Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2116: Phá giải Trân Lung



Quân cờ trắng lại đúng vào chỗ quân đen đang bao vây, bên cờ trắng chỉ còn duy nhất một điểm đó để làm chỗ thở.

Phép đánh cờ vây là phải tranh giành đất sống, thế mà Đế Thiên An hiện giờ lại tự đặt quân trắng xuống để chẹn họng không khác gì tự sát.

Bên cờ đen lại sắp được đi một quân nữa, thắng bại đã rõ ràng.

Tô Tinh Hà nhìn thấy thở dài, tiếc hận: “nước cờ của công tử vừa sâu sắc vừa nghiêm mật, mấy chục nước trước đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Chỉ vì công tử không chịu nghĩ kỹ hơn một chút… Đáng tiếc, đáng tiếc! Hỡi ơi! Thật là đáng tiếc!”

“ Sao lại đáng tiếc, ta thí quân chắc gì đả chết, muốn phá Trân Lung không đi vào cửa tử làm sao mà tìm được sinh cơ” Đế Thiên An cười nói.

Tô Tinh Hà gương mặt đầy tiếc hận nghe xong biến đổi, trầm ngâm một hồi suy nghĩ, rồi lại hạ quân đem quân trắng giết đi.

Đế Thiên An lại cách không hấp lấy một con cờ trắng đặt xuống bàn, lại tiếp tục thí quân của mình.

Hy sinh thêm mười sáu quân trắng, đến lượt tiếp theo hắn lại hạ một con cờ trắng đặt xuống bàn, vào khoảng trống phía sau những con cờ trắng đã bị bắt.

Con cờ này đi rất đúng phép tắc.

Gần ba chục năm trời Tô Tinh Hà đã nghiên cứu thế Trân Lung này rất kỹ, từng đặt ra hàng ngàn hàng vạn thế biến, nên bất cứ diễn biến ra sao, hậu quả đến đâu, lão thuộc lòng hết.

Nhưng lão chưa bao giờ nghĩ tới nước cờ tự sát kỳ cục như của Đế Thiên An vừa rồi.

Dù là người mới học đánh cờ cũng không đi ngớ ngẩn đến thế, chẳng khác gì người học võ cầm kiếm đâm vào cổ mình.

Thế mà không ngờ bên trắng tự sát cả một đám quân rồi cục diện biến thành sáng sủa hơn.

Bên đen dĩ nhiên vẫn có ưu thế, nhưng bên trắng cũng rộng đường xoay xở không giống như trước, giữ được chỗ nọ bỏ mất chỗ kia.

Cục diện quái lạ này thì Tô Tinh Hà có nằm mơ cũng không thấy. Nét mặt đầy vẻ kinh ngạc, lão suy tính hồi lâu mới hạ một quân cờ đen xuống.

“ Tam cửu” Tô Tinh Hà thầm hô lên khi thấy người kia lại hạ cờ.

Quân cờ trắng mới được đặt cờ xuống góc dưới trái, điểm tam cứu ở vị bình.

Tô Tinh Hà lại hạ cờ đen ứng phó.

“Điểm nhị bát ở vị bình” Tô Tinh Hà lại thầm hô lên khi thấy quân cờ đối phó, một nước cờ này tuyệt diệu, bản thân ông cũng tỏ vẻ vừa hoan hỉ vừa lo lắng.

Tô Tinh Hà ngẫm nghĩ hồi lâu mới đặt con cờ đen xuống.

Đế Thiên An lại hạ quân cờ trắng ở điểm ngữ lục ở vị khứ.

Thế Trân Lung đã biến đổi rất nhiều, thì ra chỗ bí mật là bên trắng phải tự giết đi một số lớn quân mới có chỗ mà đi tiếp những nước kỳ diệu.

Có điều dù là những kỳ thủ siêu việt cũng chưa ai dám nghĩ tới việc phải tự sát như vậy. Số quân trắng bị vây hãm quá nghiêm trọng, ngàn người như một đều phải cố gắng tìm cách thoát vây để xông ra, chẳng ai nghĩ đến việc đi vào tử lộ.

Thế cờ dần đổi theo thời gian trôi qua.

Sau hơn thêm mười nước đi nữa, cuộc cờ đã gần đến lúc kết thúc, bất luận bên đen đối phó cách nào cũng không bảo toàn được quân số, còn nếu muốn trốn thì bên trắng lại xông ra khỏi vòng vây, thật khó mà gắng gượng nữa.

Tô Tinh Hà ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cười hì hì, đi một nước nữa.

Đế Thiên An cách không hấp cờ, đặt ngay điểm thất bát ở góc trên bên trái, một nước này cũng tuyên cáo phá xong Trân Lung kỳ cục,

Tô Tinh Hà hoan hỉ chắp tay, cũng không còn giả câm điếc nữa, mà nói: “thiếu hiệp tài năng thiên phú, thật là đáng mừng! là lão phu thiển cận, bội phục bội phục”

“Không vào chổ tử làm sau tìm được đường sinh, Trân Lung vốn dĩ ở trong tình trạng được mất thắng bại không rõ ràng, cho nên không có cách phá giải. Nước cờ hạ đúng chỗ sinh tử, lại không quan trọng chuyện thắng thua, nên mới phá giải được thế Trân Lung sinh tử này.”

Tô Tinh Hà vuốt râu gật gù nghe lấy, rồi đứng lên nói: “Tiên sư bày ra thế cờ này đã mấy chục năm không ai phá được, nay thiếu hiệp đã phá xong, lão phu cảm phục vô cùng!”

Nói xong thấy gả nam tử kia bất vi sở động, Tô Tinh Hà đi tới trước ba gian nhà gỗ, giơ tay mời khách: “Xin mời thiếu hiệp tiến vào, tiên sư chờ đợi bên trong”

Ba gian nhà gỗ này thiết kế thật là cổ quái, không có cửa nẻo gì hết, cũng giống như thế cờ không lối thoát, phải phá một đường trí mạng để thoát.

Căn nhà gỗ này không có cửa, Đế Thiên An liền đem bàn tay vung lên tụ quyền, muốn phá ra mà vào.

“ Phanh”

Cự đại tiếng vang theo một quyền của Đế Thiên An nện ra, trực tiếp một quyền đập ra một cái động lớn, sau đó Đế Thiên An đi thẳng vào!

“ Khí lực thật mạnh mẽ, là thiên sinh thần lực” Tô Tinh Hà nhìn một màn này con mắt hiện lên tinh quang.

Tiến nhập vào trong Đế Thiên An dọc theo mật đạo, mò lấy một chỗ Đế Thiên An nhiên trong động quật. Qua tầm mắt của hắn thấy được cái này động ước chừng cao khoảng chín đến mười mét, rộng bảy, tám mét, ở giữa có một tiểu hồ, giữa hồ đứng thẳng một gian phòng nhỏ.

“Tới, liền vào đi!” Một cái già nua thanh âm trầm thấp truyền ra.

Đế Thiên An khẻ nhếch môi thân ảnh cất bước đi đến cái gian phòng nhỏ kia.

Chỉ thấy trong phòng có một người ngồi giữa lưng chừng trời.

Nhìn kỹ sẻ thấy, cả người ông ta treo bằng một sợi dây thừng đen, một đầu dây buộc vào sà ngang, nên mới lơ lửng giữa trời như thế.

Chỉ vì bức tường đằng sau lưng ông ta tối om om, dây thừng lại sẫm màu trộn lẫn vào nhau nên không nhìn ra sợi dây, thoạt mới nhìn lại tưởng ông ta đang ngồi trên không.

Người này râu dài ba thước không có một sợi bạc nào, mặt như quan ngọc, chẳng có chút vết nhăn, tuổi tác dĩ nhiên không còn trẻ nữa nhưng thần tình sảng lãng, phong độ nhàn nhã, nhìn ra được thời trẻ cũng là một mỹ nam tử.

“ Chẳng trách có thể đem Lý Thu Thủy và Vu Hành Vân mê mẩn, nhưng mà đẹp trai cái mặt này vẫn thua ta một chút” Đế Thiên An đi đến quan sát lảo nhân trong lòng đánh giá người này, cũng không quên hạ thấp đối phương và nâng cao bản thân mình.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ