Trên đỉnh núi, lúc này chỉ có hai người Ryū cùng Miu, còn Honoka tạm thời vắng mặt vì đi vệ sinh.
Một làn gió nhẹ thổi qua đẻ mái tóc dài xinh đẹp của Miu phiên vũ, Miu nhẹ nhàng vén lên một bên tóc, bộc ra ngoài ngoài phong tình để cho Ryū nhìn có chút mê mẩn.
Miu len lén nhìn lấy Ryū, phát hiện ra ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn lấy cô để cho Miu vô cùng xấu hổ.
"Miu..." Ryū bước tới nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của Miu, mềm mại xúc cảm để cho hắn không muốn thả ra.
"Ưm..." Miu nhẹ giọng trả lời, Ryū kéo lên Miu mái tóc, nhẹ nhàng nàng lên gương mặt của Miu ánh mắt nhu tình nhìn lấy cô.
Miu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mũi chân hơi nhón lên, tựa như đang mong đợi chuyện gì.
Ryū như thế nào lại để cho nữ hài đáng yêu thất vọng, hắn cúi đầu, xúc cảm ôn nhuận, ấm áp truyền đến.
Nhấm nháp, cướp đoạt, chiếm hữu, giờ khắc này Ryū giống như thể hiện ra bản tính của mình, cuồng nhiệt như muốn đem Miu ăn hết như vậy, để cho Miu ngượng ngùng đồng thời còn mang theo một tia ngọt ngào.
...
Thời gian trôi qua, Ryū mang theo Miu cùng Honoka xuống núi, chậm rãi đi xuống nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
"A."
Bỗng nhiên Miu nhìn lấy một cái cây gần đó hô lên, thì ra có một con bị mắc kẹt ở phía trên, chỉ có thể ríu rít cầu cứu.
"Thật đáng thương, Ryū..." Honoka ánh mắt tội nghiệp nhìn lấy nó.
Thế là cả hai người đều dùng ánh mắt cầu khần nhìn lấy hắn, Ryū mỉm cười lắc đầu nói: "Được rồi, cái này cần hỏi tớ sao."
"Ừm."
Cả hai người gật đầu, Miu trức tiếp nhảy vọt lên, cả thân thể nhẹ nhàng phóng tới bên cạnh nhánh cây như không hề có chút cản trở để cho Ryū cảm thấy thật sự có một đôi cánh sau lưng Miu vậy.
Honoka ở phía dưới nhẹ nhàng đỡ lấy chim nhỏ rơi xuống, Miu nhẹ nhàng nở nụ cười, Honoka cùng cô quả thật rất ăn ý.
Quang mang xẹt qua, chim nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay của Honoka, cùng lúc đó Miu cùng đáp xuống nhìn xem chim nhỏ trong tay Miu.
"Chít chít." Chim nhỏ nhìn lấy hai người líu ríu kêu lên.
"Nó đang cảm ơn hai người." Ryū đúng ở một bên cười nói.
"Thật sao ?" Cả hai nhìn hắn tò mò hỏi.
"Đương nhiên, mặc dù không biết tiếng chim nhưng tớ có thể cảm nhận ý muốn của nó thông qua Ki a." Ryū cười cười giải thích.
"Thật lợi hại a." Cả hai nghe thấy Ryū có khả năng như thế đều thích thú nói.
"Tớ còn nhiều cái lợi hại hơn nữa đấy, muốn biết sao ?" Ryū có thâm úy nhìn hai người cười nói.
"Sắc lang!"
"Ha ha ha." Ryū nhẹ một tiếng, tiếp đó ba người liền để cho chú chim nhỏ bay đi, sau đó liền chạm rãi rời khỏi đây.
Lúc gần đi, Ryū ánh mắt lơ đãng liếc một vị trí nào đó.
Thời gian trôi qua thật lâu, một thân xuất hiện từ sau một thân cây gần đó
"Phát hiện sao ?."
Kanō Shō nghi ngờ tự hỏi, nhớ tới vừa mới nhìn thấy mỹ lệ nữ hài.
"Nắm giữ đôi cánh nữ hài sao ?" Kanō Shō ánh mắt thoáng qua một tia mê mang cùng cao hứng, hắn tìm được một nửa cánh chim khác.
Kanō Shō trên thân tỏa ra sát khí, dọa sợ chim chóc trong rừng.
"Coi như vi phạm mệnh lệnh của sư phụ, ta cũng muốn đem cô ái kia mang về!"
...
Một chỗ ngồi nào đó gần ngọn núi.
Cả ba người lúc này đều đang ngồi thư giản.
Đột nhiên, Ryū giống như cảm nhận một luồng sát khí to lớn, đồng thời cũng mang theo từng tia tức giận, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên.
Hai người ở bên cạnh nhìn thấy biểu lộ của Ryū, đồng thời cũng cảm thấy một luồng khí tức lạ, ngay lập tức hai người đều tiến vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Xào xạt!
Từng tiếng bước chân từ trong khu rừng phát ra, từ bên trỏng đi ra liền chính là Kanō Shō.
"Chịu ra rồi sao ?." Ryū đứng dậy, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo của hai người ý bảo không cần khẩn trường, liền để cho cả người ôn thuận đi tựa vào hắn.
"Đáng chết côn trùng!"
Thấy cảnh này, Kanō Shō sát khí trên người càng thêm mãnh liệt, giống như muốn áp chế Ryū.
Đối với cái này, Ryū nhàn nhạt nở nụ cười, một luồng khí thế từ trong Ryū mãnh liệt mà ra, ngay lập tức đè ép về hướng Kanō Shō.
"Côn trùng ? Ngươi thế mà không biết thân biết phận như vậy ?"
Ryū không để ý lời của Kanō Shō mà khinh thường nhìn xem hắn thản nhiên nói, để cho Kanō Shō càng thêm tức giận.
"Biết thân biết phận ? Ngươi có tư cách để nói câu đó sao ?." Kanō Shō đè ép cơn giận, trở lại dáng vẻ trước đây nhìn xem Ryū.
"Hôm nay, ta sẽ tiêu diệt ngươi, đệ tử Lương Sơn Bạc."
"Tiếp đó..."
Kanō Shō nhìn về phía Miu, ánh mắt trở nên mừng rỡ cùng cao hứng nói: "Miu, hãy cùng ta bay lên bầu trời tăm tối!"
Vừa nói câu này, Miu cùng Honoka đều giật mình nhìn hắn.
Lúc đầu Miu còn không Kanō Shō là người thế nào, thế nhưng sau khi nghe lời nói của hắn liền vô cùng tức giận.
Đây là lần đầu Miu cảm thấy chính mình tức giận như vậy.
Chẳng lẽ hắn nhìn không ra quan hệ của cô và Ryū sao?
Chẳng lẽ hắn là cố ý!?
Nam nữ khi yêu nhau thì suy nghĩ thường sẽ vô cùng mẫn cảm, đôi khi sẽ bởi vì một câu nói nào đó là để cho cả hai nghi ngờ lẫn nhau.
Thế mà tự nhiên có một người nào đó tự nhiên xuất hiện, còn kêu cô đi cùng hắn ?
Mặc dù Miu tin tưởng, Ryū sẽ không để ý, thế nhưng là lỡ như...
Lỡ như để Ryū hiểu lầm...
Để cho Ryū không vui...
Lúc đó cô chắc chắc sẽ không nhịn được mà trở nên bạo tẩu giải quyết hắn!
Ryū cùng Honoka đều có thể cảm thấy nộ khí kinh người đến từ bên cạnh, thậm chí hóa thành thực chất, cái này liền chứng minh Miu đang rất tức giận.
"Đúng vậy, chính là như vậy, Miu, cùng ta đi đi, chỉ có ta, mới có thể mang cô bay về phía bầu trời rộng lớn." Kanō Shō cũng cảm thấy Miu khí thế, trên thân phát ra nộ khí, nhưng mà không sao, hắn chính là cố ý, chỉ cần đem Miu sa đọa, hắn có niềm tin đem Miu dẫn vào hắc ám!
"Tiếp đó, chính là ngươi , tiểu tử Lương Sơn Bạc!" Nói xong, Kanō Shō lập tức xông về phía Ryū.
"Cho phép ngươi gọi tên của ta!" Miu trên thân bạo phát ra Dou Ki cuồng cuồn, đạp vỡ mặt đất phía dưới, lập tức xông lên tung một cước về phía Kanō Shō.
Vù!
Kanō Shō trong nháy mắt tránh thoát Miu công kích, biểu lộ cảm thán nói: "Thật mạnh đâu, thế võ còn thật giống Fūrinji Saiga!"
"Fūrinji Saiga !?"
Miu lập tức sững sờ, bản thân áp chế nộ khí, tỉnh táo nhìn hắn chằm chằm.
"Đúng vậy, Fūrinji Saiga, muốn biết sao, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ nói cho ngươi biết." Kanō Shō nhìn xem Miu, giọng nói mang theo dụ dỗ ý tứ.
Vụt!
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gì đó, Kanō Shō lập tức quay đầu, lập tức liền có một cái gì cắt qua mặt hắn, lại nhìn lấy Ryū trong tay đang cầm một chiếc lá, ánh mắt hắn trở nên âm lãnh nhìn xem Kanō Shō.
"Ngươi đang tìm chết sao ?"
"Ngươi muốn ngăn cản sao, Miu muốn biết sự thật, ta liền muốn nói cho cô ấy biết ?" Kanō Shō ánh mắt khiêu khích nói, thế nhưng sau đó hắn cảm thấy một tia đau nhói trên mặt, một tia huyết dịch từ trên gò má chảy xuống.
"Đây là... Lá cây?" Kanō Shō kinh ngạc nhìn xem Ryū.
Kanō Shō không ngờ Ryū vậy mà có thể giống như bậc thấy vũ khí của hắn như thế, có thể dùng lá cây làm hắn bị thương.
"A, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể hù dọa ta."
Nói xong, Kanō Shō lâp tức vọt tới, muốn xem xem thực lực của Ryū rốt cuộc như thế nào ?
Ryū ánh mắt lóe lên hàn quang, hắn chậm rãi nâng nơi lên, chuẩn bị sử dụng 《Quán Long Thủ》, thế nhưng bỗng nhiên ánh mắt của Ryū lóe lên một cái, hắn lập tức thu hồi đi 《Quán Long Thủ》.
Ầm!
Kanō Shō lập tức bị đánh bay lăn trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đỡ hắn liền quát to: "Ngươi làm cái gì vậy, Hermit, không lẽ ngươi với hắn là cùng một bọn sao ?"
Thì ra Tanimoto Natsu từ đâu xuất hiện đỡ cho Kanō Shō một chiêu.
Tanimoto Natsu chậm rãi đứng lên, tay che lấy bụng, Kanō Shō ánh mắt ngưng trong nhìn lấy áo hắn thủng một lỗ ở phần bụng, hắn thật không dám tin tưởng nhìn về phía Ryū.
"Dừng lại đi Kanō Shō, ngươi không phải đối thủ của hắn, nếu như không phải hắn thì ta và ngươi có thể đã chết rồi." Tanimoto Natsu chịu đựng đau đớn, hắn có thể cảm nhận được nội tang bên trong truyền đến đau đến, Ryū đây là cho hắn một cái cảnh cáo.
Hắn cũng coi như cứu được Kanō Shō tính mệnh, cho nên qua chuyện này, hắn xem như đã hết tình hết nghĩa.
"Kanō Shō, ngươi chẳng lẽ quên Quyền Thánh cảnh báo sao?" Tanimoto Natsu cảnh cáo Kanō Shō một câu, coi như hắn chết hắn chết Tanimoto Natsu cũng không quản được.
"Sư phụ sao ?"
Kanō Shō cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, mặc dù không có cách nào, bất quá chỉ có thể trước tiên bỏ qua, bất quá hắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Thủ lĩnh, ngươi không nên manh động, sư phụ của ngươi không muốn nhìn thấy ngươi giết người ." Tanimoto Natsu sợ rằng Ryū nhịn không được mà muốn giết Ryū mà vội vàng khuyên bảo.
Ryū không khỏi lườm hắn một cái để cho Tanimoto Natsu ánh mắt né tránh.
Ryū nhìn xem Kanō Shō thản nhiên nói: "Hy vọng ngươi lần sau đi tìm tới thời điểm, thực lực có thể mạnh một chút, nếu không liền không đủ để cho ta chơi đùa."
Kanō Shō âm lãnh nhìn Ryū không nói gì, ai bảo Ryū mạnh hơn hắn đấu.
Hắn lập tức nhìn về Miu, nói: "Miu..."
Vèo! Vèo!
Lần nữa trên gương mặt của Kanō Shō xuất hiện hai dòng huyết dịch
"Còn nói thêm câu nữa, lần kế tiếp chính là cổ họng ngươi." Ryū trên tay cầm lấy mấy chiếc lá âm lãnh nói.
"Ngươi!" Kanō Shō thiếu chút nữa liền muốn xông lên, thế nhưng nhớ tới Quyền Thánh liền lần nữa đè ép cơn giận.
Kanō Shō nhanh chóng phóng vào trong rừng, nếu ở lại lâu hơn nữa chắc chắc hắn sẽ cùng Ryū đánh một trận sinh tử.
"Ngươi chờ đấy Ryū, chẳng mấy chốc ta sẽ tới tìm tới ngươi."
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Một làn gió nhẹ thổi qua đẻ mái tóc dài xinh đẹp của Miu phiên vũ, Miu nhẹ nhàng vén lên một bên tóc, bộc ra ngoài ngoài phong tình để cho Ryū nhìn có chút mê mẩn.
Miu len lén nhìn lấy Ryū, phát hiện ra ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn lấy cô để cho Miu vô cùng xấu hổ.
"Miu..." Ryū bước tới nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của Miu, mềm mại xúc cảm để cho hắn không muốn thả ra.
"Ưm..." Miu nhẹ giọng trả lời, Ryū kéo lên Miu mái tóc, nhẹ nhàng nàng lên gương mặt của Miu ánh mắt nhu tình nhìn lấy cô.
Miu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mũi chân hơi nhón lên, tựa như đang mong đợi chuyện gì.
Ryū như thế nào lại để cho nữ hài đáng yêu thất vọng, hắn cúi đầu, xúc cảm ôn nhuận, ấm áp truyền đến.
Nhấm nháp, cướp đoạt, chiếm hữu, giờ khắc này Ryū giống như thể hiện ra bản tính của mình, cuồng nhiệt như muốn đem Miu ăn hết như vậy, để cho Miu ngượng ngùng đồng thời còn mang theo một tia ngọt ngào.
...
Thời gian trôi qua, Ryū mang theo Miu cùng Honoka xuống núi, chậm rãi đi xuống nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
"A."
Bỗng nhiên Miu nhìn lấy một cái cây gần đó hô lên, thì ra có một con bị mắc kẹt ở phía trên, chỉ có thể ríu rít cầu cứu.
"Thật đáng thương, Ryū..." Honoka ánh mắt tội nghiệp nhìn lấy nó.
Thế là cả hai người đều dùng ánh mắt cầu khần nhìn lấy hắn, Ryū mỉm cười lắc đầu nói: "Được rồi, cái này cần hỏi tớ sao."
"Ừm."
Cả hai người gật đầu, Miu trức tiếp nhảy vọt lên, cả thân thể nhẹ nhàng phóng tới bên cạnh nhánh cây như không hề có chút cản trở để cho Ryū cảm thấy thật sự có một đôi cánh sau lưng Miu vậy.
Honoka ở phía dưới nhẹ nhàng đỡ lấy chim nhỏ rơi xuống, Miu nhẹ nhàng nở nụ cười, Honoka cùng cô quả thật rất ăn ý.
Quang mang xẹt qua, chim nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay của Honoka, cùng lúc đó Miu cùng đáp xuống nhìn xem chim nhỏ trong tay Miu.
"Chít chít." Chim nhỏ nhìn lấy hai người líu ríu kêu lên.
"Nó đang cảm ơn hai người." Ryū đúng ở một bên cười nói.
"Thật sao ?" Cả hai nhìn hắn tò mò hỏi.
"Đương nhiên, mặc dù không biết tiếng chim nhưng tớ có thể cảm nhận ý muốn của nó thông qua Ki a." Ryū cười cười giải thích.
"Thật lợi hại a." Cả hai nghe thấy Ryū có khả năng như thế đều thích thú nói.
"Tớ còn nhiều cái lợi hại hơn nữa đấy, muốn biết sao ?" Ryū có thâm úy nhìn hai người cười nói.
"Sắc lang!"
"Ha ha ha." Ryū nhẹ một tiếng, tiếp đó ba người liền để cho chú chim nhỏ bay đi, sau đó liền chạm rãi rời khỏi đây.
Lúc gần đi, Ryū ánh mắt lơ đãng liếc một vị trí nào đó.
Thời gian trôi qua thật lâu, một thân xuất hiện từ sau một thân cây gần đó
"Phát hiện sao ?."
Kanō Shō nghi ngờ tự hỏi, nhớ tới vừa mới nhìn thấy mỹ lệ nữ hài.
"Nắm giữ đôi cánh nữ hài sao ?" Kanō Shō ánh mắt thoáng qua một tia mê mang cùng cao hứng, hắn tìm được một nửa cánh chim khác.
Kanō Shō trên thân tỏa ra sát khí, dọa sợ chim chóc trong rừng.
"Coi như vi phạm mệnh lệnh của sư phụ, ta cũng muốn đem cô ái kia mang về!"
...
Một chỗ ngồi nào đó gần ngọn núi.
Cả ba người lúc này đều đang ngồi thư giản.
Đột nhiên, Ryū giống như cảm nhận một luồng sát khí to lớn, đồng thời cũng mang theo từng tia tức giận, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên.
Hai người ở bên cạnh nhìn thấy biểu lộ của Ryū, đồng thời cũng cảm thấy một luồng khí tức lạ, ngay lập tức hai người đều tiến vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Xào xạt!
Từng tiếng bước chân từ trong khu rừng phát ra, từ bên trỏng đi ra liền chính là Kanō Shō.
"Chịu ra rồi sao ?." Ryū đứng dậy, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo của hai người ý bảo không cần khẩn trường, liền để cho cả người ôn thuận đi tựa vào hắn.
"Đáng chết côn trùng!"
Thấy cảnh này, Kanō Shō sát khí trên người càng thêm mãnh liệt, giống như muốn áp chế Ryū.
Đối với cái này, Ryū nhàn nhạt nở nụ cười, một luồng khí thế từ trong Ryū mãnh liệt mà ra, ngay lập tức đè ép về hướng Kanō Shō.
"Côn trùng ? Ngươi thế mà không biết thân biết phận như vậy ?"
Ryū không để ý lời của Kanō Shō mà khinh thường nhìn xem hắn thản nhiên nói, để cho Kanō Shō càng thêm tức giận.
"Biết thân biết phận ? Ngươi có tư cách để nói câu đó sao ?." Kanō Shō đè ép cơn giận, trở lại dáng vẻ trước đây nhìn xem Ryū.
"Hôm nay, ta sẽ tiêu diệt ngươi, đệ tử Lương Sơn Bạc."
"Tiếp đó..."
Kanō Shō nhìn về phía Miu, ánh mắt trở nên mừng rỡ cùng cao hứng nói: "Miu, hãy cùng ta bay lên bầu trời tăm tối!"
Vừa nói câu này, Miu cùng Honoka đều giật mình nhìn hắn.
Lúc đầu Miu còn không Kanō Shō là người thế nào, thế nhưng sau khi nghe lời nói của hắn liền vô cùng tức giận.
Đây là lần đầu Miu cảm thấy chính mình tức giận như vậy.
Chẳng lẽ hắn nhìn không ra quan hệ của cô và Ryū sao?
Chẳng lẽ hắn là cố ý!?
Nam nữ khi yêu nhau thì suy nghĩ thường sẽ vô cùng mẫn cảm, đôi khi sẽ bởi vì một câu nói nào đó là để cho cả hai nghi ngờ lẫn nhau.
Thế mà tự nhiên có một người nào đó tự nhiên xuất hiện, còn kêu cô đi cùng hắn ?
Mặc dù Miu tin tưởng, Ryū sẽ không để ý, thế nhưng là lỡ như...
Lỡ như để Ryū hiểu lầm...
Để cho Ryū không vui...
Lúc đó cô chắc chắc sẽ không nhịn được mà trở nên bạo tẩu giải quyết hắn!
Ryū cùng Honoka đều có thể cảm thấy nộ khí kinh người đến từ bên cạnh, thậm chí hóa thành thực chất, cái này liền chứng minh Miu đang rất tức giận.
"Đúng vậy, chính là như vậy, Miu, cùng ta đi đi, chỉ có ta, mới có thể mang cô bay về phía bầu trời rộng lớn." Kanō Shō cũng cảm thấy Miu khí thế, trên thân phát ra nộ khí, nhưng mà không sao, hắn chính là cố ý, chỉ cần đem Miu sa đọa, hắn có niềm tin đem Miu dẫn vào hắc ám!
"Tiếp đó, chính là ngươi , tiểu tử Lương Sơn Bạc!" Nói xong, Kanō Shō lập tức xông về phía Ryū.
"Cho phép ngươi gọi tên của ta!" Miu trên thân bạo phát ra Dou Ki cuồng cuồn, đạp vỡ mặt đất phía dưới, lập tức xông lên tung một cước về phía Kanō Shō.
Vù!
Kanō Shō trong nháy mắt tránh thoát Miu công kích, biểu lộ cảm thán nói: "Thật mạnh đâu, thế võ còn thật giống Fūrinji Saiga!"
"Fūrinji Saiga !?"
Miu lập tức sững sờ, bản thân áp chế nộ khí, tỉnh táo nhìn hắn chằm chằm.
"Đúng vậy, Fūrinji Saiga, muốn biết sao, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ nói cho ngươi biết." Kanō Shō nhìn xem Miu, giọng nói mang theo dụ dỗ ý tứ.
Vụt!
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gì đó, Kanō Shō lập tức quay đầu, lập tức liền có một cái gì cắt qua mặt hắn, lại nhìn lấy Ryū trong tay đang cầm một chiếc lá, ánh mắt hắn trở nên âm lãnh nhìn xem Kanō Shō.
"Ngươi đang tìm chết sao ?"
"Ngươi muốn ngăn cản sao, Miu muốn biết sự thật, ta liền muốn nói cho cô ấy biết ?" Kanō Shō ánh mắt khiêu khích nói, thế nhưng sau đó hắn cảm thấy một tia đau nhói trên mặt, một tia huyết dịch từ trên gò má chảy xuống.
"Đây là... Lá cây?" Kanō Shō kinh ngạc nhìn xem Ryū.
Kanō Shō không ngờ Ryū vậy mà có thể giống như bậc thấy vũ khí của hắn như thế, có thể dùng lá cây làm hắn bị thương.
"A, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể hù dọa ta."
Nói xong, Kanō Shō lâp tức vọt tới, muốn xem xem thực lực của Ryū rốt cuộc như thế nào ?
Ryū ánh mắt lóe lên hàn quang, hắn chậm rãi nâng nơi lên, chuẩn bị sử dụng 《Quán Long Thủ》, thế nhưng bỗng nhiên ánh mắt của Ryū lóe lên một cái, hắn lập tức thu hồi đi 《Quán Long Thủ》.
Ầm!
Kanō Shō lập tức bị đánh bay lăn trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đỡ hắn liền quát to: "Ngươi làm cái gì vậy, Hermit, không lẽ ngươi với hắn là cùng một bọn sao ?"
Thì ra Tanimoto Natsu từ đâu xuất hiện đỡ cho Kanō Shō một chiêu.
Tanimoto Natsu chậm rãi đứng lên, tay che lấy bụng, Kanō Shō ánh mắt ngưng trong nhìn lấy áo hắn thủng một lỗ ở phần bụng, hắn thật không dám tin tưởng nhìn về phía Ryū.
"Dừng lại đi Kanō Shō, ngươi không phải đối thủ của hắn, nếu như không phải hắn thì ta và ngươi có thể đã chết rồi." Tanimoto Natsu chịu đựng đau đớn, hắn có thể cảm nhận được nội tang bên trong truyền đến đau đến, Ryū đây là cho hắn một cái cảnh cáo.
Hắn cũng coi như cứu được Kanō Shō tính mệnh, cho nên qua chuyện này, hắn xem như đã hết tình hết nghĩa.
"Kanō Shō, ngươi chẳng lẽ quên Quyền Thánh cảnh báo sao?" Tanimoto Natsu cảnh cáo Kanō Shō một câu, coi như hắn chết hắn chết Tanimoto Natsu cũng không quản được.
"Sư phụ sao ?"
Kanō Shō cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, mặc dù không có cách nào, bất quá chỉ có thể trước tiên bỏ qua, bất quá hắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Thủ lĩnh, ngươi không nên manh động, sư phụ của ngươi không muốn nhìn thấy ngươi giết người ." Tanimoto Natsu sợ rằng Ryū nhịn không được mà muốn giết Ryū mà vội vàng khuyên bảo.
Ryū không khỏi lườm hắn một cái để cho Tanimoto Natsu ánh mắt né tránh.
Ryū nhìn xem Kanō Shō thản nhiên nói: "Hy vọng ngươi lần sau đi tìm tới thời điểm, thực lực có thể mạnh một chút, nếu không liền không đủ để cho ta chơi đùa."
Kanō Shō âm lãnh nhìn Ryū không nói gì, ai bảo Ryū mạnh hơn hắn đấu.
Hắn lập tức nhìn về Miu, nói: "Miu..."
Vèo! Vèo!
Lần nữa trên gương mặt của Kanō Shō xuất hiện hai dòng huyết dịch
"Còn nói thêm câu nữa, lần kế tiếp chính là cổ họng ngươi." Ryū trên tay cầm lấy mấy chiếc lá âm lãnh nói.
"Ngươi!" Kanō Shō thiếu chút nữa liền muốn xông lên, thế nhưng nhớ tới Quyền Thánh liền lần nữa đè ép cơn giận.
Kanō Shō nhanh chóng phóng vào trong rừng, nếu ở lại lâu hơn nữa chắc chắc hắn sẽ cùng Ryū đánh một trận sinh tử.
"Ngươi chờ đấy Ryū, chẳng mấy chốc ta sẽ tới tìm tới ngươi."
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?