Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 146: Dã ngoại.



“Được rồi, đừng khóc, em trai của ngươi lúc này đã không sao rồi, ngươi muốn đi nhìn thử xem không ?” Ryū nhìn xem Rachel, trên miệng mang theo trêu chọc ý cười, mở miệng nói nhỏ.

Âm thanh truyền đến tai của Rachel, để cho vốn cô đang thống hận Ryū bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hoài nghi nói: “Ngươi nói cái gì ?”

“Đừng quên, ta thế nhưng là người của Cứu Sinh Quyền a, làm thế nào lại đi giết ngươi đâu ?” Ryū nhìn xem cô đùa giỡn nói.

Rachel nhìn qua Ethan, lúc này hắn đã ngất đi, nhìn thấy gương mặt của hắn đã trở lại bình thường chứ không còn đỏ bừng như trước nữa, cô lập tức quay đầu nhìn lên Ryū, mở miệng chất vấn nói: "Ngươi lừa ta!"

"Là do ngươi ngốc thôi, lời nói dối rõ ràng như thế mà ngươi vẫn tin." Ryū nhướng mày nhìn xem Rachel, gương mặt hiện lên ý nói không phải lỗi của hắn.

Rachel ánh mắt tức giận nhìn xem hắn, tên khốn kiếp này làm cảm xúc của cô từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, sau đó bị kéo lên lại, toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay, bị hắn đùa giỡn, thử hỏi cô có tức giận không kia chứ.

Rachel lập tức không nhịn được nóng giận hơn được nữa, lập tức nhào tới muốn dạy cho hắn một bài học, thế nhưng Ryū liền nhanh chóng phản ứng, lập tức đưa tay bịt lại miệng của cô.

"Ta cũng không muốn bị cắn nữa đâu." Ryū gương mặt cá chết nhìn xem Rachel: "Ta thật không hiểu, tại sao nữ nhân các cô lúc nóng giận đều muốn cắn ta."

Nếu như Kisara hay Renka cắn hắn thì không nói đi, dù sao hai người đều bắt chước mèo cả, thế nhưng Honoka với Miu lúc nóng giận cũng cắn hắn, chẳng lẽ trò này có thể lây lan sao ?

Trước ánh mắt còn đang trừng hắn của Rachel, Ryū mở miệng nói: "Lúc nãy ngươi tự nói sẽ làm trò sexy thu hút sự chú ý của người khác a, đừng có quên đấy."

"Hừ! Ta thích làm trò sexy gây chú ý hay không liên quan gì tới ngươi kia chứ, ngươi quan tâm làm gì ?!" Rachel tránh thoát tay của Ryū, gương mặt tràn đầy bất mãn nhìn xem Ryū kiều hừ nói, cô vẫn chưa tha thứ cho hắn đâu, ai bảo hắn dám đùa giỡn cô như thế.

"Ồ, không liên quan sao ?" Ryū khóe miệng câu lên một nụ cười xấu xa: "Thế thì liền đi tạo liên quan a."

Ryū nói xong liền nhanh tay lẹ mắt bế cả người Rachel lên, đôi chân bước đi nhanh chóng bước vào rừng, để cho Rachel lập tức hoảng hốt nói kinh hô.

"Này...ngươi đang tính làm gì ta!"

"Không phải ngươi nói ta làm gì ngươi cũng được sao, bây giờ ta liền đi làm đây." Ryū ánh mắt tỏ vẻ hiển nhiên thản nhiên nói, cứ như nó không phải một việc gì đáng lo cả.

"Không...ý ta khô...ưm...ưm" Rachel còn chưa nói xong liền đã bị Ryū bịt miệng lại, để cho cô chỉ có thể bất lực kêu rên trong vô vọng, nhìn lấy khu rừng chậm rãi che phủ thân ảnh của cả hai người.

Gần một giờ sau.

Lúc này Ryū đang bế lấy Rachel trên tay, gương mặt vô cùng thanh thuần khí sảng, giống như vừa mới làm được một việc vô cùng sảng khoái.

Mà Rachel lúc này cùng biểu cảm rất khác so với lúc trước, gương mặt ửng hồng vô cùng mê người, dụ hoặc để cho người phạm tội, mà trên thân của nàng cũng tản mác ra một loại khí chất đặc biệt lạ thường dễ dàng thu hút người khác.

Cả người của Rachel lúc này bủn rủn như không hề có một chút sức lực, nhất là ở đôi chân, Rachel dùng gương mặt mệt mỏi nhưng lại có phần thỏa mãn nhìn xem Ryū, âm thanh có chút không vui nói: "Tên nam nhân thối nhà ngươi, ngươi vậy mà bắt ta phải làm chuyện đó ở trong rừng, lỡ như có người thấy thì sao hả ?"

"Ha, cô cũng không phải không biết khả năng của ta, dù đang làm việc đó với cô thì ta vẫn đang xem chừng mọi thứ xung quanh nha." Ryū vừa đi vừa nói.

"Cái này còn là lần đầu ta chơi dã ngoại a, với lại cô cũng là ngươi đầu tiên ta làm cùng." Ryū nói xong liền thuận tiện di chuyển cái tay xoa lấy bờ mông màu mỡ của Rachel, để cho cô không khỏi xấu hổ.

"Đừng có loạn động nữa, người ta còn đang đâu đâu." Rachel ở trên tay hắn nũng nịu nói, để cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc.

"Khụ, tốt rồi, để ta giúp ngươi đi." Ryū có chút xấu hổ ho hẹ, nói xong liền hơi bóp nhẹ bờ mông của cô.

Rachel sau đó nhắm mắt lại, ngay sau đó cô liền cảm giác được một loại cảm giác cực kì thoải mái cùng dễ chịu truyền đến, để cho cô chậm rãi mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Ryū nở một loại nụ cười ôn nhu nhìn cô.

“Cái này là...” Rachel có chút tò mò nhìn xem hắn, nam nhân trước mặt không ngờ còn có thủ đoạn thần kì như vậy a.

“Chỉ là một cái thủ thuật ta học được thôi, ta giúp ngươi trị liệu xong xuôi sau đó, ngay mai cô cũng không cần lo lắng đến việc tranh tài sẽ gặp vấn đề gì, cũng không để người khác nghi ngờ.” Ryū vừa cười vừa nói, đem vết thương của Rachel chữa trị xong liền không chậm rãi lấy tay ra.

Ryū thu tay lại, để cho Rachel trong một khoảng khắc lại không muốn hắn lấy ra, bất quá cô lập tức đè xuống loại ý nghĩ này.

"Chúng ta mau nhanh chân lên trước khi đám người kia tỉnh lại đi, mắc công bọn hắn lại tưởng ta cấu kết với ngươi nữa." Rachel hướng Ryū dặn dò.

"Nếu bị nghi ngờ cứ nói là hai người chúng ta trộm gian a." Ryū mỉm cười trêu chọc nói.

"Trộm gian cái đầu ngươi ấy!" Rachel nghe thấy lời vô sỉ như vậy liền nhịn không được kiều mắng.

Khoảng mấy phút sau, bọn hắn cuối cùng cũng quay lại chỗ đám ngươi Yomi bị đánh ngất đi.

Mà bọn hắn vẫn đang bất tỉnh, Ryū nhìn qua một lượt, phát hiện ra hiện trường thiếu mất thân ảnh của Ryuto, xem ra là bỏ đi trước rồi.

"Hừm...!"

Từ một phía, Tirawit Kokin chậm rãi tỉnh dậy, từ từ đứng lên, đang muốn mở ra mắt ra nhìn xem xung quanh thử liền bị ngăn cản lấy.

Ầm!

Bỗng nhìn từ trong rừng phát ra một tiếng rầm vang, khiến cho cả ba người đều không nhịn được mà phải nhìn qua, lập tức liền nhìn thấy Kanō Shō bỗng nhiên từ trong xuất hiện, mà nói chính xác hơn là bị ai đó tại trong rừng đánh cho văng ra đây, mà hắn lại đang lao rất nhanh về phía Tirawit Kokin.

Tirawit Kokin vừa mới tỉnh lại còn chưa hiểu gì liền thấy thủ lĩnh của hắn đang về phía này, theo bản năng liền đứng ra đón lấy.

Ầm!

Ngay tức khắc, cả người của Tirawit Kokin cũng bị lực đẩy của Kanō Shō đẩy đi, lao nhanh ra sau như đạn pháo vừa rời khỏi nòng, sau đó liền đập mạnh vào một thân cây, để cho nó có dấu hiệu đứt gãy, lần nữa ngất đi cùng với Kanō Shō.

Ryū và Rachel nhìn xem Kanō Shō, thấy được trên người hắn mình đầy vết thương, Ryū còn có thể thấy được vết thương trên người hắn chủ yếu là ngoại thương, có thể suy đoán được người đánh hắn chỉ đang có ý muốn giáo huấn hắn chứ không phải lấy mạng hắn.

"Ryū~" Bỗng từ trong rừng phát ra một tiếng kêu gọi, để cho hai người lập tức nhìn qua.

Ngay sau đó liền thấy được Miu từ bên trong chậm rãi xuất hiện, toàn thân vẫn như cũ lành lặn không chút sứt mẻ, mái tóc và đôi mắt cũng đã trở lại bình thường.

Ryū hơi kinh nghi nhìn xem Miu, lập tức liền phản ứng lại, nhanh chóng đặt Rachel từ trên tay xuống, tiếp đó mở miệng nở nụ cười, nhìn vào có chút chột dạ.

Nói thật, nếu như Miu lúc này có thêm tí huyết trên gương mặt nữa thì chẳng khác gì Yandere cả.

"Giải quyết xong rồi sao, Miu ?"

"Ân, đã xong rồi, chúng ta mau về thôi." Miu cười rạng rỡ đi đến bên cạnh Ryū, nhẹ choàng cánh tay qua tay hắn ôm lấy, ánh mắt hơi liếc qua Rachel.

Rachel thấy ánh mắt của Miu bỗng nhiên không tự chủ được mà rụt đầu một cái, có cảm giác cứ như vợ bé gặp vợ cả vậy, để cho cô cảm thấy có chút kì hoặc trong lòng.

"Ừm, chúng ta về thôi." Ryū tươi cười dẫn theo Miu đi về khách sạn, trước khi đi vẫn không quên cho Rachel một cái nháy mắt ra hiệu cho cô.

Rachel thấy thế vui vẻ gật đầu một tiếng, mặc dù nam nhân này cường đẩy, lấy đi lần đầu của cô trong rừng nhưng ít nhất hắn vẫn quan tâm mình.

Rachel sau đó nhìn lại mấy thành viên còn lại của mình, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng đi về phía em trai mình rồi đánh thức hắn dậy, sau đó lại cùng Ethan đánh thức mấy người còn lại.

Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc