tiếc là một tấm vải đỏ đã che đi dung nhan kiều diễm ấy...
Nàng đã thoát khỏi trói buộc vật lý từ những sợi dây kia, thế nhưng nàng lại bị một trói buộc khác...
Trói buộc của tình yêu.
Long đứng yên đấy, sát khí của hắn đang dần dần tảng đi, điều chỉnh tâm trạng trở lại thường ngày...
Không gian giữa hai người yên tĩnh vô cùng, cả hai chỉ nghe được nhịp thở và tiếng tim đập của nhau...
Ai cũng muốn lên tiếng nói lên nổi niềm của mình lúc này nhưng lại không thể nở phá vỡ thời khắc này...
Vô thanh thắng hữu thanh...
Thật lâu sau Long mới can đảm phá vỡ bầu không khí này: “Em hỏi anh chúng ta là gì của nhau.
Khi đó anh không có câu trả lời.”
Phương Hằng điềm tĩnh lắng nghe...
“Em nói chúng ta là người dưng.
Phải hai chúng ta là người dưng, thời gian gặp nhau không lâu đến cả tên họ thật sự của em đến hôm nay anh mới biết.”
Phương Hằng im lặng, nàng nghe được nhịp tim người đó có chút nặng nề...
“Vũ Tiên là vợ anh, con gái anh tên Ngọc Hân, anh là người đàn ông đã có gia đình.”
Phương Hằng run lên, hai bàn tay nằm chặt, móng tay bấu đến rách da, rốt cuộc hắn cũng chính miệng nói ra điều này...
“Anh không phải một người chồng tốt, cũng chả phải một ngươi cha đàng hoàng, anh lài càng không hiểu tâm ý phụ nữ, đến sở thích của họ anh cũng không biết...Mà anh lại có qua nhiều khuyết điểm, nếu ai đó hỏi anh ưu điểm của anh là gì?” Long lắc đầu bật cười.
“Giết chóc.
Đó chính là ưu điểm duy nhất của anh, công việc anh giỏi nhất chính là càn quét giết chóc.”
Long hít sâu một hơi, quỳ một gối, mặt đối mặt với Phương Hằng.
“Nhưng mà giờ đây, xin em cho anh được làm công việc mới, công việc được chăm sóc em cuộc đời còn lại.”
Dù cách nhau một lớp vải đỏ Phương Hằng vẫn thấy được ánh mắt chân thành của Long, nhịp tim nàng trống đập liên hồi...
Bàn tay Long nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn: “Nguyễn Hoàng Phương Hằng, em có nguyện ý làm vợ anh không?” Long nhìn nàng chân thành cất lời.
Thời gian như ngưng đọng ở thời khắc này.
Môi hồng mấp mấy: “Anh rất tham lam.”
“Vì tham lam nên anh yêu em.” Long nói ra đáp án mà dọc đường đến đây hắn tự hỏi bản thân.
Tại sao hắn lại tức giận?
Đây chỉ là một cô gái nhân loại yếu đuối mà thôi, ngoài kia còn cả mớ hay chính trong căn nhà của hắn cũng không thiếu gái.
Tại sao lại vì cô gái này mà phẫn nộ đến xém sang bằng thành phố này?
Yêu?
Cũng không hẳn.
Cảm giác khi Long đối mặt với Phương Hằng khác hoàn toàn với Vũ Tiên, nếu với Vũ Tiên là tình yêu thì có lẻ với người con gái này chỉ là tình chứ không hẳn là yêu.
Tham?
Đúng là hắn rất tham, tham mọi thứ, chưa bao giờ có một thứ gì hắn muốn mà không đoạt được cả, và dường như Phương Hằng cũng là một trong số đó.
“Nguyễn Hoàng Phương Hằng xin hãy cho anh một cơ hội dẹp bỏ hai chữ người dưng giữa chúng ta, xin cho anh một cơ hội trở thành người thân của em, xin em hãy để anh được chăm sóc em và mãi mãi tham lam giữ em riêng bên cạnh.” Long nắm chặt tay nàng, cảm nhận từng rung động nhỏ nhất, ánh mắt chân thành đối diện với nàng.
“Làm vợ của anh.”
Đôi tay nhỏ nhắn thả lỏng nhẹ nhàng nắm lấy tay Long, giọt lệ lấp lánh từ khóe mi chảy dọc theo má hồng: “Anh có biết tại sao trái tim lại nằm bên trái không?”
Long lặng yên.
“Yêu anh chính là điều sai trái nhất em từng làm.” Phương Hằng mĩm cười rạng rỡ.
“Vì trái tim em luôn nằm bên trái nên có bao giờ làm theo lẽ phải đâu.”
Nói rồi Phương Hằng gật đầu.
Long vui mừng bật cười, Phương Hằng cũng cười...
Ha người dường như hiểu ý nhau, cả hai cùng nắm tay đứng dậy...
Họ đứng đối diện với nhau, tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn lấy đối phương, vạn vạn ngân quang vây quanh lấy họ như vì sao lấp lánh...
Cúi đầu với nhau...
Một lần...
Hai lần...
Ba lần...
Ba lần cúi đầu giao bái.
Nơi đây không có trưỡng bối, không bái.
Thiên địa này không đủ tư cách để Long quỳ gối, không bái.
Khoảnh khắc này, vị trí này Long chỉ có Phương Hằng và Phương Hằng cũng chỉ có Long, chỉ hai người là đủ rồi.
Phu thê giao bái!
Bàn tay Long run run nắm lấy khăn đỏ từ từ cẩn thận kéo lên...
Có tiếng khóc của Phương Hằng, giọt nước mắt lại chảy, nhưng chảy ra trong sự hạnh phúc...
Phương Hằng ngẫn mặt ửng đỏ nhìn người yêu, đôi mắt ngập nước vô vàng hạnh phúc, thế giới quan của nàng hiện tại và tương lai chính là người thanh niên này...
“Chào em.
Vợ yêu của anh.” Long nhìn nàng mĩm cười.
Phương Hằng nhóm chân, hai tay vòng lấy cổ Long, môi hồng tìm đến đôi môi tình nhân...
Long hai tay vòng qua eo nhỏ kéo sát giai nhân, ngực chạm ngực, tim hòa cùng nhịp...
Bốn cánh môi tìm đến nhau, đầu lưỡi vươn ra xoắn lấy nhau...
Họ say sưa trao nhau hương thơm ngọc lộ...
Ư....Ư...Tiếng rên nhỏ từ cổ họng Phương Hằng phát ra.
Long được đà lấn tới, lưỡi mềm không xương càn quét trong khuôn miệng giai nhân, đôi môi mâm mê cánh môi hồng, cam lộ mút lấy không ngừng...
Phương Hằng ban đầu hơi bỡ ngỡ trước nụ hôn đầu đời nhưng rất nhanh nàng đã thuận theo người yêu, cùng hắn cuồng nhiệt say mê trong ái tình...
Hai tay ôm lấy bờ vai săn chắc, đôi chân nàng khép chặt ngăn không cho dòng nước nhiễu xuống...
Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, họ buông nhau ra, sợ tơ lấp lánh nối liền giữa hai khuôn miệng...
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai tương đồng nhau...
“Em vẫn chưa sẵn sàng, chúng ta trở về được không?” Phương Hằng cúi đầu lí nhí nói.
Long hôn lên trán nàng, sao đó bế nàng trên hai tay, Phương Hằng cũng phối hợp vòng tay lên cổ người yêu...
Cung đường biển hôm nay thật là đẹp, gió thổi rì rào, sóng vỗ xôm xao, ánh nắng ấm áp mê ly, cát trắng mịn màng, hàng dương sĩ lay động nhảy múa ca hát cho đôi tình nhân...
Phương Hằng vùi đầu vào ngực Long, môi treo nụ cười, cánh mũi ngữi lấy hương vị nam nhân, ánh mắt đắm đuối ghi nhớ đối phương...
Ở bên cạnh người đàn ông này với nàng tuyệt đối là an toàn, bình an chính là người này...
Sợ hãi?
Có chăng chính là nổi sợ hắn rời bỏ nàng, nổi sợ khi hắn không bên cạnh...
Chàng bế nàng một cung đường biển thẳng hướng, Tản Thiên lơ lững phía trên che nắng cho họ và cũng che luôn ánh mắt nhân gian.
Ban đầu khi được Long bế vào những khu nghĩ dưỡng đông du khách, Phương Hằng bối rối đã có ý định vùng xuống sóng vai bên cạnh hắn, nàng vẫn còn đang đội chiếc khăn đỏ đấy, nhưng khi nhìn thấy những người kia không hề để họ vào mắt thì nàng có hơi khó hiểu.
Một đứa trẻ đá bóng, trái bóng theo gió bay qua xuyên qua cả nàng và Long.
Đứa trẻ chạy theo nhặt bóng cũng lại xuyên qua cả hai người, mọi người xung quanh cười cười nói nói vui vẻ chơi đùa với nhau...
Nàng nhìn lên trông thấy Tản Thiên lơ lửng bên trên, lại nhìn xuống mặt cát không thấy bóng hai người thì mới xác định bản thân và Long đã vô hình trong mắt mọi người.
“Em xuất thân từ gia tộc Nguyễn Hoàng cũng có danh tiếng ở đây nhưng sao lại không có nguyên lực vậy?” Long cúi đầu hôn lên má vợ yêu rồi hỏi.
Phuogn Hằng lắc đầu: “Em không biết nữa, mẹ em lại rất vui mừng khi em không có nguyên lực.”
Long phì cười: “Xem ra Trúc Phương rất thương cô con gái bé nhỏ này, làm một người bình thường có khi còn vui hơn là một tu sĩ.”
“Anh gặp mẹ em rồi?” Phương Hằng cấu vào vai Long.
Long chợt nhăn mặt, hình như cái chiêu này được truyền thừa trong trí nhớ mỗi đứa con gái thì phải.
“Có gặp cô ấy ba lần.” Long nói.
“Hôm trước em thấy ánh đi cùng những cô gái kia...tất cả...đều là tình nhân của anh sao?” Phương Hằng đỏ mặt hỏi hắn.
Long cười cười: “Vũ Tiên là vợ cả của anh.
Ngọc Hân là con gái anh.
Con nhỏ ngáo ngáo hay nhảy nhót là em gái Vũ Tiên nó tên Vũ Hà.
Vân là bạn học của anh, nó đang ăn ké ở ké nhà anh.
Hai đứa còn lại là Lưu Ly và Hoàng Yên đều là đệ tử của anh.
Còn em.” Long cúi đầu hôn lên má nàng rồi thỏ thẻ bên tai.
“Em là vợ hai của anh.”
“Xí.” Phương Hằng vờ giận quay mặt đi, gò má ửng hồng, nhịp tim gia tốc, đôi tay lại xiếc chặt Long hơn.
“Giờ em đối mặt sao với chị Vũ Tiên đây? Em lại mang danh tiểu tam rồi.” Bất chợt nàng đấm thình thịch vào ngực của Long.
“Tất cả là tại anh, tất cả là tại cái tên lưu manh như anh.”
“Cô ấy còn đang lo anh không kiếm thêm chị em về cho cô ấy đây này.” Long cười cười, nhớ lại lời bà vợ đã nói không khỏi mĩm cười.
“Cô ấy hạ lệnh cho anh phải làm hòa với em cho bằng được đấy, tâm hồn thiếu nữ ngây thơ rất dể vỡ.” Long lập lại lời nói Vũ Tiên.
“Anh cũng quá biết nghe lời ha.” Phương Hằng liếc xéo Long, trong lòng lại âm thầm cảm kích Vũ Tiên.
Long chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng.
“Anh quên nói em biết, hai đứa mình chính là lần đầu tiên phu thê giao bái đấy.”
“Hả? Anh với chị Vũ Tiên chưa giao bái sao?” Phương Hằng ngơ ngác.
“Chưa hề luôn! Anh với cô ấy mới đăng ký kết hôn, cũng chưa tổ chức hôn lễ luôn đấy.” Long nói.
“Anh đúng là một tên không ra gì.” Phương Hằng lắc đầu.
“Nước đi này em sai, em đi lại được không?”
“Xin lỗi, em đã hết cơ hội!” Long cười tà, bàn tay khẽ nhích lên trên bóp bóp mông nàng.
Phương Hằng bị hắn tập kích mặt ửng hồng quay sang một bên tránh đi ánh mắt của Long.
“Thế khi nào anh định tổ chức hôn lễ?” câu hỏi lí nhí vang lên.
“Một ngày không xa!” Long mĩm cười với nàng.
Long băng qua cái kết giới quen thuộc, nơi mà lần trước hắn vô tình bước vào.
“Đến nhà em rồi!” Long đánh thức Phương Hằng.
Phương Hằng ngó qua, nhìn thấy xa xa sau rặng dừa kia chính là nhà nàng, cảm giác có chút hụt hẫng, nàng ước gì con đường này kéo dài mãi mãi không hồi kết, kể nàng cùng Long nắm tay sánh bước...
Bỗng nhiên nàng giật mình: “Anh từng đến rồi sao? Em nghe mẹ nói có một kết giới ngăn cách giữa Trần Thế và Huyễn Thế mà? Nơi mình vừa đi vô không phải cổng.”
“Thế gian này, không một nơi nào anh không thể đến được.” Long nhìn nàng cười tà.
“Kể cả giường của em.”
Phương Hằng giật bắn bình, nhéo vào tay Long: “Anh chỉ biết nghĩ đến nhiêu đó.” Tuy ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng nàng thật sự lại muốn ai đó mò đến...
Cuối cùng con đường cũng kết thúc, đằng trước sân nhà, Hạ Thảo cùng Trúc Phương khẩn trương đi đi lại lại...
“Anh phải về sao?” Phương Hằng không nỡ chia ly.
“Anh không vào chào hỏi họ sau?”
Long làm không hiểu được tâm ý Phương Hằng, hắn kèo nàng vào ngực, vuốt nhẹ mái tóc, tham lam hít thở hương thơm mê ly.
“Anh nhất định sẽ cùng em đi trên con đường tương lai, không gì có thể chia cắt được đôi ta.” Long thì thầm bên tai Phương Hằng.
“Và cả bọn họ nữa.” Phương Hằng bỏ xung, đôi tay siết chặt thật chặt không rời.
Bốn cánh môi lại xoắn vào nhau mê ly....
Trúc Phương nhìn đồng hồ bây giờ đã gần năm giờ chiều, trãi qua bốn tiếng kể từ khi mất kết nối với tình hình con gái rồi nhưng tên kia không mang nó về...
“Chị hai, em đến công ty đợi con bé.” Hạ Thảo nhìn đồng hồ, cảm thấy nóng lòng, nàng không biết tên kia có ý đồ xấu gì với cháu gái bé bỏng không nữa.
Trúc Phương gật đầu: “Cẩn thận dư đảng Bách Hóa Tông liều mạng.”
“Em biết rồi.” Hạ Thảo xoay người đang định rời đi thì.
“Ơ!” Phương Hằng đột ngột xuất hiện trước mặt làm nàng giật cả cửa mình.
“Phương Hằng.” Trúc Phương chạy lại ôm lấy con gái, nước mắt không tự chủ tuôn ra...
Hôm nay nàng xém mất đi đứa con gái bé bỏng này...
Giọt nước khi chứng kiến con cái bình an chính là giải dược cho mọi nổi đau của người mẹ...
Phương Hằng cũng nức nở, nếu như Long không đến, chắc chắn bữa ăn sáng hôm nay chính là lần cuối cùng mẹ con nàng gặp nhau...
Hạ Thảo cũng chảy nước mắt dòng dòng, vuốt tóc cháu gái: “Đứa nhỏ này có đau ở đâu không? Là lỗi của dì hôm nay cháu chịu khổ rồi.”
Tình thân là điều quan trọng nhất của nhân loại, những thứ khác có hay không không quan trọng.
Sau một lúc cả ba ngừng khóc.
Trúc Phương cùng Hạ Thảo khiểm tra sơ qua thân thể Phương Hằng một lượt, không vấn đề gì, một vết thương cũng không có.
Chợt Trúc Phương chú ý đến chiếc khăn đỏ trên đầu con gái.
“Đây là?”
Phương Hằng vội giật lấy chiếc khăn, ôm chặt vào ngực như báu vật thế gian, mặt đỏ bừng bừng.
“Con hơi mệt, con muốn đi tắm.” Nói rồi cô nàng lúng túng chạy vào nhà.
Hạ Thảo nhìn theo bóng hình cháu gái mà lắc đầu thở dài: “Xem ra con bé yêu hắn thật rồi.”
“Cứ thuận theo tự nhiên, con bé cũng lớn rồi chúng ta không nên ép buộc nó.” Trúc Phương mĩm cười.
“Đành vậy thôi.” Hạ Thảo gật đầu, nàng cũng không muốn nhìn thấy cháu gái sa sút như mấy hôm nay, ngày thường hoạt bát lanh lợi bao nhiêu thì khi thất tình lại ảm đạm dữ dội hơn nhiều.
Hai người làm sao không nhận ra chiếc khăn đỏ đó chứ, hình ảnh Long đừng bên cạnh một tay đặt lên vai Phương Hằng, còn con bé mặt váy trắng khăn đỏ che mặt ngồi trên ghế, muôn vạn ngân quang lấp lánh bao phủ hai đứa như vạn vì sao soi sáng ủng hộ.
Khung cảnh thần tiên thật say đắm lòng người.