Thời gian trôi đi.
Sau một hồi tắm rửa, Ryū cùng đám người ngồi trong phòng khách, nhìn mấy người của Chaos, lúc này cả bọn cũng vì hắn mà ngồi nghiêm chỉnh cả, ngay cả Tsuji cũng nghiêm chỉnh ngồi một bên.
"Thực lực của ngươi xem ra cũng có chút tiến bộ a Tsuji." Nhìn xem Tsuji ngồi ở một bên nhàn nhạt nói.
Tsuji nghe được Ryū gọi tên mình liền cao hứng nói: "Ngươi, ngươi vậy mà còn nhớ ta!"
Ryū nhướng mày nhìn xem hắn nói: "Thế nào, trong ta giống như trí nhớ rất kém sao ?"
"Không... Không có." Tsuji vội vàng khoát tay, ai bảo mọi người ai cũng quên tên hắn đâu, toàn gọi sai tên hắn cả.
"Nói đến, thế ngươi muốn tìm ta tái đấu à." Ryū thản nhiên nhìn xem hắn nói, đoạn này hắn vẫn nhớ có trong nguyên tác.
"Ách! Không phải." Nói đùa đi, nhìn thấy Ryū hiện tại hắn mà còn đánh nữa liền chỉ có ăn hành thôi.
"Ngươi biết bản thân không đủ mạnh nên từ chối, đó đúng là một hành động khôn ngoan, nhưng mà nếu chỉ đơn giản như thế thì ngươi còn học võ làm gì nữa kia chứ, nếu như lần nào gặp khó khăn cũng đều từ bỏ, không dám thử thách bản thân thì ngươi sẽ mãi chỉ dậm chân tại chỗ thôi!"
Mặc dù Ryū bất động thanh sắc, ngữ khí vô cùng bình thản, nhưng mà đám người lại có thể cảm thấy trên thân Ryū một cỗ khí thế vô hình, một cỗ vô địch khí thế.
Tại dưới loại này khí thế này của Ryū, tất cả mọi người đều không khỏi cúi đầu, cho dù là vô cùng bồng bột Tsuji đều rất không cam lòng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Ryū ánh mắt.
Chỗ tối, từ sớm đã núp ở một bên nghe lén mấy vị sư phụ lẫn nhau nhỏ giọng nói chuyện.
"Đệ tử của chúng ta cho bọn hắn cảm nhận được tính niệm của mình a."
"Ha ha, đệ tử của ta, thế lại có của ta vô địch khí thế!"
"Ryū bây giờ rất giống lão phu trước kia a."
"Apa, ta cảm thấy Ryū nhất định trở thành thế giới này tối cường a!"
"Nhìn thấy tình cảnh này, lão già ta thật là vui mừng a."
"..."
Shigure lạnh nhạt nhìn xem Ryū biểu lộ đạm nhiên tản ra uy áp mạnh mẽ, tinh xảo gương mặt xinh đẹp hơi động, gợi cảm môi mộng hơi cong lên, tựa như trăm hoa đua nở.
"Được rồi, như vậy hôm nay mấy người tới đây làm gì ?" Ryū nhìn xem Takeda hỏi.
"À, thật ra là..." Takeda chảy mồ hôi kể lại mọi việc.
Mấy phút sau.
"À, phá vỡ chậu hoa sao, chỉ như thế ?" Ryū nhàn nhạt nhìn xem bọn hắn.
"Thủ lĩnh không tức giận sao ?" Takeda nghi ngờ nhìn xem Ryū.
"Không hề, chỉ là về sau liền tăng cường độ huấn luyện của ngươi lên 3 lần." Ryū mỉm cười ôn hòa thản nhiên nói.
"Cái gì ?! Ba lần ?!" Takeda lập tức hoảng hốt hô lên.
"Chê ít ?"
"Không không không, như vậy đủ rồi a." Takeda vội vàng khoát tay hoảng sợ nói.
"Ừm, cả tên Tsuji này cũng sẽ đi cùng ngươi." Ryū gật đầu nói.
"Cái gì?" Tsuji lập tức muốn nói cái gì thì nhìn thấy ánh mắt của Ryū liền đem lời nuốt vào trong: "Ngươi có ý kiến gì sao ?"
"Khụ khụ, không có." Tsuji biểu lộ thành thật nói.
"Tốt lắm, đã như vậy, chúng ta đến một chút tương lai sự tình."
Mọi người thấy Ryū muốn nói chính sự, lập tức nghiêm túc: "Trước tiên nói đến mấy người Yomi đi, trên thực tế, YOMI những người kia thực lực liền cao hơn các ngươi 1-2 cấp bậc, đơn giản là bọn hắn có sư phụ dạy bảo từ rất sớm, hơn nữa cũng rất khắc nghiệt."
"Còn về thiên phú thì trừ một vài cá nhân đặc biệt thì đều như các ngươi cả, cho nên các ngươi về sau muốn đối đầu với bọn hắn nhất thiết phải cố gắng rèn luyện! Ta có thể chỉ điểm các ngươi một chút, còn lại đều chỉ có thể dựa vào các ngươi mở ra một con đường riêng của mình."
"Vâng!"
Bọn hắn đều hiểu, dù sao chênh lệch vẫn còn đó, hơn qua nhìn qua Li Raichi, bọn hắn biết song phương đối với võ thuật lý giải hoàn toàn khác biệt ý nghĩ.
Cho nên, bọn hắn muốn bắt kịp YOMI mấy người, trợ giúp Ryū chia sẻ áp lực, dù là rất ít đi nữa.
Ryū nhìn xem mấy người, nhất là Kisara cùng Freya chúng nữ, thông qua phi thường trực giác của bản thân cùng kinh nghiệm, hắn có thể nhìn thấy cơ bắp của bọn hắn đang trong trạng thái kiệt sức, hơn nữa còn có nho nhỏ ám thương.
Hắn có chút bất mãn nhíu lại lông mày.
"Ai cho phép các ngươi huấn luyện như này."
Ryū phất tay, một cổ vô hình năng lượng bao phủ tất cả mọi người, nếu như nhìn kĩ có thể thấy rõ từng tia lam sắc quang mang tiến vào người bọn hắn.
Bỗng nhiên, bọn người cảm giác mệt nhọc trên thân toàn bộ tiêu thất, còn có trong thân thể một chút ám thương đều tan biết, thậm chí tinh lực đều khôi phục.
Nhìn mình trên thân phát sinh biến hóa, Kisara chúng nữ dùng ánh mắt vui sướng nhìn xem Ryū, trong đó mang theo từng tia tình cảm, nam thì khiếp sợ cùng sùng bái, ngay cả Tsuji cũng bị Ryū thủ doạn làm cho kinh hãi.
"Nhớ kỹ, về sau không muốn quá độ rèn luyện, ta cho các ngươi kế hoạch huấn luyện đã là thân thể các ngươi cực hạn, lại tăng cường huấn luyện liền sẽ tổn thương đến thân thể của các ngươi, gây hiệu quả ngược lại."
"Ta không muốn sau này, bất kì ai trong các ngươi đều dùng bước, có hiểu chưa ?!"
"Vâng, thủ lĩnh!"
Bao quát Tsuji, tại Ryū cường đại cùng nhân cách, cũng không khỏi tự động hô lên.
"Tốt, giờ mấy người giải tán được rồi, ta còn có việc phải làm nữa." Ryū gật gật đầu đúng lên, đám người thấy thế cũng bắt đầu đúng dậy trở về.
Chít! Chít!
Bỗng nhưng có tiếng kêu của còn gì đó, lập tức cả đám người quay đầu nhìn qua, rất nhanh liền nhìn thấy Touchumaru đang cầm một miếng pho mát vừa ăn vừa nhìn bọn hắn.
"Chuột ?" Takeda nhướng mày nhìn nó.
"Hình như linh tính còn rất cao đầu." Siegfried lấy tay xoa cầm híp mắt nhìn nó, cảm thấy con chuột có gì đó rất không bình thường.
"Freya, chị làm sao thế ?" Kisara nhìn sang một bên Freya, nhìn thấy cô ấy cả người không biết vì cái gì mà run rẩy vô cùng.
"Nha!" Freya lập tức không nhịn được nữa mà la lên, lập tức phóng lên người Ryū ôm lấy, để cho bộ ngực to lớn của cô áp sát vào mặt hắn, làm cho đám người xung quanh giật mình.
"Cái gì thế Kaname ?" Ryū cố gắng thoát trách thoát ôn nhu hương nhuyễn mà lộ cái đầu ra, ánh mắt kinh nghi nhìn xem Freya.
"Chuột!" Freya nhắm chặt hai mắt run rẩy nói.
"Chị Freya sợ chuột ?" Kisara cùng mấy nữ khác nghe thế liền bất ngờ, không ngờ cô ấy còn có điểm giống con gái như thế.
"Vãi, cựu Tam Quyền Hào sợ chuột!" Tsuji ở bên trừng hai mắt ngạc nhiên nói.
"Xem ra tương lai có trò vui a." Takeda cười cười nói.
"Ngươi muốn tăng gấp 5 lần cường độ sao ?" Ryū lườm hắn nói, dọa cho Takeda lắc đầu lia lịa.
"Được rồi Touchumaru , ngươi tạm thời tránh đi chỗ khác đi." Ryū nhìn lấy Touchumaru nói, thế nhưng trong mắt con chuột lóe lên tia sáng, ngay lập tức nó phóng về phía Ryū, tiếp đó liền ôm lấy lưng của Freya.
"WTF ?" Ryū không khỏi trừng to mắt nhìn nó, ngươi đây là đang làm con bò gì thế a.
Freya cảm thấy có gì đó trên lừng, lập tức toàn thân run rẩy cả lên, hơi quay đầu nhìn qua liền thấy Touchumaru đang đưa tay 2 ngón chào cô, gương mặt lập tức biến sắc.
"A! Ryū, mau lấy nó ra!" Freya lập túc ở trên người Ryū không ngừng dãy dụa để cho phía dưới Ryū nhận hết diễm phúc.
"Các người còn không mau bắt lấy nó." Kisara thấy Freya giống như cố tình để cho Ryū hưởng thụ lấy bộ ngực của lập tức liền như mèo xù lông lên, đi tới muốn bắt lấy Touchumaru.
Touchumaru lập tức tránh thoát nhảy lên mặt Takeda, để cho hắn nhất thời ngây người.
"Bắt được rồi!" Thoa lập tức đưa tới bàn tay to lớn chụp lấy Touchumaru, thế nhưng nó liền dễ dàng tránh thoát đi, và thế là...
Bốp!
Takeda lập tức bị tán làm cho nằm đất.
Touchumaru tiếp đó vẫn như cũ nhảy tới nhảy lui trên người mấy người khác để cho cả đám loạn thành một đàn, Kisara mấy người thì vẫn đang khuyên bảo Freya đi xuống.
Đám sư phó núp ở một bên nhìn thấy cảnh trước mắt đều cười như điên cả.
Bên ngoài đang phơi quần áo Miu cùng Honoka, nhìn xem Ryū cùng đám người, lộ ra nụ cười vui vẻ.
...
Buổi chiều.
Tại trường học Koryo - Câu lạc bộ trồng hoa
"Làm phiền cậu a Izumi." Ryū nhận lấy một cái chậu hoa từ Izumi, hướng về cô cảm tạ nói.
"Không có chi, nhưng mà cậu nhớ đấy, lần sau cẩn thẩn một chút, đúng có để bọn chúng bị hư nữa đấy." Bọn chúng ở đây đương nhiên là đang nói tới mấy bông hoa a, Ryū hiện đang ở đây đi lấy về một cái chậu do hai tên kia làm hư.
Mấy chậu hoa ở căn cứ đều do hắn sắp xếp tỉ mỉ theo đúng quy tắc cả, giờ mất một chậu để cho một tên mắc chứng làm gì cũng phải hoàn hảo như hắn có chút không quen cho nên liền đi tới đâu lấy một chậu, hiện tại liền bị Izumi thuyết giáo đây.
"Tớ biết rồi, sẽ không có lần sau đâu." Ryū cười cười lắc đầu nói.
"Ừm." Izumi mỉm cười gật đầu, tiếp đó giống như cô hơi suy nghĩ cái gì đó muốn nói với Ryū, nhưng khi nhìn đến hắn liền cứ ấp úng.
Ryū thấy thế liền biết Izumi muốn cái gì a, trong lòng không khỏi buồn cười, Izumi thật quá nhút nhát a, liền để hắn chủ động đi.
Trong lúc Izumi đang cúi đầu để lấy can đảm, thì bỗng nhiên bên gò má của cô liền truyền đến xúc cảm ấm áp, tiếp đó bên tai liền truyền đến một luồng nhiệt khí cùng âm thanh ôn nhu.
"Tớ cũng thích cậu a, Izumi khả ái của tớ."
"Nha!" Izumi mất một lúc mới hoàn hồn, lần nữa quay đầu nhìn lên nhìn không thấy ai cả, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, Izumi lập tức đỏ bùng như quả táo chín, thậm chí bốc khói cả lên, nếu như Ryū ở đây lúc này thì chắc cô đã ngất rồi.
Buối tối.
Trên đường cái.
Ryū lúc này đang tản bộ về Lương Sơn Bạc sau khi đặt xong chậu hoa ở Chaos.
Trên đường đi trong đầu Ryū không khỏi nhớ tới mấy kịch tình tiếp theo, mặc dù hắn vẫn nhớ phần lớn cốt truyện nhưng hắn cảm giác hình như vẫn còn thiếu, mặc dù rất ít nhưng lại cảm giác rất quan trọng.
"Không biết là cái gì a ?" Ryū vừa đi vừa tự hỏi lấy.
!!!
"Hử ?" Ryū bỗng nhiên cảm nhận được có một cái ánh mắt đang nhìn hắn, thế nhưng nó không có sát ý, hơn nữa hình như cũng không phải từ một cao thủ, để cho Ryū có thể đoán được vị trí của người đó.
'Cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ ...' Ryū lòng suy đoán lấy, ngay sau đó hắn liền biến mất vô tung vô ảnh.
Từ phía xa, trên một cái nhà cao tầng, một cái bóng người đang nhìn lấy Ryū, thấy hắn bỗng nhiên biến mất liền giật mình, lập tức liền muốn quay đầu bỏ đi.
Thế nhưng vừa quay qua liền nhìn thấy Ryū, đang muốn tránh thoát liền bị Ryū dùng một tay bắt lấy hai bàn tay kéo lên trên, đồng thời bị Ryū ép sát vào tường, dùng đầu gối từ giữa hai chân của người đó đẩy lên đối diện với hắn.
"Đã lâu không gặp a, Tsukasa."
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?