Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 145: Miu phẫn nộ.



Lúc này Miu vẫn đang đi về một phía tiến vào sâu trong khu rừng, bên trong chỉ có một vài tia sáng yếu ớt từ ánh mắt chiếu rọi qua từng nhánh cây, chỉ đủ để nhìn thấy con đường phía trước, những nơi cô đi qua tràn ngập tiếng kêu của bọn côn trùng kêu gọi.

Mà ở phía sau Miu, Kanō Shō vẫn chậm rãi đi theo, trên mặt biểu lộ tràn đầy ý cười, trong đầu không ngừng biên soạn ra vô số câu từ để có thể nhân cơ hội này lôi kéo Miu cùng với hắn gia nhập Yami, chỉ có như thế hắn mới có thể cùng cô ở bên nhau.

Kanō Shō nhìn xem bóng lưng của Miu, hắn vẫn có thể thấy rõ một đôi cánh màu trắng tinh khiết ở sau lưng cô, một đối cánh giống hệt với hắn, Kanō Shō lúc này chỉ muốn mau chóng cùng cô bay về phía bầu trời hắc ám, đi đến tự do thật sự.

"Miu, hãy cùng ta gia nhập Yami đi, nơi đó mới là nơi cậu thực sự thuộc về." Kanō Shō ánh mắt cuồng nhiệt nhìn xem Miu, mở miệng thuyết phục nói.

"Đừng có gọi tên của ta." Miu nghe thấy Kanō Shō gọi thẳng tên mình liền tức giận nói một tiếng: "Còn nữa, ta từ lâu đã biết bộ mặt thật của đám người Yami các ngươi, gia nhập một cái tổ chức không xem trọng mạng sống con người như các ngươi thì ta sẽ không bao có được điều ta muốn."

"Cậu nghĩ như thế thật sao ?" Kanō Shō nhếch miệng nở nụ cười đắc ý: "Chỉ cần gia nhập Yami, ta có thể nói cho cậu biết thông tin về cha mẹ của cậu Miu à."

"Chỉ như thế thôi sao ?" Miu nghe xong chỉ mở miệng nhàn nhạt nói ra.

"Hả ?" Kanō Shō nghe thấy câu nói của Miu liền sững sờ trong chốc lát, không phải Miu rất quan tâm đến thông tin của cha mẹ của mình hay sao, vì cái gì lại nói như thể nó không đáng quan tâm.

"Nếu chỉ như thế thì ngươi có thể về được rồi, bởi vì ta đã sớm nhớ lại cha mẹ của mình rồi." Miu thản nhiên nói ra, để cho Kanō Shō nhất thời không biết phải nói gì khác.

Thông tin về cha mẹ của Miu là thứ duy nhất hắn có để có thể dụ dỗ Miu, nhưng giờ Miu đã nhớ lại cha mẹ của mình, như vậy hắn cũng không biết phải dùng cái gì để lôi kéo Miu nữa.

"Kanō Shō, ta chỉ nói một lần, từ nay về sau đừng có làm phiền ta với Ryū, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi một lần nào nữa." Miu không hề quay đầu, mở miệng lạnh nhạt nói ra, ngữ không chút cảm xúc.

Kanō Shō nghe xong, trái tim của hắn không nhịn được nhói lại, rốt cuộc hắn có chỗ nào thua kém Ryū, tại sao Miu vẫn cứ khăn khăn một mực ở bên cạnh hắn.

"Tại sao Miu ?!" Kanō Shō không cam lòng kêu lên: "Rốt cuộc tên Ryū đó có gì tốt để cậu phải cố chấp như thế kia chứ, cậu cũng thừa biết bên cạnh hắn còn có các cô gái khác, ở bên cạnh hắn cậu sẽ không được hạnh phúc đâu."

Kanō Shō cương quyết muốn Miu rời bỏ Ryū, nếu như lời nói của hắn không có tác dụng thì hắn sẽ tự mình bắt Miu đi, ở một nơi không người như này hắn nắm chắc có thể mang Miu đi.

Xoạt!

Bỗng nhiên Miu dừng lại bước chân, bầu không khí xung quanh Miu bỗng chốc thay đổi, tiếng côn trùng kêu vang trong khu rừng cũng bỗng chốc dừng lại.

Kanō Shō thấy tình hình đột nhiên chuyển biến như thế, trong lòng bỗng nhưng cảm giác được một hồi nguy cơ, ánh mắt của hắn trở nên cảnh giác nhìn xem Miu.

"Ngươi vốn không biết gì cả." Miu vừa nói, vừa chậm rãi quay đầu nhìn xem Kanō Shō: "Ngươi không biết Ryū đối với ta quan trọng như thế nào!"

Ầm!

Vừa dứt lời, một luồng Ki đỏ thẳm, cuồng bạo hết sức, không giống bất kì loại Ki nào từ trong người Miu khuếch tán mà ra, tạo ra từng luồng khí lưu quét bay mọi thứ xung quanh, khí thế trên thân thể của cô bỗng chốc thấy đổi.

Từng đợt từng đợt xung kích tỏa ra từ người Miu làm chấn động từng cây cối xung quanh, làm từng tán cây nổi lên đun đưa dữ dội giống như có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Kanō Shō từ phía xa nhìn xem trạng thái của Miu, gương mặt bỗng chốc trở nên ngưng trọng, mồ hôi trên trán không ngừng đổ xuống như mưa.

'Luồng Dou Ki quái quỷ gì thế này, sự bạo ngược của nó thậm chí có thể sánh ngang với các vĩ nhân trong Yami, càng kinh khủng hơn nữa là...một đệ tử như Miu vậy mà có thể khống chế luồng Ki cuồng bạo đó.'

"Ngươi biết lí do ta dẫn ngươi tới đây sao ?" Miu chậm rãi nói ra, trên người cô lần lượt xảy ra một vài biến đổi.

Đôi mắt vốn xanh thẳm như bầu trời, hiện tại liền đang dần biến chuyển thành một màu hoàng kim sáng chói, mái tóc óng ả vàng rực tung bay theo từng đợt kình phong cũng dần đổi màu sắc, chuyển thành một màu trắng xóa như tuyết tỏa sáng dưới ánh trăng sáng.

"Bởi vì ta không muốn Ryū nhìn thấy bộ dạng này của ta!"

...

Ở một phía xa nào đó trên hòn đảo.

!!!

Tất cả các vị sư phụ của Lương Sơn Bạc đang giúp Jennifer lắp đặt C4 khắp hòn đảo đều chợt biến sắc, ánh mắt đồng loạt nhìn về một phía.

"Cảm giác cuồng bạo này...là Miu!" Trưởng lão cảm nhận trong chốc lát, rất nhanh liền nhận ra loại Ki quen thuộc của cháu gái mình.

"Là ai đó chọc cho Miu tức giận sao ?" Akisame cảm nhận luồng Ki này cũng nhận ra, xoa cằm suy tư nói một tiếng.

"Mặc dù Ki của Miu vẫn rất cuồng bạo, thế nhưng không khỏi hoàn toàn mất kiểm soát như lúc trước, có vẻ như Miu dùng nó để đối phó một người." Ma Kensei là bậc thầy về điều khiển và cảm nhận Ki, cho nên rất dễ dàng thông qua Ki của Miu mà đoạn được chút ít.

"Xem ra nhờ có Ryū mà Miu đã khống chế được loại Ki cuồng bạo được mẹ nó di truyền cho." Trưởng lão vuốt râu, trong mắt hiện vẻ an tâm nói.

"Nói như vậy cái vị trí con rể ngài không thể không cho Ryū rồi a." Ma Kensei ở một bên cười châm chọc nói.

"Hừ! Chờ nó đánh bại ta rồi tính tiếp." Trưởng lão quay đầu hừ một tiếng.

Ở một vị trí gần đó, lúc này Jennifer đang cùng Sakaku lắp đặt bom.

"Có vẻ như là Ki của Miu, không biết ai chọc giận con bé nữa." Sakaki cũng cảm nhận được Ki của Miu, mở miệng lẩm bẩm nói.

"Hừ, suốt ngày chỉ biết quan tâm cô gái khác." Jennifer ở một bên xẵng giọng nói.

"Khụ khụ, ngươi vẫn còn giận sao ?" Sakaki không khỏi bất đắc dĩ nói.

"Ai thèm giận cái tên không giữ lời hứa như ngươi, rõ ràng đã bảo là sẽ cưới ta, bây giờ lại chối bỏ." Jennifer trừng mắt nói.

"Thôi nào, ngươi cũng biết lúc đó ta đang say rượu a, còn ngươi thì chỉ mới 10 tuổi thôi, lúc ngươi nói câu đó thì cha ngươi xem nữa muốn bắt ta nhốt vào Big Lock rồi." Sakaki cảm thấy nhức cả đầu nói, bản thân hắn chỉ ưa thích sống một mình, mỗi ngày uống rượu, sống tự do tự tại, làm gì lại nghĩ tới chuyện cưới vợ sinh con kia chứ.

Với lại hắn lúc trước là chiến hữu với cha của Jennifer, hắn lúc từ đó đến giờ cũng chỉ xem Jennifer là cháu gái mình thôi.

"Hừ!" Jennifer chỉ ngạo kiều hừ một tiếng.

"Với lại không khỏi ngươi có ý với Ryū sao ?" Sakaki nhìn xem Jennifer nói.

"Cái..cái gì ? Làm gì có chuyện đó kia chứ, ta tại sao lại đi thích tên tiểu quỷ đó ?!" Jennifer nghe xong lời nói của Sakaki liền không khỏi chột dạ nói.

"Đừng có giả bộ nữa, từ nãy đến giờ ngươi hỏi ta thông tin về hắn không dưới 10 câu đâu." Sakaki thản nhiên nói.

"Ta...ta chỉ là muốn thu thập thông tin của hắn thôi." Jennifer vẫn tiếp tục lẫn tránh nói, chỉ là hai bên gò má đỏ ửng của cô liền đã phản bội cô rồi.

"Haiz..." Sakaki thấy biểu hiện của Jennifer chỉ có thể thở dài: "Nói thật, Ryū là đệ tử của ta nên ta liền biết rất rõ hắn, bản thân nó cái tính lười biếng với háo sắc ra thì chính là một người nam nhân tốt, đối với các cô gái bên cạnh thì hắn luôn hết mực chiều chuộng cùng yêu thương, chưa từng làm tổn thương bọn họ dù chỉ một lần, ngươi nếu như theo hắn mà nói, cũng không phải chuyện xấu."

Nghe xong lời nói của Sakaki, Jennifer chỉ trầm ngâm suy nghĩ, nhớ lại thỏa thuận giữa cô và Ryū.

"Mà quên nữa, tại sao ngươi lại ở trên đảo này a ?" Sakaki chợt nhớ lại một chuyện liền hướng Jennifer hỏi.

"Chủ nhân của hòn đảo này - Fortuna, đã giết cha của ta!" Jennifer mở miệng trả lời, ánh mắt lóe lên sát khí.

"Cái gì ?!" Sakaki nghe thế liền giật mình kinh ngạc.

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?