Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 60: Gấu xám.




P/s: Cầu hoa tươi, đánh giá cho có động lực mn ơi ❤

Cực lớn tay gấu lần nữa bị Ryū ngăn trở, Ryū lộ ra tà khí mỉm cười, cái kia lười biếng tà mị khí chất để cho một bên nhìn Rimi gương mặt xinh đẹp nóng bỏng, tâm như hươu nhảy, tiếp đó cô vội vàng tỉnh tái lại: “Không nên không nên, Rimi không thể phản bội Ryuto đại nhân, Rimi người thích nhất chính là Ryuto đại nhân, Ryuto...”

Thế nhưng là dù là nàng kêu lớn tiếng đến đâu, mỹ lệ đôi mắt vẫn vẫn như cũ nhìn chằm chằm cái kia tay gấu ở phía trước Ryū.

“Con gấu ngu ngốc, ngươi đây là muốn ta phế bỏ tay của ngươi đi.”

Nhìn lấy tay gấu ở phía trước Ryū, ánh mắt của hắn mắt lộ ra một tia hung quang, trong nháy mắt liền đó tản ra lệ Ki, để cho cự đại gấu xám trong mắt lóe lên một tia e ngại.

Rống!

'Gấu xám như ta sẽ sợ ngươi sao? Gấu ta hôm nay chỉ là chưa ăn cơm cho nên đói bụng, hừ!

'Hôm nay tâm tình tốt của ta, liền bỏ qua ngươi cái này nhân loại yếu đuối, lần sau nhưng không có đơn giản như vậy.'

Gấu xám lấy về tay gấu, đen kịt đôi mắt nhìn chằm chằm Ryū, chậm rãi lui về phía sau.

“A, con gấu vậy mà sợ hãi...” Rimi tay nhỏ che chính mình cái miệng anh đào nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn con gấu xám đang lui lui về phía sau.

Rống!

'Con nhỏ kia, ngươi nói là sợ hả ?!~ Do ta đói bụng thôi nên không có sức thôi, lần này bỏ qua cho người 2 người các ngươi!~ Hừ, ta mới sẽ không thừa nhận là bởi vì kia nhân loại kia mà sợ hãi!'

Nghĩ như vậy, gấu xám mở rộng bước chân quay người liền muốn rời đi.

“Ta cho ngươi đi rồi sao?”

Giọng nói nghiền ngẫm từ phía sau vang lên, trong giọng nói kia tản ra nhàn nhạt lệ Ki để gấu xám rợn cả tóc gáy, dọa đến gấu xám bắt đầu vác chân lên cổ nhanh hụt mạng.

“Hừ, đánh xong hai cái cảm thấy đánh không lại liền chạy, nào có chuyện tốt như vậy!”

Ryū lạnh rên một tiếng, trong nháy mắt hóa thành một cái bóng đen, nhanh chóng xông về phía đang chạy trốn bán sống bán chết gấu xám như một tia sét đen.

Lấy tốc độ của Ryū liền rất nhẹ nhõm đuổi theo con gấu xám trước mắt, từng tia quang mang trong mắt bắn ra khiến cho gấu xám kinh hãi đến cực điểm, lập tức liền thay đổi phương hướng mà chạy thoát thân, thế nhân với cái thân thể nặng trịch, cồng kềnh đó thì có chạy kiểu gì cũng không thoát được a, thế là đột nhiên cả hai chân trước của nó di chuyển sai lầm.

Ầm!

Thân thể to lớn trực tiếp ngã lăn ra đất, cái cằm ngay tại trên mặt đất ma sát lấy kéo đi thật xa, mất một lúc sau nó chậm rãi ngẩng đầu, lúc này ở trước mặt nó chính gương mặt của Ryū đang nhìn nó với ánh mắt vô cùng sắc bén.

Gấu xám thấy thế bắt đầu chảy đầy mồ hôi, trong lòng không thầm cầu nguyện lấy.
...

Một lát sau.

Gừ~!

Gấu xám ôm lấy cục u trên đầu mình, đôi mắt đen kịt tràn đầy ủy khuất.

'Ta chỉ là muốn đi ra ăn một bữa cơm mà thôi, vì sao lại đụng tới cái tên nhân loại khủng bố này kia chứ, bây giờ liền chạy đều chạy không được, tại sao như vậy a.' Gấu xám trong đầu nghĩ như vậy rất ủy khuất, mắt nhỏ liền muốn rơi lệ.

Rimi từ đằng xa đuổi theo tới Ryū cùng một mặt im lặng nhìn xem trăng tròn gấu, bọn hắn biểu thị cho tới bây giờ chưa thấy qua thông minh như vậy, còn có thể giả ngây thơ ủy khuất động vật.

“Ưm, ê này, ngư...ngươi có thể thả nó đi được không ?~Nhìn nó thật đáng thương a.” Rimi mặc dù ngốc manh nhưng vẫn là tiểu nữ hài a, đối với mấy con động vật giả ngây thơ vẫn là rất dễ mềm lòng.

“Cái gì mà ê a, ta cũng có tên đây, goi là Ryū.”

Ryū nhẹ nhàng đánh xuống tóc còn đang dính nước, hắn nhìn xem cô thiếu nữ nhỏ nhắn mặc trang phục Gothic, trong lòng liền đã đoán ra được thân phận của nàng, không ngờ vậy mà lại cô gái này sớm đến vậy a.

“Cái gì?! Ngươi chính là Ryū ?!” Mặc dù trong lòng Rimi có suy đoán qua, nhưng là không nghĩ đến thiếu niên trước mắt mình có thể dọa khóc cả gấu chính là ngươi mà Quyền Thành đại nhân muốn gặp a.

“Như thế nào, ngươi nghe nói qua ta ?” Ryū nhướng mày, ánh mắt thâm thúy chăm chú vào trên mặt Rimi, cái kia phảng phất có thể xem thấu hết thảy ánh mắt để cho Rimi không khỏi quay mặt né tránh đi.

“Nh...nhìn cái gì, nói cho ngươi biết, Quyền Thánh đại nhân để cho ta tới tìm ngươi, muốn ngươi đi tới một chỗ.”

'Đây là ánh mắt gì, trong nó giống như có thể nhìn thấu Rimi nội tâm... Còn có giống như có thể xem thấu Rimi bên trong quần áo, chán ghét ánh mắt...' Trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng tại nội tâm đối với Ryū ấn tượng sâu hơn.

“Kêu ngươi đến để bảo ta đi, tưởng muốn ra bảo ta làm gì thì làm à ?”

Liền xem như Quyền Thánh thì thế nào, ta không muốn đi, ai cũng không thể ép buộc ta đi.

Nhìn xem Ryū giọng nói cùng thần sắc lộ ra một tia khinh thường, cái này khiến Rimi có chút tức giận.

“Ngươi không biết Quyền Thành đại nhân người lợi hại như thế nào ? Biết bao nhiêu người muốn gặp mặt ngài đều không được, còn có bao nhiêu người đều muốn bái hắn làm sư phụ, ngươi cái tên này tại sao ngu xuẩn như vậy!”

Rimi cũng không biết vì cái gì nổi giận như vậy, chẳng lẽ là bởi vì Ryū đối Quyền Thánh đại nhân có ý bất kính sao ? Dù sao thì Rimi trong lòng chỉ có thể muốn như vậy, nhưng mà giống như cũng không phải.

“A?!”

Ryū lười biếng rên một tiếng, bao nhiêu người muốn bái hắn làm sư phụ ? Thấy bản thân sống lâu quá nên muốn chết nhanh một chút hơn hay gì ?

Còn có muốn gặp một mặt đều không được, vậy ngươi lại biết tại Lương Sơn Bạc đạo quán của ta có bao nhiêu ngưu bức vĩ nhân sao ?

Chính phủ muốn gặp bọn hắn xin hỗ trợ cũng rất khó đấy, bất cứ người nào trong Lương Sơn Bạc đều là ở trên thế giới này mạnh nhất tồn tại a, ta còn không phải mỗi ngày đều thấy ?

“Ngươi!” Rimi cáu giận nhìn xem Ryū.

“Được, ngươi không đi đúng không, vậy cũng đừng trách Rimi cưỡng ép dẫn ngươi đi !”

“Ờ, vậy ta liền chống mắt lên xem, một con nhỏ ngốc manh như ngươi có thể làm gì a, ta liền đứng ở đây nhìn ngươi như thế nào dẫn ta đi.” Ryū nhẹ nhàng đưa tay quắc lấy, ngữ Ki khinh thường nói, trạng thái lúc này của hắn đã sớm không giống như trước đây, bất tuân khí chất tràn đầy a.

"Nhưng trước đó...ngươi không thể trước tiên mặc áo vào sao ?!" Rimi bỗng nhiên nhìn hắn với ánh mắt né tránh, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng như táo quay đi chỗ khác, quát giọng gấp gáp nói.

Thì ra nãy giờ Ryū vẫn đang ở trạng thái lõa thể a, trên người hắn cũng chỉ có một cái quần cọc thôi, lúc nãy khi hắn mới đi tắm lên liền gặp con gấu xám kia, thế là liền chưa có mặc đồ.

Mà Rimi lại vô cùng kì hoa, cô thể mà nãy giờ không để ý, tới bây giờ khi nhìn kĩ mới chịu nhận ra, đúng cô nàng có một chút vấn đề về thần kinh a.

"Ài."

Ryū thấy Rimi nói như thế cũng liền nhận ra, lúc này cả cơ thể cường tráng của hắn đều phô ra hết, từng đường gân hay cơ bắp đều được rèn luyện hoàn mỹ vô cùng, không chút thô kệch hay quá ốm yếu, được thêm thái dương chiếu rọi xuống càng khiến hắn như một bức ngọc thạch được điêu khắc nghệ thuật.

Nhất là cái thứ ở giữa quần hắn được bó sát làm lộ ra khiến cho Rimi nhìn thấy xấu hổ, tức giận vô cùng dùng tay che lại nhưng vẫn ti hí nhìn lén lấy.

"Bỏ qua đi, đợi xem ngươi làm được gì liền tính sao, còn nữa, muốn nhìn thì đường đường chính chính nhìn, đừng có ti hí như thế." Ryū lắc đầu bỏ qua, sau đó liền nhìn xem Rimi đang xấu hổ che mặt nói.

"Cái gì hả tên biến thái kia ? Rimi mới không thèm nhìn thứ xấu xí đó, xem chiêu!" Rimi nghe thế liền giống như con mèo xù lồng, ngay lập tức nhảy dựng lên xong thẳng tới Ryū.

Rimi sợ nói thêm gì đi nữa liền bị thiếu niên biến thái cho tức chết, vừa mới cái kia ngầu lòi thần sắc cùng lười biếng thiếu niên đi đâu mất rồi ?

'Chẳng lẽ là Rimi hoa mắt ?'

Lời còn chưa dứt, Rimi một khắc vừa qua, một đạo hắc quang quét ngang, đảo mắt một cái liền phóng tới Ryū trước mặt.

Xẹt!

Một chiêu quét chân nhanh như gió hướng về phía Ryū khuôn mặt, Ryū hướng phía sau ra sau tránh khỏi, ánh mắt nhìn về phía nào đó của Rimi để lộ ra khi đưa chân lên, sau khi hắn thấy rõ, ánh mắt không khỏi lóe lên, thổi một tiếng huýt sáo.

Huýt!

“Tất đen kết thêm pantsu màu trắng, ngươi thật đúng là biết chơi a, rất có thẩm vị.” Cái này liền là trẻ con muốn giả phụ huynh a.

Vừa nghe dứt lời, Rimi khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ như muốn bóc khói, đột nhiên che váy hét lên một tiếng: “Hentai!”

“Nhoai, chính mình mặc váy còn muốn đá cao chân, không phải liền muốn cho ta xem

sao, bằng không thì ngươi mặc váy làm gì đâu?”

Ryū kinh ngạc nhìn Rimi nói: “Không lẽ, chẳng lẽ ngươi trước đó đều là cùng người khác đều mặc váy, như thế người khác đều thấy được ?”

Khóe miệng lộ ra một tia cười tà, cà chớn, để cho trên thân Ryū tản ra kì lạ mị lực.

“Đồ... Đồ ngốc! Đang đánh nhau ai sẽ nhìn người khác đồ lót a như tên hentai ngươi hả ?!” Lập tức Rimi chu môi nhỏ giọng nói: “Trước khi bọn hắn nhìn thấy đều bị Rimi đá cho nằm đất hết rồi, không có người nhìn thấy !”

Rimi cũng không biết tại sao muốn giải thích một chút, rõ là cô ngoài Ryuto đại nhân ra sẽ không để ý tới nam nhân nào khác hay sao ?

Rimi nhẹ nhàng nắm tay để trong lòng, trong nội tâm chất chứa tâm tình phức tạp không để cho nàng biết rõ làm sao đối mặt Ryū, càng không biết như thế nào đối mặt Ryuto đại nhân.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc