Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 104: Theo dõi.



Ryū nhìn lấy thân ảnh trước mắt hắn, khóe miệng câu lên một vòng mỉm cười, ánh mắt trở nên ta mị, ngữ điệu vô cùng không ngờ tới mở miệng nói.

"Đã lâu không gặp a, Tsukasa, có phải rất nhớ ta hay không ?"

Mây đen dần dần kéo đi, để cho ánh trăng bắt đầu chiếu rọi xuống làm nổi bật lên dung mạo của thân ảnh trước mắt Ryū, lúc này mới thấy rõ người theo dõi hắn vậy mà lại là Tsukasa, đệ tử của Tàn Tâm Thể Xá.

"Hừ, bớt vọng tưởng đi, tạo sao ta lại nhớ đến ngươi cơ chứ!" Tsukasa lúc này gương mặt ở ửng đỏ do cảm giác khác thường từ bên dưới, ánh mắt tức giận trừng lấy hắn hừ một tiếng.

"Thế sao, vậy tại sao ngươi lại ở đây ?" Ryū thích thú nhướng một bên chân mày nhìn lấy Tsukasa.

"Ta chỉ theo dõi ngươi để tìm cơ hội trả thù thôi." Tsukasa mở miệng nói ra, chỉ là nhìn con mắt của cô cứ né tránh chẳng có tí trung thực nào cả.

"Mấy người Tàn Tâm Thể Xá không có làm gì cô sao ?" Ryū nhìn Tsukasa hỏi.

"Tại sao ta phải nói cho...nha!" Tsukasa đang nói giữ trừng liền đột nhiên kêu lên, nhìn xuống là do Ryū giật nhẹ đầu gối hướng lên trên hai chân của nàng.

"Thế nào ?" Ryū nở nụ cười tà khí nhìn xem Tsukasa, để cho cô tức giận không có chỗ phát tiết.

"Võ đường không có làm gì ta, dù sao ta cũng là đệ tử mạnh nhất của bọn hắn, trưởng môn chỉ trừng phạt ta một chút thôi." Ryū chỉ có thể nhu thuận nói ra.

"Thế còn tên Kurando kia với ngươi hiện tại như thế nào ?"

"Ngươi hỏi hắn làm cá...Nha! Tên khốn nhà ngươi không còn gì khác để làm à ?!" Tsukasa sắc mặt đỏ hồng câm tức tức hắn quát.

"Ai bảo ngươi cứ không ngoan đâu, giờ nói xem thế nào ?." Ryū trêu tức nhìn Tsukasa nói.

"Hừ!" Tsukasa tức giận hừ một tiếng, tiếp đó tự nhiên cúi đầu, ngữ điệu trở nên buồn bã nói: "Từ lúc về đến nay hắn không còn nói chuyện với ta, gần như là không hề quen biết với ta." Nói đến đây Tsukasa trừng mắt nhìn Ryū, ánh mắt hơi ẩm ướt nói: "Mà nhưng thứ này đều là do ngươi cả!"

"Liên quan gì ta a, các ngươi là nghe lệnh tới tiêu diệt ta, ta chỉ làm ra đáp trả thôi." Ryū hài hước nhìn Tsukasa nói ra, để cho Tsukasa càng thêm tức giận không biết nói cái gì, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu rơi lệ.

Ryū thấy thế, cánh tay nhẹ nhàng đưa lên lau lấy, thế nhưng nhiều lần bị Tsukasa tránh thoát, dù vậy Ryū vẫn tiếp tục lau đi.

"Ngươi là đang thương hại ta sao ?" Tsukasa vẫn không ngẩng đầu lên, ngữ điệu trầm thấp nói ra.

"Ngươi nghĩ thế sao ?" Ryū nói xong liền thả Tsukasa xuống.

Tsukasa còn đang băn khoăn không biết Ryū muốn làm gì thì cơ thể của cô liền bị ôm lấy, cả ngươi ép sát vào ngực của Ryū.

"Khốn kiếp, ngươi hại ta chưa đủ hay sao, hiện tại còn muốn hạ nhục ta ?!" Tsukasa không ngừng giãy giụa trong ngực hắn la mắng.

"Thấy ngươi vẫn an toàn ta rất vui." Bỗng nhiên Ryū nói một tiếng, để cho Tsukasa lập tức sửng sờ, cô từ từ ngốc đầu lên nhìn hắn như thế đang nghe nhầm.

"Ta rất nhớ ngươi, lúc nghe ngươi quay trở về võ trường ta rất sợ đám người kia sẽ làm gì đó với ngươi, thậm chí là sợ không nhìn thấy ngươi nữa, hiện tại gặp lại ngươi ta cảm thấy rất cao hứng." Ryū xoa nhẹ lấy gò má của Tsukasa, ánh mắt tràn đầy tưởng niệm nhìn lấy cô, thanh âm vô cùng ôn nhu nói.

Tsukasa ngơ ngác nhìn thắng, trong lòng vô cùng bối rối, tên nam nhân trước mắt rõ ràng là địch nhân của cô, lần đầu gặp nhau hắn thậm chí dùng Kurando để uy hiếp cô, thế mà giờ hắn lại bảo là rất nhớ cô, cảm giác phức tạp lấp đầy trong lòng.

"Tsukasa, ngươi ở lại đây đi, được không ?" Ryū ánh mắt thành tâm nhìn thẳng vào Tsukasa, bên trong dường như có ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt lấy, để cho Tsukasa nhìn vào khiến cho bản thân cũng không nhịn được cảm giác ấm ấp.

Tsukasa cúi đầu, hai tay trong ngực Ryū nắm chắc, thanh âm hỏi ti hí nói ra: "Ưm..."

Ryū thính giác cỡ nào tốt a, nghe xong Ryū đồng ý khóe miệng không khỏi câu lên vui vẻ mỉm cười, lập tức ôm chặt lấy Tsukasa trong ngực không buông.

Tsukasa cảm giác được Ryū cảm xúc cao hứng, để cho bên thân không khỏi vui vẻ lộ ra mỉm cười, từ nội tâm vui vẻ phát ra nụ cười, đã rất lâu rồi Tsukasa không có lộ nụ cười hạnh phúc như thế.

Lúc này dưới ánh trắng, một đôi trai gái ôm nhau chặt chẽ, khóe miệng đều lộ ra mỉm cười.

...

Sáng ngày hôm sau.

"Trưởng lão thật sự rất là thích chạy bộ a." Ryū lúc này đang phóng đi như bay trong một khu rừng, bên cạnh còn có Miu, Honoka cùng trưởng lão đang chạy chung với hắn.

"Chạy bộ rất tốt cho sức khỏe nha Ryū, ha ha ha." Trưởng lão thong thả chạy vừa cười vừa nói: "Lần này có con đi theo để cho Miu rất vui đây, Ryū."

"Ông đang nói gì thế ?!" Miu không khỏi xấu hổ hô lên, ánh mắt len lén liếc về phía.

"Ha ha, kiểu gì tớ cũng phải bái tế cha mẹ vợ a." Ryū cười cười xoa đầu Miu nói, để cho cô sắc mặt càng thêm đỏ hồng.

Trưởng lão không khỏi trừng mắt nhìn hắn, ta còn chưa có nhận ngươi làm con rể đây đấy.

"Khụ, tớ vẫn còn ở kế bên a." Honoka không lườm hai người nói.

"Làm sao quên cậu được a." Miu nhìn Honoka cười nói, chỉ là tại sao cậu lại gãi sau đầu cười gượng thế a.

Một lát sau.

Cuối cùng bọn hắn cũng đã tới nới.

Cả 4 người nhìn xem trước mắt phần mộ, Miu đóng lại trong hai mắt, thầm nhớ tới cha mẹ của mình, khóe mắt không khỏi chảy ra một giọt nước mắt trong suốt.

Miu hiện tại không giống trong nguyên tác cô độc cùng mê mang, bởi vì có Ryū cùng Honoka làm bạn, đồng thời có người yêu thích, cô tin tưởng Ryū có thể giúp cô tìm được câu trả lời cho mình.

Cho nên, Miu không còn mê mang!

"Mẹ, con gái đã tìm được một nửa thuộc về mình, Ryū, là người con yêu nhất trên đời này, cho nên xin người chúc phúc hai ngươi bọn con, con tin tưởng Ryū sẽ một mực bảo hộ cho con, con cũng sẽ dùng đời sau làm bạn hắn, thích hắn, yêu hắn..."

"Bác Shizuha, con là bạn thân của Miu, con chắc chắc sẽ cùng Miu làm bạn đến hết cuộc đời, cùng Miu trải qua vui vẻ, quan tâm lo lắng cho Miu, cho nên mong bác yên tâm." Honoka thành tâm chắp tay nói.

Ryū chắp tay trước ngực, thành tâm thành ý đừng trước bia mộ, đồng thời trong lòng nói: "Xin yên tâm, có con ở đây, tất nhiên sẽ không khiến cho người khác khi dễ Miu, sẽ không để cho Miu chịu đến một tia ủy khuất cùng tổn thương."

Bái tế sau đó, trưỡng lão nhìn xem ba ngươi bọn hắn nói: "Được rồi, các con cứ đi trước đi, ta còn phải cùng nhà nói chuyện một chút đã."

"Vâng."

"Nhớ bảo vệ tốt Miu đấy."

Ryū thần tình nghiêm túc, trong giọng nói mang theo chắc chắn: "Xin người yên tâm."

"Ân." Trưởng lão gật đầu gật đầu một cái, hắn hiểu được, lúc này, có thể để cho cháu gái của hắn vui vẻ, toàn thế giới cũng chỉ có tên tiểu tử này.

Nhìn xem trưởng lão đi xa, Ryū nhẹ nhàng ôm lấy Miu, Miu cũng nhu thuận dựa vào trong ngực Ryū.

"Ryū..."

"Chúng ta đi chơi đi, hiếm thấy đi ra một chuyến cứ như vậy trở về thật là đáng tiếc a." Honoka nhìn xem hai người tình tứ không khỏi hơi chút ăn giấm.

"Tốt, hôm nay tớ liền mang hai người đi chơi thỏa thích a." Ryū vươn tay ôm lấy hai người, khóe miệng lộ ra mỉm cười ẩn chứa một tia tà mị, để cho hai người nhìn nhiêu lần đều để cho trái tim rung động không thôi.

Thế là, Ryū nắm lấy Miu cùng Honoka tay nhỏ, hướng xuống núi đi xuống.

Một bên khác, trên một vách núi cách xa mấy người Ryū mấy km, có một chiếc mô tô màu đen đậu ở trên, bên cạnh liền có một cái thiếu niên yêu dị có mái tóc ngân sắc đang dùng ống nhòm nhìn lấy nơi này.

"Thật sự xuất hiện, tình báo quả nhiên rất chính xác." Thiếu niên đó không ai khác chính là Kanō Shō, trong mắt nhìn xem Fūrinji Hayato.

Đột nhiên Fūrinji Hayato quay đầu nhìn về phía hắn, dọa đến Kanō Shō vội vàng đem ống nhòm giấu đi.

"Ui, nguy hiểm thật, kể ra ta giấu sư phụ đến đây, nếu như bị phát hiện thì chết mất." Kanō Shō có chút chột dạ lẩm bẩm

"Sao cũng được, còn ba người kia." Kanō Shō một lần nữa dùng ống nhòm nhìn lấy, lần này là chỗ của mấy ngươi Ryū.

Ngay lúc này, khi Kanō Shō đưa ống nhòm về phía hắn thì trực giác của Ryū lập tức lên tiếng mách bảo hắn, liền suy đoán tên Kanō Shō đang theo dõi hắn, bất quá Ryū cũng không có dừng lại, mà là lôi kéo Miu tay nhỏ tiếp tục chạy, một tên đệ tử mà thôi, Ryū không có để vào trong mắt.

Bất quá trừ nữ nhân ra không phải ai muốn nhìn lén hắn cũng được.

Ngay tại thời điểm Kanō Shō nhìn thấy Ryū, đồng thời Ryū cũng nhìn về phía Kanō Shō, trong mắt Ryū bỗng nhiên lóe ra một tia đỏ đậm sát khí, để cho Kanō Shō ánh mắt lập tức chịu đau đớn.

"Ài, thực sự đáng sợ, vậy ra đây chính là tên đệ tử mạnh nhất trong lịch sử sao ?"

Kanō Shō che ánh mắt của mình, cảm giác đau đớn rất lâu mới biến mất.

"Cậu chủ Shõ!" hét lên hai giọng.

"Hử, hai người làm sao tìm được ta ?" Sho nhìn hai người Nauma Hayami và Koya Seto đang thở một cách mệt mỏi, hai người này là đồng môn của hắn khi làm đệ tử của Hongo Akira.

"Bọn ta đang làm theo lệnh của sư phụ Hongo theo dõi cậu sau khi nghe lời cảnh báo của đại nhân Ogata." Hayami trả lời.

"Vì vậy, chúng ta gần đây đã đặt một thiết bị theo dõi trên xe moto của bạn." Seto lấy ra một thiết bị GPS.

"Vậy tại sao cậu chủ lại ở đây a?"

"Ơ ... đi xem hoa ?" Shõ chảy mồ lạnh, bản thân bắt đầu bịa chuyện, không muốn 'chết' do Hongo không cho phép hắn theo dõi Ryū.

"Hmm ... chúng ta không nghĩ rằng cậu chủ sẽ nghiêm túc tuân theo mệnh lệnh của sư phụ Hongo khi bảo cậu nên tìm một nơi để tĩnh tâm a."

Hayami gật đầu: "Không còn chỗ nào tĩnh tâm hoàn hảo hơn khi ở trên khi vào công viên cả!"

"Như vậy chúng ta mau đi vào a." Seto ở một bên gật đầu tán thành.

Ba người bắt đầu đi vào công viên rồi bắt đầu ngắm hoa.

"Đây là là một nơi rất yên tĩnh đi, cậu chủ Shō" Hayami quay đầu nhìn lấy Kanō Shō, chỉ thấy bây giờ hắn đã biến mất.

"A, cậu chủ lại bỏ trốn nữa rồi." Seto kêu lên: "Chúng ta phải tìm ra cậu ta."

Cả hai bắt đầu hoảng loạn khi lao đi tìm Kanō Shō, sau khi bọn họ rẽ vào một góc, đầu của Shō thò ra khỏi bụi cây.

"Chậc! Việc này thật dễ dàng!" Sho đắc ý cười nói: "Tốt rồi, bây giờ ta có thể tự mình đi thu thập thông tin một cách dễ dàng."

Trở lại phía Ryū, hai người Miu cùng Honoka không có cảm giác được gì, Ryū cũng không có nói cho hai người biết để tránh bận tâm vô ích.

Ba ngươi đi tới một thị trấn gần đó, cả ba tiến hành đi khắp nơi vui đùa, ăn uống, đi dạo công viên, mua sắm, để cho hai nữ cười rất vui vẻ, cả hai người cũng để ý Ryū là dựa vào sở thích của hai người mà dẫn đi những nơi thích hợp, đây là chỗ để cho hai người vô cùng cao hứng.

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?