Khoảng 7h sáng.
Sau gần 2 tiếng thì hắn cũng tập xong, hắn bây giờ đang kiệt sức nằm một chỗ, hai tay không động đậy được, cho dù là nguyên tác nhân vật hắn không nhớ là có khởi động như thế này. Sakaki đi tới đá nhẹ hắn rồi nói.
“Dậy đi, Miu nấu xong bữa sáng rồi đấy.”
Ryū cố gắng ngồi dậy đi rửa tay, sau đó đi theo Sakaki tới phòng khách.
Trừ Shigure ra thì tất cả mọi người đều đang ngồi đợi ở đó. Đồ ăn cũng đã được dọn sẵn lên bàn. Miu đang cầm bát cơm đưa cho trưởng lão thấy hắn đi tới cười nói.
“A, Ryū ngươi tới rồi, mau vào ngồi đi.”
Ryū đi vào ngồi giữa Sakaki và Miu chào hỏi mọi người rồi cầm lấy bát cơm Miu đưa hắn, gật đầu cảm ơn, nhưng khi cầm bát cơm thì tay hắn cứ run run.
Miu thấy hắn như vậy cười gian xảo cầm lấy bát cơm rồi dùng muống đưa cơm bón cho hắn.
Ryū thấy vậy trên trán không khỏi đổ mồ hôi.
“Tớ chưa phế đến như vậy a Miu.”
“Nói a nào Ryū.” Miu vẫn như cũ mỉm cười nhìn hắn nhìn hắn. Ryū có nhận ra Miu có ác ý a, là đang trả thù hắn chuyện tối hôm qua sao, đúng là nữ nhân thù rất dai a, cũng đành nhắm mắt ăn vậy.
“Ai da, con cũng bón cho ta ăn đi Miu” Kensei Ma chỉ chỉ miệng mình nói.
“Không được, Kensei-sensei tự mình ăn đi.”
“Ngươi thiên vị quá đấy Miu.”
“Quan hệ của hai ngươi có vẻ rất tốt a.” Akisame vuốt cầm mỉm cười nói.
“Ngươi coi chừng ta tăng thêm mức độ luyện tập đấy.” Sakaki nhìn hắn hâm dọa.
Hopachai thì vẫn cứ ra sức ăn cơm. Thậm chí trưởng lão cũng đang nhắm mắt mỉm cười nhìn hắn, không hiểu sao hắn thấy đằng sao nụ cười đó có gì đó rất nguy hiểm, có lẽ là do hắn cảm giác sai.
“À đúng rồi, Ryū ngươi học trường nào vậy ?.” Miu đột nhiên hỏi hắn.
“Ta mới từ nước ngoài về nên cũng chưa chọn học trường nào.”
“Như vậy ngươi học trường của ta đi.” Miu vui vẻ đề nghị nói.
“Cũng được a, như vậy sáng hôm sau ta sẽ đến trường ngươi làm thủ tục nhập học.” Hắn mỉm cười đáp ứng Miu.
“Tốt quá rồi.”
Sau bữa ăn, Miu bắt đầu dọn dẹp, hắn cũng đi tới phụ giúp Miu một tay. Làm xong mọi việc thì Miu chào tạm biệt hắn sau đó đi tới trường còn hắn thì bị lôi đi luyện tập tiếp, lần này Sakaki bắt hắn đứng trên mấy cây cột.
“Hôm qua khi ngươi “thử sức” với ta, ta phát khả năng né đòn của người xuất phát từ vô thức chứ không phải là do ngươi khống chế, ta bây giờ sẽ huấn luyện ngươi cách khống chế nó.” Nói xong Sakaki không biết ra một cái lớn chứa đầy bóng chày, Sakaki cầm lấy một quả rồi nén vào hắn.
Cơ thể hắn bắt đầu tự phản ứng, tuy né được nhưng lại xém chút nữa đạp hụt cột gỗ làm hắn ngã xuống.
“Bọn ta sẽ liên tục ném bóng vào ngươi cho đến khi nào ngươi khống chế được cơ thể mà thôi.”
“Bọn ta?.” Ryū nghe thế liền nhướng mày, trong có dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên hai bên Sakaki xuất hiện Kensei Ma, Hopachai, Akisame và trưởng lão, tất cả đều cầm một quả bóng trên tay cười cười nhìn hắn.
“Vãi.” Ryū bất lực nói, trên trán chảy đầy mồ hôi hột.
Sau đó một loạt các quả bóng hướng về phía hắn phóng đi.
Cơ thể hắn liên tục né tránh, bản thân hắn thì vừa cố gắng khống chế phản xạ của bản thân vừa cố gắng di chuyển trên các cột gỗ.
“Này thì dám để Miu bón cho ăn.” Kensei Ma nói.
“Nỗ lực lên thiếu niên.” Akisame Kōetsuji khích lệ.
“Trò này vui thật đấy.” Trưởng lão vừa nói vừa ném, cũng là ném nhiều nhất.
“Rất vui, rất vui.” Hopachai hưng phấn nói.
Cuộc tập luyện kéo dài kéo cho đến giữa trưa, hắn bây giờ đang nằm thở hỗn hển trên sàn, cũng không nhớ hắn đã ngã bao nhiêu lần, lần này hắn cũng khống chế được một chút phản xạ của bản thân, các sư phụ cũng không có ép hắn tới cực hạn như hôm qua nên tinh thần vẫn còn minh mẫn.
Nhân lúc nghỉ ngơi thì hắn đi vào không gian linh hồn của hắn, bên trong là một mảnh tối đen, chỉ có hơi chút ánh sáng, từ hệ thống hắn biết được hắn có thể tạo ra rất nhiều thứ bên trong nhờ vào nguyên năng, nơi này chứa được cả vật sống lẫn chết, vô hạn mở rộng tùy thuộc vào sức mạnh của bản thân hắn, không thể chứa được những thứ vượt qua khả năng hắn hiện tại như Nguyên linh, chỉ có thể tạm gửi cho hệ thống.
Từ giờ mỗi khi hắn nghỉ ngơi sau khi luyện tập đều sẽ vào nghịch ngợm một vài chức năng của hệ thống.
Sau khi nghỉ ngơi xong thì hắn tiếp tục bài tập luyện phản xạ của hắn cho đến buổi chiều. Lúc Miu đi học trở về thì hắn lại lần nữa nằm bất động trên sàn.
“Ryū, cậu có sao không?.” Miu dìu hắn dậy vẻ mặt lo lắng quan tâm hỏi.
“Tớ không sao, chỉ hơi kiệt sức thôi.” Ryū nhìn Miu cười nói.
“Thật là, hôm nay là buổi đầu tiên ngươi làm đệ tử mà các sư phụ bắt ngươi tập luyện như vậy.” Miu oán trách nói, sau đó liền nhẹ nhàng đỡ hắn đi vô phòng khách ngồi nghỉ ngơi rồi đi làm cơm.
Sau khi ăn xong hắn tiếp tục giúp Miu dọn dẹp, sau đó Miu đỡ về phòng, hắn cảm ơn sau đó quay người đi vào phòng cởi đồ ra sau đó ngã xuống giường ngủ ngay lập tức.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Sau gần 2 tiếng thì hắn cũng tập xong, hắn bây giờ đang kiệt sức nằm một chỗ, hai tay không động đậy được, cho dù là nguyên tác nhân vật hắn không nhớ là có khởi động như thế này. Sakaki đi tới đá nhẹ hắn rồi nói.
“Dậy đi, Miu nấu xong bữa sáng rồi đấy.”
Ryū cố gắng ngồi dậy đi rửa tay, sau đó đi theo Sakaki tới phòng khách.
Trừ Shigure ra thì tất cả mọi người đều đang ngồi đợi ở đó. Đồ ăn cũng đã được dọn sẵn lên bàn. Miu đang cầm bát cơm đưa cho trưởng lão thấy hắn đi tới cười nói.
“A, Ryū ngươi tới rồi, mau vào ngồi đi.”
Ryū đi vào ngồi giữa Sakaki và Miu chào hỏi mọi người rồi cầm lấy bát cơm Miu đưa hắn, gật đầu cảm ơn, nhưng khi cầm bát cơm thì tay hắn cứ run run.
Miu thấy hắn như vậy cười gian xảo cầm lấy bát cơm rồi dùng muống đưa cơm bón cho hắn.
Ryū thấy vậy trên trán không khỏi đổ mồ hôi.
“Tớ chưa phế đến như vậy a Miu.”
“Nói a nào Ryū.” Miu vẫn như cũ mỉm cười nhìn hắn nhìn hắn. Ryū có nhận ra Miu có ác ý a, là đang trả thù hắn chuyện tối hôm qua sao, đúng là nữ nhân thù rất dai a, cũng đành nhắm mắt ăn vậy.
“Ai da, con cũng bón cho ta ăn đi Miu” Kensei Ma chỉ chỉ miệng mình nói.
“Không được, Kensei-sensei tự mình ăn đi.”
“Ngươi thiên vị quá đấy Miu.”
“Quan hệ của hai ngươi có vẻ rất tốt a.” Akisame vuốt cầm mỉm cười nói.
“Ngươi coi chừng ta tăng thêm mức độ luyện tập đấy.” Sakaki nhìn hắn hâm dọa.
Hopachai thì vẫn cứ ra sức ăn cơm. Thậm chí trưởng lão cũng đang nhắm mắt mỉm cười nhìn hắn, không hiểu sao hắn thấy đằng sao nụ cười đó có gì đó rất nguy hiểm, có lẽ là do hắn cảm giác sai.
“À đúng rồi, Ryū ngươi học trường nào vậy ?.” Miu đột nhiên hỏi hắn.
“Ta mới từ nước ngoài về nên cũng chưa chọn học trường nào.”
“Như vậy ngươi học trường của ta đi.” Miu vui vẻ đề nghị nói.
“Cũng được a, như vậy sáng hôm sau ta sẽ đến trường ngươi làm thủ tục nhập học.” Hắn mỉm cười đáp ứng Miu.
“Tốt quá rồi.”
Sau bữa ăn, Miu bắt đầu dọn dẹp, hắn cũng đi tới phụ giúp Miu một tay. Làm xong mọi việc thì Miu chào tạm biệt hắn sau đó đi tới trường còn hắn thì bị lôi đi luyện tập tiếp, lần này Sakaki bắt hắn đứng trên mấy cây cột.
“Hôm qua khi ngươi “thử sức” với ta, ta phát khả năng né đòn của người xuất phát từ vô thức chứ không phải là do ngươi khống chế, ta bây giờ sẽ huấn luyện ngươi cách khống chế nó.” Nói xong Sakaki không biết ra một cái lớn chứa đầy bóng chày, Sakaki cầm lấy một quả rồi nén vào hắn.
Cơ thể hắn bắt đầu tự phản ứng, tuy né được nhưng lại xém chút nữa đạp hụt cột gỗ làm hắn ngã xuống.
“Bọn ta sẽ liên tục ném bóng vào ngươi cho đến khi nào ngươi khống chế được cơ thể mà thôi.”
“Bọn ta?.” Ryū nghe thế liền nhướng mày, trong có dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên hai bên Sakaki xuất hiện Kensei Ma, Hopachai, Akisame và trưởng lão, tất cả đều cầm một quả bóng trên tay cười cười nhìn hắn.
“Vãi.” Ryū bất lực nói, trên trán chảy đầy mồ hôi hột.
Sau đó một loạt các quả bóng hướng về phía hắn phóng đi.
Cơ thể hắn liên tục né tránh, bản thân hắn thì vừa cố gắng khống chế phản xạ của bản thân vừa cố gắng di chuyển trên các cột gỗ.
“Này thì dám để Miu bón cho ăn.” Kensei Ma nói.
“Nỗ lực lên thiếu niên.” Akisame Kōetsuji khích lệ.
“Trò này vui thật đấy.” Trưởng lão vừa nói vừa ném, cũng là ném nhiều nhất.
“Rất vui, rất vui.” Hopachai hưng phấn nói.
Cuộc tập luyện kéo dài kéo cho đến giữa trưa, hắn bây giờ đang nằm thở hỗn hển trên sàn, cũng không nhớ hắn đã ngã bao nhiêu lần, lần này hắn cũng khống chế được một chút phản xạ của bản thân, các sư phụ cũng không có ép hắn tới cực hạn như hôm qua nên tinh thần vẫn còn minh mẫn.
Nhân lúc nghỉ ngơi thì hắn đi vào không gian linh hồn của hắn, bên trong là một mảnh tối đen, chỉ có hơi chút ánh sáng, từ hệ thống hắn biết được hắn có thể tạo ra rất nhiều thứ bên trong nhờ vào nguyên năng, nơi này chứa được cả vật sống lẫn chết, vô hạn mở rộng tùy thuộc vào sức mạnh của bản thân hắn, không thể chứa được những thứ vượt qua khả năng hắn hiện tại như Nguyên linh, chỉ có thể tạm gửi cho hệ thống.
Từ giờ mỗi khi hắn nghỉ ngơi sau khi luyện tập đều sẽ vào nghịch ngợm một vài chức năng của hệ thống.
Sau khi nghỉ ngơi xong thì hắn tiếp tục bài tập luyện phản xạ của hắn cho đến buổi chiều. Lúc Miu đi học trở về thì hắn lại lần nữa nằm bất động trên sàn.
“Ryū, cậu có sao không?.” Miu dìu hắn dậy vẻ mặt lo lắng quan tâm hỏi.
“Tớ không sao, chỉ hơi kiệt sức thôi.” Ryū nhìn Miu cười nói.
“Thật là, hôm nay là buổi đầu tiên ngươi làm đệ tử mà các sư phụ bắt ngươi tập luyện như vậy.” Miu oán trách nói, sau đó liền nhẹ nhàng đỡ hắn đi vô phòng khách ngồi nghỉ ngơi rồi đi làm cơm.
Sau khi ăn xong hắn tiếp tục giúp Miu dọn dẹp, sau đó Miu đỡ về phòng, hắn cảm ơn sau đó quay người đi vào phòng cởi đồ ra sau đó ngã xuống giường ngủ ngay lập tức.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?