Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 7: Đến trường.



Sáng hôm sau.

Ryū thức dậy, cảm thấy sức mạnh cơ thể và tinh thần lại lần nữa được tăng lên, hắn đi tới phòng tắm vệ sinh sau đó bị Sakaki lôi đi khởi động buổi sáng tiếp.

Lần này cân nặng của bức tượng lại gia tăng nên hắn vẫn kiệt sức sau khi tập xong, nhưng do biết Ryū hôm nay cần đến trường nên Sakaki cũng đã giảm nhẹ bài khởi động xuống 1 chút.

Sau đó lại đến phòng khách ăn sáng, giúp Miu dọn dẹp sau đó lại cùng Miu đi tới trường, hôm qua Ryū đã hứa sẽ đến trường của Miu để làm thủ tục nhập học.

Trên đường, hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, những người đi đường xung quang đều ghé mắt nhìn hai người, nhỏ tiếng nghị luận.

“Tên kia là ai mà sao trước kia từng thấy qua, thật sự rất tuấn tú a.”

“Đúng vậy a, tên kia thật sự rất tuấn tú, thiếu nữ kế bên cũng rất xinh đẹp đâu, thật đúng là đẹp.”

“Haiz, tuổi trẻ thanh xuân bây giờ thật tốt.”

Miu nghe được những lời đó càng lúc càng đỏ mặt, dù sao cũng luyện võ từ nhỏ nên rất dễ dàng nghe được những tiếng nghị luận đó, Ryū nhìn Miu đỏ mặt cuối đầu, gương mặt hơi mỉm cười, Miu lúc xấu hổ nhìn rất dễ thương, Ryū cũng không quay mặt đi liền mà nhìn cô ấy một chút.

Miu cảm thấy gì đó ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhìn mình cười làm cô tức giận phồng hai bên má lên đá vào chân hắn một cái rồi chạy đi.

“Hừ, xấu Ryū.”

Ryū thấy vậy cũng đành chạy theo chọc cho cô ấy vui.

Đi được một lúc thì hai người đã đến trường, hai người hiện đang đứng trước cổng.

“Đến rồi, để tớ dẫn cậu đến phòng hiệu trưởng.”

“Ừm.”

Lúc Miu và hắn đến thì các học sinh ai cũng ngạc nhiên rồi lại tụ tập bàn tán to nhỏ với nhau.

Sau một lúc hắn đã đến phòng hiệu trưởng, Miu tạm biệt hắn sau đó đi vào hiệu trưởng. Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên với cái đầu hói sáng bóng.

Quá trình rất thuận lợi, dù sao lúc xuyên qua hệ thống đã tạo danh tính cho hắn, hắn cũng làm vài trao đổi với hiệu trưởng.

Sau đó hiệu trưởng kêu cô giáo Ono Kyōko dẫn hắn đến lớp.

Ono Kyōko là một phụ nữ trẻ có chiều cao trung bình với mái tóc ngắn màu nâu sẫm, đeo kính, theo như hắn nhớ thì cô khoảng 28 tuổi có tính cách khá vô tư, tốt bụng và dễ thương đối với một giáo viên. Trên đường hai người cũng trò chuyện với nhau.

“Xin chào, cô là giáo viên của trường này, tên là Ono Kyōko .” Ono Kyōko thân thiện cười nói.

“Chào cô Kyōko, em mới từ nước ngoài về, em tên Museigen Ryū, cô gọi em Ryū là được.”

“Từ nước ngoài sao, gia đình ở nước ngoài à?.”

“À không, em là sẽ trẻ mồ côi.” Hắn bịa chuyện nói.

“Xin lỗi.” Ono Kyōko ấy náy nói.

“Không sao, mà Kyōko-sensei có gia đình chưa ?” Ryū chuyển chủ đề nói sang chuyện khác.

“Chưa a, cô vẫn còn độc thân.” Ono Kyōko xấu hổ nói, niên đại này với độ tuổi của cô mà vẫn còn độc thân thì rất hiếm.

“Kyōko-sensei xinh đẹp dễ thương như vậy mà vẫn còn độc thân, mấy tên nam nhân kia đúng là không có mắt a.” Ryū cười cười nói với cô, lời của hắn nói khiến Kyōko Ono đỏ mặt. Cô nhìn hắn phồng má hung dữ nói.

“Ryū đồng học em nói cái gì đấy!.”

“Em chỉ nói thật lòng a.” Ryū vẻ mặt vô tội nhìn Kyōko.

“Dù như vậy cũng không được nói, nhớ đấy lần sau ở trường không được nói như vậy.”

“Cô nói vậy như vậy túc là lúc không ở trong trường thì nói được sao?.” Ryū vẻ mặt trêu chọc nói.

“Cũng không được!.”

Hai người tiếp tục như thế cho đến khi tới lớp học. Ono Kyōko đi vào thông báo có học sinh mới vào lớp rồi hắn theo sau đi vào.

Thấy học sinh mới đi vào cả lớp đều bất ngờ nói chuyện sôi nổi, nữ hài thì mắt đầy hồng tâm nhìn hắn, nam nhân thì ghen ghét nhìn hắn, tự nhiên bản thân có thuộc tính “nam nhân công địch” a.

Ryū nhìn xuống thì thấy Miu đang ngồi ở dưới gần cuối lớp, lúc đi học thì cô cột tóc tóc đuôi ngựa lên cao, đeo kính cẩn để giảm mị lực của mình xuống.

Gương mặt cô lúc nhìn thấy hắn thì bất ngờ sau đó lại chuyển sang vui vẻ.

Ryū giới thiệu bản thân ngắn gọn sau đó liền đi xuống ngồi vào bàn trống kế bên Miu khiến cho các cô gái xung quanh ghen tị nhìn.

“Bất ngờ sao ?.” Ryū cười nhìn Miu hỏi.

“Bất ngờ a, không ngờ cậu lại học cùng lớp với tớ.” Miu nhìn Ryū vô cùng vui vẻ nói.

“Ừm, tớ đã nhờ hiệu trưởng giúp, hiệu trưởng rất dễ nói chuyện a.” Có nguyên năng liền làm được rất nhiều việc a.

Hai người nói chuyện thêm lúc một lúc rồi hẹn ngay lên sân thượng của trường khi được nghỉ trưa.

Một lát sau, bây giờ tới thời gian nghỉ trưa, hai người ngay lúc này đang ngồi ở trên sân thượng, Miu lúc ở nhà cũng đã chuẩn bị bento cho hắn.

“Của cậu đây Ryū.” Miu cầm bento đưa cho hắn.

“Cảm ơn Miu.” Ryū cầm lấy bento cười nói.

“Nghe các sư phụ nói cậu từ nước ngoài mới chuyển về?.”

“Ừm, lúc trước có một số việc nên mới đi, giờ thì hết rồi.”

“Gia đình ngươi có theo cùng không?.”

“Không a, tớ là trẻ mồ côi nên chỉ có một mình.”

“Xin lỗi, nhắc lại chuyện thương tâm của cậu, tớ cũng mất đi người thân từ lúc nhỏ.” Miu nghe vậy thì buồn bã nói.

Nghe thế Ryū tới nhớ trong nguyên tác mẹ của Miu đã bị Senzui giết khi đang giả trang làm cha cô ấy.

“Không sao, chuyện cũng lâu rồi nên cũng quen dần. Bây giờ sống với cậu và các sư phụ ở Lương Sơn Bạc rất vui vẻ, cậu hiện tại không phải cũng như vậy sao.”

“Ừm, rất vui a, dù sao cũng là chuyện của quá khứ rồi.” Miu nghe xong liền trở lại vui vẻ, mỉm cười nhìn hắn.

Sau khi ăn xong Ryū và Miu trở lại lớp học, buổi học đến khoảng 5h thì kết thúc sau đó hai người cùng về Lương Sơn Bạc. Lúc hai người về tới Lương Sơn Bạc thì thấy Shigure cũng vừa trở về, trên người cô mang theo cây kiếm khác, nếu hắn nhớ không lầm thì Shigure thường ra ngoài để thu lại những thanh kiếm mà cha cô đã rèn ra lúc còn sống, cô ấy làm thế để tưởng nhớ về người cha của cô ấy.

“A, Shigure, chị vừa mới về à ?.” Miu hỏi.

“Ừm, mới trở về.” Shigure nhìn Miu trả lời, cô liếc nhìn Ryū một cái rồi đi vào. Hai người sau đó cũng vào theo.

Miu đi vào bếp để chuần bị bữa tối, hắn cũng đi vào giúp, kiếp trước hắn cũng sống tự lập mấy năm nên nấu ăn vẫn có thể. Nấu xong hai người dọn cơm ra sau đó kêu các sư phụ tới.

Ryū ngồi vào bàn ăn, lần này hắn ngồi giữa Miu và Shigure, hắn cũng bất ngờ khi thấy Miu ăn cùng mọi người, hắn nhớ thường thì cô ấy sẽ ăn một mình.

“Không ngờ hôm nay Shigure ngồi ăn chung đấy.” Trưởng lão nói.

“Bữa ăn hôm nay cũng rất phong phú a.” Kensei Ma cười nói.

“Đúng a hôm nay có rất nhiều thịt hơn mọi khi, Apachai.” Hopachai vui vẻ nói.

“Đừng có giành hết đấy Hopachai.” Sakaki giơ nấm tay nói.

“Nhờ có hồng phúc của Ryū đấy.” Akisame mỉm cười nhìn hắn.

“Không có gì, đây là việc đệ tử nên làm.” Ryū cười nói.

Sau bữa ăn, hắn tiếp tục đi luyện tập, lần này là Akisame dạy hắn, ông lấy ra một cái máy rất kì lạ tên là ‘máy giãn khớp’, nó dùng để cơ thể trở nên dẻo dai hơn. Sau đó Akisame gắn cái máy đó vào người hắn.

“Mặc dù cơ thể của ngươi rất tốt nhưng nó vẫn còn hơi cứng ngắt, nên hôm ta sẽ làm giãn hết các cơ của ngươi.” Akisame nói xong quay sang nhìn Miu.

“Được rồi Miu, bắt đầu đi, chừng nào xong thì kêu ta.” Nói xong Akisame đi ra ngoài.

Miu bước tới giúp đè hắn xuống, trong suốt quá trình thì ngực cô luôn đè lên lưng hắn làm cho hắn cảm giác rất thư thái quên cả đau đớn, hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng bộ ngực đó đầy đặn và căn tròn, rất đàn hồi khi ép vào lưng hắn, nhất là khi Miu đang mặc đồ đó hắn có thể cảm giác được có gì đó ma sát trên lưng mình.

Ryū hít thở trầm trọng hơn cố nén cảm giác sôi sục trong người. Miu ở phía sau cũng cảm thấy hắn bất thường, gương mặt cô ủng hồng do xấu hổ nhưng Miu vẫn giả vờ không biết yên lặng tiếp tục giúp hắn.

Sau một lúc thì hắn cũng đã giãn hết tất cả cơ trên cơ thể. Lúc này Ryū đang nằm trên sàn.

“Cảm ơn cậu Miu.”

“Không có gì, để tớ đi gọi Akisame-sensei.”

Akisame đi tới nhìn hắn.

“Mặc dù biết ngươi có thể hoàn thành rất nhanh làm được nhưng không ngờ nhanh như vậy, chắc ta phải nghiên cứu cơ thể của ngươi mới được.” Akisame mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt nguy hiểm.

“Đừng a Akisame-sensei.” Ryū hơi rùng mình nói.

“Ta đùa thôi, kế tiếp huấn luyện sức chịu đựng cho ngươi.” Sau đó Akisame lại lấy ra mội cái máy chạy bộ kêu hắn lên chạy, thế quái nào vừa mới lên đã bật tốc độ 50km/h cho hắn.

Ryū chạy cho đến khi kiệt sức sau đó lại tiếp tục nằm trên sàn. Đột nhiên Kensei Ma từ đâu xuất hiện trước mặt hắn, nhìn hắn cười.

“Ryū, có phải hay không rất mệt, đối vừa mới người mới bắt đầu huấn luyện như ngươi mà nói, cường độ là có chút lớn, muốn hay không giảm cường độ huấn luyện.”

“Không sao, con cảm thấy mỗi ngày luyện tập đến cực hạn như vậy rất tốt.” Ryū lắc đầu nói, dù sao cơ thể này có thiên phú như vậy cũng không nên lãng phí nó.

“Ha ha ha, rất có chí khí, với ý nghĩ đó ngươi sẽ tiến bộ nhanh thôi. Được rồi, ta đến tìm ngươi là có việc khác.”

“Việc gì?.” Hắn nghi ngờ hỏi.

Kensei Ma bắt đầu nở nụ cười hèn mọn, thần thần bí bí đi tới bên người hắn, từ trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ.

"Cá này là..."

Ryū mơ hồ đoán được là cái gì.

"Hắc hắc hắc, đây là lão già ta bốc lên nguy hiểm tính mạng thiên tân vạn khổ mới lấy được Miu cùng Shigure hai người ảnh chụp." Kensei Ma cười bỉ ổi.

"Khụ khụ... Người cầm cái này nói cho ta là có ý gì a, Kensei-sensei."

Ryū nhìn xem bên trên Miu mặc bikini cùng Shigure tắm suối nước nóng ảnh chụp, bất quá chỉ thấy được một chút, phần còn lại không bị hơi nước che thì cũng bị ánh sáng che, ảo ma thật.

Ryū gương mặc nghi vấn giả bộ như không hiểu hỏi.

“Ta thấy ngươi bình thường rất để ý tới Miu với Shigure, ta cũng không nói nhiều, 50000 yên nó liền là của ngươi.” Kensei Ma cười gian nói.

“Thành giao.”

Ryū nhìn thấy quyển vở hơi do dự một chút mua lấy, hắm giám thề hắn chỉ mua để gián tiếp trợ giúp kinh tế cho Lương Sơn Bạc, không hề có ý nghĩ khác. (ps: Các ngươi tin ko? (¬‿¬ ) )

Ryū cầm tiền đưa cho Kensei Ma, sau đó cầm lấy quyển vở giấu trong.

“Hắc hắc hắc, lần sau nếu muốn có thể đến tìm ta.”

“Hai người đang nói gì thế ?.” Miu đột nhiên từ đâu đó xuất hiện hỏi.

“Không có gì, ta với Ryū chỉ trò chuyện với nhau.” Kensei Ma nhanh tay tiền giấu tiền vô người quay lại nói.

“Đúng rồi, tớ với Kensei-sensei chỉ trò chuyện với nhau thôi.” Ryū mặt không đổi sắc nói.

“Vậy sao.” Miu hơi nghi ngờ nhưng vẫn bỏ qua. Sau đó đỡ hắn trở về phòng. Hắn cũng không biết cuộc giao dịch của hai người bị Shigure nhìn thấy.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc