Một lúc sau.
Ryū hiện tại liền ngồi trên bờ nhìn lấy Honoka đang cố gắng cảm nhận Ki của mấy con cá ở dưới sống, bên cạnh trưởng lão cũng đứng quan sát lấy.
"Mặc dù biết con thiên phú rất cao nhưng ta cũng không ngờ là chỉ quan sát cách ta chỉ dạy cho Honoka mà con lại tự học được giai đoạn đầu của Seikūken." Trưởng lão nhìn xem bên cạnh Ryū hiện lên vẻ ngạc nhiên nói.
"Hì, mặc dù kĩ thuật này của trưởng lão rất khó học nhưng đối với người có giác quan nhạy bên như con liền không khó khăn cho lắm, Honoka nếu không phải do cái tính năng động của mình thì cũng đã sớm học được a." Ryū khiêm tốn cười nói.
Trưởng lão nghe thế không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, khiêm tốn là tốt a, nhưng cái này liền là trang bức rồi, kĩ thuật Seikūken này của hắn cũng không phải muốn học là học đâu.
"Ngồi một chỗ hoài cũng chán a, trưởng lão tiếp tục coi chừng Honoka đi, con đi tham quan xung quanh khu rừng một chút." Ryū đứng dậy vừa nói vừa phủi bụi đất trên người liền quay đầu đi vào bên trong khu rừng.
"Ân, nhớ cẩn thận, trong khu rừng này rất dễ gặp mấy loài thú dữ như gấu đấy." Trưởng lão gật đầu rồi nhắc nhở 1 tiếng.
"Con biết rồi!"
Nói xong Ryū liền biến mất.
"Đứa nhỏ này thật là!" Trưởng lão lắc đầu mỉm nói, sau đó liền hướng ánh mắt nhìn về phía Honoka, lúc này liền thấy cô đã bắt được một con cá nhỏ tên tay, gương mặt lộ ra vui vẻ cảm xúc.
'Cũng không biết Honoka với Ryū phát triển nhanh như vậy liền có vấn đề gì không a, thực sự rất lo lắng hai người sẽ bước vào vết xe đổ của tên tiểu tử kia.' Trưởng lão ánh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm nói.
...
Trái tim của Nhật Bản - Thũng Lũng Đen, đây là một khu bảo hộ thiên nhiên, nơi chưa bao giờ bị Nhật Bản khai thác qua, tương đương với một cái nguyên thủy rừng rậm.
Rừng cây to lớn, tươi tốt phát triển trải rộng phương viên mấy chục dặm, chim chóc ở trên từng nhánh cây ríu rít hót vang, có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vài con động vật nhở từ trong bụi xanh xanh biếc, ánh mặt trời sáng chói xuyên thấu qua từng tán cây chiếu xuống soi sang khu rùng, tạo nên từng tia sáng trong rất bắt mắt.
Một dòng suối nhỏ êm ái chảy xuôi giữa khu rừng, mấy con cá nhỏ vui sướng ở trong nước du đãng, tựa như đang thả lỏng tâm tình, lại hình như đang chơi đùa, đáng tiếc là bọn chúng cũng không có biết cách chọn ngày.
Xoạt!
Một cái tay từ trong nước nhanh chóng lướt qua, đem một đầu cá con quăng lên trên bờ.
"Hôm nay lại ăn cá nướng đi."
Ryū vẫy vẫy trên tay nước sông, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi đến giọt nước trong suốt lấp lánh trên gương mặt hắn, tăng thêm vẻ tuấn mỹ của hắn cũng với nụ cười tà mị khiến hắn tựa như một bức tranh chân dung tuấn mỹ.
Bất quá cái này tuấn mỹ thiếu niên trong mắt lại lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Ryū nhẹ nhàng đánh xuống dính trên tóc mấy giọt nước, dùng cánh cây đâm xuyên qua cơm tối hôm nay hướng khu trại đi đến.
Đối với Thũng Lũng Đen hắn có một vài ý nghĩ, một cái là bởi vì hắn tò mò khu vực được Nhật Bản xưng là "Thánh địa tu luyện võ thuật", cái thứ hai tự nhiên là gặp một vị từng suýt nữa trở thành Lương Sơn Bạc thứ nhất đệ tử, bây giờ liền trở một trong những Quyền Thánh thuộc Nhất Ảnh Cửu Quyền của Yami - Ogata Isshinsai.
Từ lúc đến nơi này tới giờ Ryū lúc nào cũng tập trung sử dụng trực giác của mình để cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh đây, nhưng mà ngoài khí tức của trưởng lão, Honoka với một vài con vật khác thì chẳng thấy khí tức nào khác, có lẽ là đối phương đã ẩn giấu khí tức đi.
Nói về Ogata Isshinsai, người này khó mà nói là thiện hay là ác, chỉ có thể nói hắn là một người thuần túy vì võ thuật mà sống, vô luận là người thế nào, chỉ cần nguyện ý học, hắn liền nguyện ý chỉ dạy , hơn nữa khi đem đệ tử xem như vật thí nghiệm cho võ thuật của hắn, hắn đều sẽ nói với mình đệ tử biết.
Khi so tài võ thuật với nhau hắn đều có lý niệm người người đều bình đẳng, cái này nhìn như là một cái cực kỳ tốt lý niệm, hay nói đúng hơn là chấp niệm, nhưng là mặc cho chuyện gì thì đều sẽ có hai mặt của nó.
Đối với Ogata Isshinsai tới nói, chỉ cần là võ thuật, hắn có thể không quan tâm tính mạng con người, đối với người hướng hắn khiêu chiến, mặc kệ người đó là nam nhân hay là nữ nhân, thậm chi là hài tử, chỉ cần đối phương đã xác định, hắn liền sẽ tiếp nhận, hơn nữa đều nghiêm túc đối đãi.
Bởi vì với hắn mà nói, võ thuật là một thứ cao quý cùng bình đẳng.
Đáng tiếc, cái này vì võ thuật mà sống, vì võ thuật tiến lên nam nhân, bởi vì một việc sai lầm, đưa đến một kết cục không thể tự kiềm chế mà khiến cho môt cái vô tội sinh mệnh chết dưới tay hắn.
Vì thế hắn lựa chọn đi tới Thung Lũng Đen, vì cái kia vô tội sinh mệnh, điêu khắc tượng phật, cầu nguyện đối phương sau khi chết linh hồn được siêu thoát, hướng đến cực lạc.
"Ogata Isshinsai, kỳ thực chính là một cái thiên tài, cộng thêm cố chấp lý niệm, nếu như đi đúng đường liền nhất định trở thành một cái cường đại vĩ nhân."
Ryū thầm nghĩ lấy, nhàn nhạt cười.
"Hửm!"
Đột nhiên, Ryū cảm nhận được một cỗ ánh mắt, người kia nấp rất kỹ, hắn cũng không có phát hiện ánh mắt kia từ phương hướng nào truyền đến.
Mặc dù là đột nhiên phát hiện, nhưng mà Ryū không có bất kỳ cái gì phản ứng, hành động tự nhiên lưu loát, không có chút nào dừng lại hướng khu trại đi đến, chỉ là trên phương hướng bắt đầu lấy biên độ nhỏ mà thay đổi, đồng thời điều động thể nội Ki bắt đầu cảm ứng vị trí của ánh mắt đang nhìn trộm hắn.
U ám tĩnh mịch rừng cây, côn trùng kêu vang ở trong rừng, Ryū cước bộ không có chút nào biến hóa đi tới, đột nhiên hắn tựa như là nhìn thấy cái gì, duỗi ra tay không tới phía con bướm đang bay trước mặt hắn.
Mỹ lệ hồ điệp tung bay phía trên, cảm thấy dưới chân đột nhiên xuất hiện có một vật thể, nó quạt hai cái cánh liền đứng tại phía trên ngón tay của Ryū.
"Là cao thủ đi, vậy mà để cho ta dù có dùng Ki cũng không phát hiện được, bên trong khu rừng này, có thể làm được chuyện này, ngoại trừ tên biến thái trưởng lão kia ra thì chỉ có một người."
Ryū tựa như đang chuyên tâm nhìn xem mỹ lệ hồ điệp trên đầu ngón tay, hiện nếu có người nhìn thấy đôi mắt của Ryū, liền có thể phát hiện trong mắt của hắn chỉ có một màu xanh lam lưu chuyển ở phía trong, một cổ ba động vô hình từ cơ thể của Ryū khuếch tán ra từ 50m, 100m, 200 mét, mãi cho đến 1000m thì Ryū vẫn như cũ không cách nào tìm được cái kia nhìn trộm ánh mắt, ngược lại là thấy được cách nơi này cách đó không xa Honoka còn đang luyện tập cùng với trưởng lão.
""Hử ?! Là ảo giác sao, hay là do tên kia, vừa mới nãy một khắc có loại cảm giác bị dòm ngó." Trưởng lão rất tự nhiên ăn lấy trái cây trong tay, thần sắc không đổi thầm nghĩ.
"Như vậy, cái người đang nhìn trộm ta , đang ở đâu a ?" Ryū từ từ nhắm mắt lại, trong lòng lẩm bẩm.
Ryū đứng tại chỗ, trong lòng bình tĩnh giống như một vũng hồ tĩnh lặng, đem động tĩnh bốn phía quán thâu tại trong đầu, cái kia nhàn nhạt nhìn trộm cảm giác vẫn như cũ tồn tại, Ryū thậm chí có thể từ trong cảm giác này thấy một tia hiếu kỳ, loại này thần kỳ năng lực nhận biết để cho Ryū chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ryū chú ý đến điểm này, hắn liền tiến hành trình độ cao mà đắm chìm sau vào trong tâm hải của mình, không ngừng rơi xuống, thẳng đến phần cuối.
Hắc ám, yên tĩnh, hư vô.
Không biết trôi qua bao lâu, phảng phất trong nháy mắt, lại hình như một thế kỷ, tại cái này im lặng trong không gian, đột nhiên truyền đến âm thanh tựa như một giọt nước rơi vào trong mặt hồ.
Vù! Vù! Vù!
Một luồng ba động vô hình bùng nổ từ cơ thể của Ryū tựa như một cơn gió lớn làm lây động từng tán cây xung quanh, không biết từ lúc nào, toàn bộ bốn phía của khu rừng nguyên sơ này ngay lập tức đều thu vào trong mắt hắn, không một mảnh đen tối, không một góc khuất nào mà hắn không thể nhìn thấy, rõ ràng là hắn vẫn còn nhắm mắt thế mà lại có thể "nhìn" thấy toàn bộ không gian 360 độ xung quanh một cách sắc nét nhất có thể nhất.
【Chúc mừng túc chủ đã thức tỉnh khả năng mới - 《Trực Quan》】Giọng nói từ hệ thống đã lâu không xuất hiện giờ đột nhiên vang lên trong đầu Ryū.
"Trực Quan ?!"
Ryū nghe thấy giọng nói từ hệ thống liền hơi tò mò, chẳng lẽ hệ thống còn có chức năng ngầm giúp thức tỉnh năng lực ?
【Túc chủ đừng hiểu lầm, thứ năng lực là do túc chủ tự mình thức tỉnh khi đã vận dụng Sei Ki ở mức độ chuyên sâu, khiến cho tinh thần lực của bản thân tăng cao làm thức tỉnh khả năng tiềm ẩn】Hệ thống liền bác bỏ ý nghĩ trong đầu Ryū.
"Việc ta vận dụng Sei Ki khiến cho tinh thần lực được nâng cao sao ?" Ryū nghe tới đây liền bất ngờ, Sei Ki còn có khả năng như thế.
【Ki của túc chủ vốn khác với người bình thường, Sei Ki của túc chủ liền là sức mạnh từ chính căn nguyên của túc chủ, bản thân nó có tính chất giống với tinh thần của sinh vật sống, việc túc chủ thuần thục sử dụng Sei Ki đã khiến cho tinh thần của mình có bước đột phá, khiến cho mọi giác quan của bản thân tăng lên cấp độ mới làm thức tỉnh 《Trực Quan》】
"Ra vậy a, cái kĩ năng nghe có vẻ giống như Bạch Nhãn đi, nhưng mà nếu kết hợp với phản xạ của hắn liền giống với Haki quan sát hơn." Ryū nghe thế không khỏi suy ngẫm.
'Xem ra việc hắn liên tục sử dụng Sei Ki liền khiến cho tinh thần của hắn tăng cao, như vậy Dou Ki chắc cũng có chức năng nào đó tương tự đi, nhưng tiếc là bản thân hiện tại vẫn chưa sử dụng được.'
Mắt vẫn nhắm như cũ, Ryū tạm thời bỏ qua vấn đề sử dụng Dou Ki, lần nữa Ryū liền tập trung tìm kiếm kẻ đang nhìn lén hắn, sau một lúc hắn cuối cùng cũng cảm ứng được phương hướng của kẻ đó.
"Để xem nào, một luồng Ki to lớn trông rất tĩnh lặng nhưng thực chất là do bị dồn nén tựa như sự yên tĩnh trước cơn dông tố, hẳn là Ogata Isshinsai đi."
Ryū từ từ mở mắt, tựa như là ánh sáng rực lửa thắp sáng màn đêm u ám, Ryū trong mắt lóe lên một tia quang mang, hồ điệp trên ngón tay nhận lấy kinh hãi, phẩy cánh bay về phía nơi xa.
Trong tay xách theo đồ ăn tối, lần nữa cất bước hướng về khu trại của hắn, Ryū không có quay đầu nhìn về phía Ogata Isshinsai, nếu như hắn quay đầu nhìn, vậy không phải liền bại lộ thực lực của hắn sao, nhưng làm thế thì...
Thật nhàm chán!
Ryū bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ogata Isshinsai đang chuẩn bị thu lại lại ánh mắt nhìn trộm của mình, cái kia sắc bén ánh mắt, phảng phất đang nói với Ogata Isshinsai răng ta đã sớm phát hiện ngươi.
Bên ngoài 3,4 dặm trên một sườn núi, một cái nam nhân với vóc người khôi ngô đứng tại trên cao nhìn xuống, người mặc một bộ áo kiểu kimono màu lam, mái tóc dài màu tím nhạt theo gió tung bay, nhìn lấy tên thiếu niên kia không khỏi nhếch miệng thích thú cười: "Ha ha ha, thật thú vị, so với tên đệ tử kia của mình còn thú vị hơn a."
Dù Ryū không nói gì, nhưng mà từ ánh mắt vừa rồi, hắn vô cùng rõ ràng ý tứ mà Ryū muốn truyền đạt cho hắn, để cho một tên ưa việc bồi dưỡng đệ tử như hắn đối với cái này kiệt ngạo cùng thực lực kinh người thiếu niên có hứng thú vô cùng.
Ogata Isshinsai không thèm để ý chút nào thu lại ánh mắt quay người rời đi, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, không ngừng vang lên.
"Ha ha...ha ha ha...ha ha ha ha!"
Bằng vào Ryū mới thức tỉnh năng lực 《Trực Quan》, tự nhiên có thể thấy rõ ràng biểu lộ của Ogata Isshinsai lúc rời đi.
"Để xem tương lai bị ta đánh còn cười được hay không!" Ryū cũng không chút do dự quay người hướng về vị trí của trưởng lão.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?