Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2115: Thông biện tiên sinh Tô Tinh Hà



Vì tài y thuật, kết giao với rất nhiều bằng hữu, kiến thức võ công đa dạng. Tuy nhiên, ông lại không tập trung luyện bất kỳ môn công phu nào cả nên trình độ cũng chỉ tầm thường.

“ Ngũ ca nói đúng lắm, sư phụ an nguy mới là quan trọng nhất” đứng thứ sáu Xảo Tượng Phùng A Tam lên tiếng.

Là một tay thợ có hạng trước khi gia nhập phái Tiêu Dao,y có bản lĩnh chế tạo và phát hiện cơ quan vào loại phi thường, sử dụng cây búa Lỗ Ban làm vũ khí.

Hí Mê Lý Khôi Lỗi đưa mắt về đại sư huynh dò hỏi : “ Đại ca, ngươi thấy thế nào?”

Bản tính người này giống như tên, lúc nào cũng điên điên khùng khùng, tưởng mình đang đóng tuồng hát, đóng được cả vai đào lẫn vai kép. Võ công tầm thường, không nổi bật, có điều thuộc rất nhiều tuồng cổ.

Khang Nghiễm Lăng khẽ cau mày, rốt cục chậm rãi nói: “ Đi thôi! Sư huynh đệ chúng ta hai năm tụ hội một lần, cũng không thể để xảy ra chuyện sai lầm được. Hơn nữa nếu vạn nhất y lời nói là thật..”

Khang Nghiễm Lăng không có nói hết mà đề thăng hướng về trên núi mà chạy đi, tâm tình y lo lắng nhưng cũng có chút nhen nhóm chờ mong. Nếu như quả thật thiếu niên kia là thật, bọn họ có thể một lần quay về sư môn.

Đối với Hàm Cốc Bát Hữu tâm trạng thế nào Đế Thiên An chẳng một quan tâm, hắn nâng lên thân pháp của mình, Chakra Lôi thuộc tính phụ gia lên cơ thể khiến cho hắn tốc độ không ngừng được đề thăng.

Chẳng mấy chốc cảnh vật xung quanh lại thay đổi, Đế Thiên An cũng tiến nhập vào một cái sơn cốc, trong cốc đều là cây Tùng.

Di chuyển trong khu rừng Tùng được gần dặm, Đế Thiên An tốc độ cũng thả chậm, hắn nhanh chóng đi tới ba gian nhà gỗ phía trước.

Chỉ thấy trước nhà dưới một cây đại thụ, một người ngồi ngay ngắn, là một khô quắt lão đầu, trước người có một cái bàn cờ tại một cái tảng đá xanh bên trên.

Đen trắng quân cờ vây lại phát quang, lão nhân giống như tử đang suy tư vào thế cờ một dạng, hoàn toàn không để ý hay phát giác đến có người tiếp cận mình.

“ Đây chính là Trân Lung ván cờ ư?” Đế Thiên An chậm rãi lên tiếng ánh mắt nhìn về thế cờ vây mà nói.

Lão nhân kia bị thanh âm của Đế Thiên An kéo tỉnh lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt ứa tinh quang trong đó có mấy phần kinh ngạc nhìn thiếu niên thần tuấn, bằng hắn nhãn lực nhìn người thiếu niên này lại chẳng có một chút võ công.

“ Tốt một cái như long như phượng người” Tô Tinh Hà thầm khen, hắn lịch duyệt là có, người nam tử phía trước hoàn toàn bỏ qua các thanh niên tuấn kiệt trên giang hồ mà hắn từng gặp qua.

Tuấn mỹ ngoại hình, khí chất như quân lâm thiên hạ, từ người lại tỏa ra vô hình mị lực khó mà diễn tả nên lời. Từ người y hắn cảm nhận được sự cao ngạo, cao quý lẫn thần bí.

Đế Thiên An khẽ cười đáp lại, đi đến gần nói : “Thông Biện tiên sinh”

Tô Tinh Hà quanh năm lấy câm điếc tiên sinh tự cho mình là 'Thông Biện tiên sinh' cái này nhã hào, cũng ba mươi năm chưa từng dùng qua, người biết lác đác không có mấy.

Nhưng cái tên thiếu niên phía trước, nhìn bên ngoài dáng dấp, cũng chính là chừng hai mươi lăm tuổi niên kỷ đổ lại mà thôi, bản thân dùng Thông Biện tiên sinh nhã hào phía trước hậu sinh còn không có sinh ra, hắn làm sao mà biết được.

Ở sư phụ Vô Nhai Tử bị nghịch đồ Đinh Xuân Thu ám toán, đánh rớt xuống sơn nhai, dưỡng thương giả chết sau khi, Tô Tinh Hà muốn báo thù trừ ác đồ nhưng hắn bái nhập phái Tiêu Dao tinh thông cầm kỳ thư họa, y học bói toán, sơ vu võ học, không địch lại tinh nghiên võ công sư đệ Đinh Xuân Thu.

Cuối cùng cùng với sư đệ mình ước định, Tô Tinh Hà từ đó không được mở miệng nói, mới thoát được tính mệnh. Từ đó ở nơi này bài bố Vô Nhai Tử thế cờ Trân Lung tìm kiếm truyền thụ truyền nhân thay sư trừ đồ.

Tô Tinh Hà lấy câm điếc tiên sinh gần ba mươi năm, không nghĩ tới bị một cái ý đồ đến không rõ hậu bối nói ra ngoại hiệu đả ba mươi năm không nghe qua, ánh mắt thoáng qua lay động tỉnh lại, thầm nói : “ kẻ này là đến chơi cờ ư?”

Từ khi sư phụ bố trí xuống Trân Lung kỳ cục, cứ hẹn lại lên hắn sẻ phát thiệp mời chào các giang hồ nhân sỉ đến phá giải.

Trường hợp như gả nam tử phía trước đến sớm phá giải không phải là không có, nhưng mà hiện giờ khoảng cách phát thiệp mời giang hồ nhân sỉ còn chưa tới, tính ra y đến quá mức sớm đi.

“Người này khí chất dung mạo phi phàm, lẽ nào là thế gia môn phiệt nào?” Tô Tinh Hà thầm nghĩ, âm thầm phán đoán lai lịch.

Tô Tinh Hà bàn tay ra hiệu cho y nhìn về bàn cờ.

Đế Thiên An nhìn thấy gật đầu, nói : “ được”

Ánh mắt nhìn về bàn cờ nổi danh trong Thiên Long thế giới,

Bàn cờ đục trên một phiến đá xanh lớn, những quân cờ trắng đen đều sáng bóng, lấp loáng dưới ánh mặt trời- Trân Lung ván cờ.

Trong môn cờ vây thì Trân Lung là một loại thế cờ rất khó tính toán, cố ý sắp đặt ra để thách người khác phá giải.

Thông thường thế Trân Lung ít thì mười mấy con mà nhiều thì tới bốn năm chục con, nhưng ở đây có đến hơn hai trăm con, sinh hay kiếp đều khó mà lường được.

“ Trân Lung” Đế Thiên An cười nói, thân ảnh đi đến rồi ngồi xuống lấy lên một quân cờ trắng mà hạ xuống.

Đế Thiên An biết cái thứ này đối với một số kẻ cực kỳ nguy hiểm, nếu đánh cờ không cẩn thận người sẻ rơi vào huyễn cảnh trong đó, có khi không tự chủ được mà nổi ý tự sát.

Bên trong ván cờ có bố trí huyễn cảnh, người nhập trận rất dể bị huyễn cảnh dời tâm dẫn đến những hành động khó lường. Song chúng đối với Đế Thiên An mà nói hoàn toàn vô dụng, tựa như giấy mảnh tùy ý xé nát.

Có ảnh phân thân giúp Đế Thiên An có thể làm được rất nhiều việc, mà cờ vây là một trong những môn mà hắn thông qua phân thân học lấy.

Kỳ nghệ có một tay, có nhiều thời gian lại phân thân, bên trong Nội Thiên Địa không ít cao thủ đánh cờ, kỳ nghệ của hắn tất nhiên là vượt xa Tô Tinh Hà nhiều, nếu hắn mà thua y mới là chuyện thiên đại đáng cười nhất.

Hai bên chậm rãi hạ quân, thời gian qua đi đả hơn trăm nước.

Lúc này thế cờ trắng của Đế Thiên An đả rơi vào khốn cảnh trước quân đen, phía trước tiến không được phía sau lại có truy binh, cục diện rơi vào tiến thoái lưỡng nan từng bước rơi vào tử cục mà Trân Lung kỳ cục thế cờ định sẵn.

Đột nhiên, cảnh vật trước mắt Đế Thiên An dần dần mờ đi; những quân cờ đen, trắng trên bàn tựa hồ biến thành quân lính thật.

Phía Đông một đoàn người ngựa, phía Tây một khu doanh trại, dịch vây khốn ta, ta cũng vây lại địch thành một thế trận, chém giết lung tung không phân thắng bại.

Đế Thiên An như binh mã quân trắng đang bị địch bao vây, mình tả xung hữu đột đến kiệt lực cũng không có cách nào dẫn binh mã thoát ra khỏi gọng kìm của địch.

“ Hừ” Đế Thiên An hừ một tiếng, đối với huyễn cảnh hiện lên hắn không một chút để ý, vận lên linh hồn của mình lực lượng, nháy mắt huyễn cảnh bị phá tan đi, bàn tay hắn cách không hấp vật hạ tiếp một quân cờ.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm