Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 61: Lương y.



“Hử ? Ngươi tại sao phải giải thích cho ta a ? Rõ ràng chúng ta cũng không quan hệ thế nào.” Trên mặt mang cười xấu xa, Ryū từng bước từng bước hướng tới Rimi.

“Rimi...Rimi không có giải thích cho ngươi nghe a!”

Rimi có chút bối rối, không biết làm sao khiến thân thể không ngừng lùi lại, Rimi thật giống như bị Ryū thâm thúy ánh mắt sắc bén cho xem thấu, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì, cường ngạnh nói: “Đừng nghĩ đánh lạt hướng Rimi, hôm nay Rimi muốn đem ngươi mang về!”

Nói xong, Rimi lần nữa hóa thành một đoàn bóng đen đi tới Ryū sau lưng, Ryū không có bất kỳ cái gì động tác, nụ cười trên mặt cũng giống vậy không thay đổi, để cho lòng của thiếu nữ khẽ run lên, khẽ cắn môi ngầm hạ nhẫn tâm, nâng lên chân nhỏ đá tới.

“Ogata-Ryuu Kitsutsuki Rekkyaku!” (Tự Phương Lưu - Gõ Kiến Liệt Cước)

Thon dài cặp đùi nhỏ nhắn được vớ cao màu đen bao khỏa nhanh chóng hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt hướng về phía sau lưng Ryū một cái điểm đá ra mười mấy cái nhanh như chớp.

'Xin lỗi a, ai bảo ngươi không chịu đi theo ta đâu.' Đem mười mấy cước chân đá xong sau đó, Rimi hướng phía sau lộn mèo một vòng rơi xuống đất, ánh mắt lại mang theo một tia áy náy cùng xin lỗi.

“Yare yare, đúng là một tiểu nữ hài hiền lành a, cái này lực đạo so với tốc độ ra đòn của ngươi không cân xứng cho lắm, chứng minh ngươi thủ hạ lưu tình a, không, dưới chân lưu tình, ân, mặc dù có rất nhiều lolicon ưa thích bị loli thiếu nữ giẫm đạp đi, nhưng mà ta vẫn là sẽ khó chịu a.”

Bụi mù tán đi,Ryū vẫn như cũ không chút tổn hại xuất hiện.

“Nha, cái gì ?!”

Rimi tinh xảo gương mặt hiện lên vẻ hốt hoảng, mở ra cái miệng nhỏ nhắn hô lên: “Rimi coi như nhẹ tay cũng không phải người bình thường có thể đỡ được, a không...” Phát hiện mình nói lỡ miệng, nhanh chóng che miệng nhỏ của mình.

“Thực sự là, ta cũng đâu phải người bình thường a, thiếu nữ nữ ngây thơ dễ thương như vậy khiến cho ta đều không muốn thả ngươi đi a.” Ryū chậm rãi bước tới Rimi.

“Hả ? Cái gì không để Rimi đi, còn có, đừng tưởng rằng khen Rimi dễ thương thì Rimi sẽ thả đi ngươi” Ngay tại Rimi gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, tay nhỏ bóp lấy eo thon hờn dỗi nói, một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo của cô.

“Đúng vậy a, ta chính là không muốn ngươi đi.” Ryū tại thiếu nữ bên tai nhẹ nói lấy, thở ra nhiệt Ki để cho trên thân Rimi khẽ run lên.

“Khi nào ?!”

Rimi trong mắt xuất hiện chấn kinh, bóng hình xinh đẹp thoát lên một cái liền biến về một bên, thế nhưng là cô chưa kịp bình ổn thân thể thì một đôi tay đã từ phía sau lần nữa đem cô ôm vào trong lòng, bởi vì Ryū chỉ có một cái quần cọc trên người nên Rimi có thể cảm nhận rất rõ ràng từng thớ cơ trên người hắn, nhất là cái thứ dữ tợn phía dưới.

“Tiểu loli, tốc độ của ngươi vẫn chưa đủ a, hơn nữa độ thuần thục sử dụng Sei Ki vẫn chưa đủ.” Ryū nhẹ giọng nói lấy, cúi đầu tại thiếu nữ gò má đẹp đẽ hôn một cái, để cho Rimi chưa bao giờ bị đối đãi như vậy toàn thân như nhũn ra, tim đập như hươu chạy, nóng bỏng khuôn mặt nhỏ để cho nàng cơ hồ ngất, thẹn thùng ngoài trong lòng cũng đang khiếp sợ tốc độ của Ryū.

"A!"

Thiếu nữ nhanh chóng tránh thoát Ryū, che lấy khuôn mặt nhỏ, nhìn xem Ryū trong mắt thủy quang liên tục, ngân ngấn nước mắt nói: “Sắc lang! Rimi là người của Ryuto đại nhân, ngươi đừng hòng đụng tới ta!”

"Thế sao ?!" Ryū nói xong liền dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Rimi, khóe miệng nhếch lên nụ cười ma quỷ như đang muốn làm điều xấu.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì, Rimi nói trước Rimi lúc tức giận rất đáng sợ nha!" Rimi bỗng nhiên thấy Ryū cười như thế liền có cảm giác lạnh sống lưng, cảm giác như thứ gì đó của mình sắp bị mất đi.

Vù!

Một cơn gió thoáng qua, Ryū ngay lập tức biến mất, đợi khi Rimi kịp phản ứng thì thân thể thon nhẹ của cô đã bị ngươi nào đó giữ lại, sau đó bên tai của cô liền có từng luồng nhiệt khí thổi vào nói nhỏ lấy.

"Lúc nãy ngươi nói bản thân không nương tay đi, vậy mà lực đạo lại yếu như vậy, chứng tỏ thân thể có vấn đề a, thân là một vị lương y thì ta phải kiểm tra cơ thể ngươi kĩ càng mới được." Ryū giọng điệu vô cùng nghiêm nghị nói, nhưng mà từ Rimi nghe ra liền biết hắn nhất định có ý đồ không tốt.

"A! Cái tên hentai này, mau thả Rimi ra!" Rimi cố hết sức giụa muốn tránh thoát nhưng không tài nào thoát được khỏi vòng tay của Ryū, cùng với nam tử khí tức dần dần bao phủ lấy cô khiến cho sức lực toàn thân dần yếu đi.

"Ngoan, thay mặt thầy Akisame, ta chắc chắn sẽ nghiêm túc kiểm tra cho ngươi, khà khà!" Ryū vô cùng nghĩa chính ngôn từ nói ra, nhưng cái điệu cười phía sau là cái éo gì thế ?

"Không~!" Rimi bất lực la lên oai oái, thanh âm cùng dần dần lắng xuống, sau đó liền chuyển thành nhưng tiếng kêu "Ưm", "Nha", "Không phải chỗ đó" khiến người nghe không ngừng đỏ mặt.

Nếu như Akisame ở đây thì hắn chắc chắn sẽ lôi Ryū ra giáo huấn một trận, tên tiểu tử thối này thế mà dám lấy danh thấy thuốc của hắn ra làm chuyện như vậy.

Ở Lương Sơn Bạc.

Hắc xì!

"Ngươi bị cảm sao ?" Sasaki nhìn xem Akisame nghi ngờ hỏi.

"Không có, chắc là ai đó đang nhắc ta đi." Akisame lắc tay cười nhẹ nói

"Thế sao ? Chắc là tên Ryū đó đi, tập huấn mà hắn vẫn nhắc tới ngươi a." Sasaki cười đểu nói một tiếng.

"Chắc vậy đi." Akisame đưa tay lên cầm nghi ngờ nói.

Trở lại căn nhà gỗ của Ogata Isshinsai.

"Tự nhiên có dự cảm không lành a." Ogata Isshinsai cũng đột nhiên xoa cầm tự hỏi.

"Tiền bối cũng thấy như thế sao ?" Honoka gương mặt nghi ngờ nói.

...

Một lát sau.

Ryū nắm tay đặt ở trước mặt nhẹ nhàng ngửi lấy, tuấn mỹ trên mặt lộ ra tà mị thần sắc, “Asamiya Ryuto phải không, ha ha, để ta đem hắn thu thập sau đó thì ngươi liền là người của ta sao ?”

“Ngươi!A, tên khốn kiếp, hentai, sắc lang, cặn bã nam!”

"Hu hu hu...Rimi thật có lỗi với Ryuto đại nhân!"

Rimi lúc này ngồi ở dưới đất ôm lấy đầu gối khóc gào lên trông giống như một cô thiếu nữ bị đùa giỡn xong bị vứt bỏ vậy.

"Ơ kìa, ta vẫn chưa có làm gì ngươi a ?" Ryū gương mặt bất đắc dĩ nhìn xem Rimi nói.

"Còn nói ngươi không làm gì Rimi, toàn thân Rimi bị sờ mó không còn chỗ nào hết còn dám nói như thế, hu hu, cái tên cặn bã nam!" Rimi nghe thế liền trớn mắt nhìn hắn quát lên tiếp tực khóc tiếp.

"Ta thật sự là kiểm tra thân thể ngươi a, ta thề đấy!" Ryū gật đầu chắc nịt nói, hắn cũng không thực sự chỉ sờ mó Rimi a, hắn trong lúc đó cũng thật sự kiểm tra thân thể của cô.

Dù sao sư phụ của Rimi là Ogata Isshinsai đi, ai biết hắn có huấn luyện Rimi làm cho cơ thể cô bị vượt quá giới hạn mà bị thương không kia chứ.

Nhất là khi tên đó chuyên lấy đệ tử ra dạy cách kết hợp hai loại Ki khiến thân thể bị tổn thương rất nặng, nhìn Ryuto ngồi xe lăn ở cuối nguyên tác là biết, thậm chí Rimi khi sử dụng kĩ thuật này cũng đã khiến thần kinh không bình thường của cô càng thêm không bình thường.

Lúc nãy Ryū dùng Sei Ki kiểm tra thì thấy Rimi chỉ mới có Sei Ki thôi chứ chưa có Dou Ki, thân thể cũng chỉ có một vài tổn thương nhỏ, thân kình thì chắc là do bẩm sinh đi, không hề có vấn đề gì.

Ryū suy nghĩ một hồi, bỗng chóc trong tay hắn biến ra một cái túi vải, sau đó liền chậm rãi đi đến bên cạnh Rimi, từ bên trong lấy ra 1 viên kẹo đưa đến trước mặt Rimi.

Rimi mở mắt ra nhìn thấy viên kẹo trước mắt mình, cô liền trừng mắt mắt nhỏ tức giận nhìn hắn: "Rimi không khỏi con nít, đừng tưởng dùng kẹo thì Rimi sẽ tha thứ cho ngươi!"

"Cứ ăn trước đi." Ryū cũng không để ý cô nói chuyện mà nhanh chóng bỏ viên kẹo vào miệng Rimi.

Rimi cảm giác dị vật trong miệng liền muốn phun ra, nhưng sau đó ánh mắt chợt đổi, lập tức liền híp lại thành hình nguyệt nha biếu cảm vui vẻ.

"Cho Rimi thêm đi, mau cho Rimi đi!" Sau một lúc nhấm nháp thì Rimi thì nắm lấy cánh tay hắn lắc lư hắn đòi thêm, không thể trách nàng, chỉ là do viên kẹo này quá ngon đi.

"Đừng vội, cái này có thể cho ngươi, nhưng mỗi ngày chỉ được ăn một viên thôi có biết không ? Nếu như dám ăn hết thì đừng ta cho ngươi nữa!" Ryū ánh mắt nhìn thẳng nàng nghiêm túc nói.

"Nha, mỗi ngày chỉ được 1 viên thôi sao ? Không thể tăng thêm à ?" Rimi làm bộ dáng đáng thương nhìn xem hắn.

"Không!" Ryū vẫn như cũ nghiêm nghị nói.

"Hứ, keo kiệt!" Rimi thấy giả đáng thương không tác dụng liền ngạo kiều một tiếng, đưa tay bắt lấy túi kẹo của Ryū.

Cái túi kẹo này cũng không phải là kẹo bình thường mà là do hắn dùng Nguyên Năng để tạo ra, có thể khiến cho Rimi mỗi ngày ăn viên kẹo đó vào đều sẽ để thân thể mạnh dần lên, tăng thực lực cùng sức khôi phục cho Rimi, để sau này cô có học cách dùng Ki kép của Ogata Isshinsai cũng không có bị di chứng gì.

“Tốt, đi thôi, ngươi không phải nói Quyền Thánh đang chờ sao, vẫn là ngươi muốn cho sư phụ của ngươi chờ lâu ?”

Ryū không để ý tới cáu giận thiếu nữ, quay đầu nhìn về phía gấu xám nằm dưới đất, khi nó phát hiện Ryū nhìn nó, lập tức co rụt đầu lại.

Như thế ngu xuẩn khờ bộ dáng để cho Ryū là thật không dậy nổi ăn thịt gấu ý nghĩ, hắn lắc đầu đi tới phía sau gấu xám đá nó một cái:"Đi đi, lần sau gặp lại thì liệu hồn đấy!"

Nói xong Ryū đi tới Rimi mặt phía trước, thiếu nữ vội vàng đứng lên lui về sau, giấu túi kẹo ra sau lưng hỏi: “Ngươi muốn làm nữa gì ?”

“Tuổi không lớn lắm mà có vẻ hiểu chuyện người lớn như vậy đi, vậy ta đương nhiên không ngại a!” Nói xong làm bộ muốn nhào về phía thiếu nữ, thiếu nữ kêu "A!" một tiếng liền lập tức chạy.

“Ha ha ha, cô nàng, bị ta đuổi tới liền cho ta làm ấm giường a!” Ryū tiến lên liền muốn đuổi theo, ai ngờ đằng sau truyền đến một tiếng gầm gọi lại, Ryū quay đầu nhìn lại.

Gấu xám hướng về phía Ryū nhẹ nhàng huy động móng vuốt, để cho Ryū mắt lộ ra ngạc nhiên, “Có linh tính sao ? Tốt a, bye.”

Nói xong Ryū liền hóa thành một đạo tàn ảnh tại chỗ biến mất.

Gấu xám nhìn một hồi liền quay đầu, lần nữa biến mất vào bên trong khu rừng.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc