Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 565: Chắc chắn



Trong hộp gỗ đó có một cái đầu người, đó là đầu của con trai thứ hai của Trịnh An, Trịnh Thế Kinh, hẳn ta vẫn luôn bị Mộ Dung Cung giam cầm ở Ninh Châu phủ. Lần này đến, Giang Siêu thuận tiện cũng mang đầu của hẳn theo.

Lúc này cũng chính là lúc cho Trịnh An nhìn xem.

“Giang Siêu, lão phu chắc chắn phải giết chết ngươi... Chắc chắn... Ngươi cứ chờ lão phu đi.”

Trịnh An gào thét với Giang Siêu.

Chỉ là, ngay khi ông ta đang gào thét, đã thấy từ trong mười cái khinh khí cầu xuất hiện không ít bóng người, ở cái khinh khí cầu thứ nhất cũng đã có khoảng mười người rồi.

Bọn họ không ngừng ném đồ vào cấm vệ quân bên dưới, ngay khi những vật ấy rơi xuống mặt đất thì ngay lập tức nổ tung, tiếng nổ vang ra bốn phía.

Những cấm vệ quân kia bỗng bị nổ đến mức bối rối hoảng loạn, thương vong thảm trọng trong nháy mắt

. Người ở trên mười cái khinh khí cầu không ngừng ném đồ vật xuống.

Trong mắt của bọn họ đầy sự hưng phấn và hận thù.

Lúc này, Trịnh An mới nhìn lên trời, ông ta thấy được những người rất quen thuộc ở trong đó, những người này. không phải những cấm vệ quân mà ông ta muốn giết chết sao?

Lúc trước, thân tín của ông ta đã đến phủ nha môn ở kinh đô để hạ độc chết những cấm vệ quân kia, nghe nói là chết vì độc hết rồi, tại sao bây giờ bọn họ lại xuất hiện ở đây?

Trịnh An trợn tròn mắt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên xen lẫn sự chê cười của Giang Siêu, ông ta biết mình lại bị Giang Siêu tính kế. Sự bực bội trong lòng ông ta cũng lên đến cực điểm.

Ngay khi ông ta muốn mở miệng mắng Giang Siêu, lại nghe được giọng nói lạnh lùng của Giang Siêu: “Ngươi... Cũng nên lên đường rồi... Yên tâm đi, con trai trưởng của ngươi, ta cũng sẽ đưa đi cùng với ngươi...”

Ngay khi Giang Siêu dứt câu, hắn vung đao lên chém đứt đầu của Trịnh An, Trịnh An cảm giác đầu của mình bay lên, sau đó, ông ta thấy được cái xác không đầu của mình.



Sau khi cái xác của ông ta run rẩy ngã xuống, đầu của ông ta lăn đến bên cạnh cái xác ấy, hắn trợn tròn mắt nhìn xác của chính mình, đến chết, trong mắt vẫn đầy sự không thể tin nổi.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc mà nhìn tất cả những thứ này, mắt không tin, bọn họ không nghĩ đến,

Giang Siêu không chỉ giết chết hoàng đế, mà còn giết cả Trấn Quốc công.

Hắn còn giết không ít tám ngàn cấm vệ quân ở xung quanh, những địa lôi ấy nổ làm cho cấm vệ quân chạy trốn về bốn phía.

Trong mắt bọn họ chỉ còn lại e ngại và hoảng sợ.

Lúc này, Giang Siêu bỗng nhiên vọt lên cao, trong nháy mắt đã nắm lấy chiếc dây thừng được hạ xuống từ con chim sắt, sau vài lần di chuyển, hẳn đã ở ngay dưới con chim sắt rồi chui vào bên trong nó.

Còn lại mười người hộ vệ cũng đều nằm lấy sợi dây thừng được buông xuống từ khinh khí cầu của riêng mình, tất cả bò lên trên. Đợi đến khi tất cả mọi người đã lên được khinh khí cầu.

Mọi người ở phía dưới vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, mọi người giật mình nhìn lên trời thiên thần giống như Hàn Thần vậy, mắt đầy sự kinh ngạc.

Vẻ mặt của Tô Yên Nhiên càng kỳ lạ hơn, đặc biệt là khi nhìn thấy con chim sắt và khinh khí cầu có thể bay trên trời kia, mắt nàng đầy sự ngưỡng mộ. Nếu có thể, nàng cũng muốn được lên ngồi thử trên con chim sắt và khinh khí cầu này một chút.

Từ trên cao nhìn xuống thiên hạ, chắc chắn sẽ có một cảm giác đặc biệt...

Mộ Dung Địch và một đám Quốc công thấy cảnh này cũng hết sức kinh hãi, nhưng cũng tràn đầy. mừng rỡ.

Bây giờ bọn họ mới hiểu được tại sao Giang Siêu lại bình tĩnh đến như vậy, hẳn cơ bản cũng không coi việc giết Tống Triết và Trịnh An ra gì.

Thì ra, hắn đã sớm bài bố mọi chuyện xong hết rồi.