Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha

Chương 14: Anh không tốt sao?



Ngày hôm sau Khương Nhu không đi tìm Lý Tầm. Không phải cô giận mà là vì cô với Dương Xuyên đang chuẩn bị cho dự án năm sau.

Hai người điện thoại bàn bạc, Dương Xuyên bày tỏ suy nghĩ, nói nhân lúc video đang có tiếng, tiếp tục làm dự án du lịch lấy ẩm thực làm trung tâm. Chỉ có điều là chưa chọn được địa điểm. Việc này cần nghiên cứu, liên hệ doanh nghiệp địa phương, rất nhiều công việc chuẩn bị sơ bộ.

Khương Nhu vừa nghe cậu ấy trình bày kế hoạch vừa cảm thán, từ “tuổi trẻ tài cao” rất phù hợp để mô tả Dương Xuyên.

Cậu ấy mới năm 4 mà suy nghĩ cặn kẽ, không ngại gian khổ, tận tâm chuyên nghiệp, người thế này làm gì cũng sẽ thành công.

Trò chuyện một lúc, Khương Nhu nhìn thấy chồng thư mang từ Mỹ về kia. Thành thật mà nói, trước đó cô chưa mở ra xem, dĩ nhiên là cũng có phần sợ hãi.

Lý Tầm là người vô cùng tình cảm, cô nghĩ đến việc mình cô phụ tình cảm của anh suốt 7 năm, thấy tội lỗi nặng nề. Thế nên cô chưa dám đọc thư.

Hôm nay rảnh rỗi, cô lại không kiềm được mở ra.

Cô ôm chồng thư, đi ra sân, nằm trên ghế, mở một lá.

“Tiểu Khương, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Lý Tầm. Tôi đã đến Mỹ, ở cách cô một khu phố, sau này có thể liên lạc thường hơn không? Chờ cô hồi âm.”

Khương Nhu phì cười khi đọc lá thư đầu tiên.

Nghiêm chỉnh thế này, đúng là phong cách của anh.

Cô lại mở lá tiếp theo.

“Tiểu Khương, hôm nay tôi đến khu nhà cô ở. Ngô đồng trên đường thật to, hoa nở rực rỡ, vì vậy mỗi lần tản bộ tôi đi đến khu nhà cô mới lưu luyến thế.”

Khương Nhu nhớ lại, khu phố mình ở đúng là có trồng rất nhiều ngô đồng, nhưng nếu Lý Tầm không nhắc đến, cô cũng quên mất, cũng chẳng để ý.

Cô tưởng tượng, thiếu niên đứng dưới tán ngô đồng, đó là cảnh tượng chỉ trong truyện tranh mới có.

Nhưng vì sao cô chưa bao giờ gặp được anh?

Cô lại mở lá thứ ba.

“Tiểu Khương,…”

Đọc mấy lá, cũng không có gì đặc biệt, đa phần là những việc vụn vặt trong cuộc sống. Cô không biết em trai Lý Tầm đem những việc thú vị trong cuộc sống, những suy nghĩ của anh viết thư nói với cô là vì cô đơn hay vì nhớ cô. Cô không hiểu tại sao anh không liên lạc trực tiếp với mình? Tại sao viết thư nhưng không ghi đúng địa chỉ?

Nếu cô không phát hiện địa chỉ ở Mỹ của anh, nếu cô không kiểm tra địa chỉ những lá thư bị trả về kia, có phải đây mãi mãi là một bí mật không?

Mang tâm trạng rối bời phức tạp, cô tiếp tục đọc thư.

“Tiểu Khương, cô còn bị đau răng thường không? Chờ tôi nhé, tôi đã hỏi giáo viên chuyên môn trong lĩnh vực này, có hơi khó khăn, sách rất dày, tiếng Anh cũng khó hiểu. Mỗi khi tôi muốn bỏ cuộc, nghĩ đến cô lại cắn răng tiếp tục. Mọi người cười tôi học hành điên cuồng, thật ra họ không biết quyết tâm khi thích một người. Cô là động lực duy nhất để tôi kiên trì.”

“Tiểu Khương, nhìn thấy cô và bạn bè bên nhau vui vẻ. Tôi mừng cho cô, mà cũng thấy hụt hẫng. Nhìn đi, cô là mặt trời nhỏ, cô được hoan nghênh như vậy, đi đến đâu là tiếng nói cười rộn rã đến đó, cô hoàn toàn không cần tôi, thế mà tôi đã lầm tưởng cô cũng cần tôi như tôi cần cô.”

“Tiểu Khương, bạn trai cô rất đẹp trai, cô cười với anh ấy rất ngọt ngào. Lẽ ra tôi phải chúc mừng cô, nhưng tôi lại không làm được. Ngay cả việc điều tra anh ấy, tôi cũng không dám. Tôi sợ anh ấy không tốt, lại sợ anh ấy quá tốt…”

“Tiểu Khương, con chó corgi cô đưa tôi sinh khó chết rồi. Tôi rất thất vọng, thất vọng vì bản thân mình. Tôi luôn nghĩ rằng cô sẽ quay lại tìm nó, nhưng cô chưa bao giờ nhớ tới nó, cũng như chưa bao giờ nhớ tới tôi. Buồn cười nhỉ? Tôi ích kỷ, mỗi ngày gọi tên nó như cô chưa từng rời đi, tưởng tượng rằng con corgi bé nhỏ này là sợi dây liên kết chúng ta. Nhưng bây giờ, sợi dây kết nối cuối cùng giữa chúng ta không còn, rốt cuộc tôi biết cô hoàn toàn rời xa.”

“Tiểu Khương, tốt nghiệp vui vẻ. Cô gái của tôi, hy vọng cô luôn hạnh phúc.”

“Tiểu Khương, tôi không biết cô đã đi đâu. Từ Giang thành đến Mỹ, tôi ngồi máy bay thời gian lâu nhất, đi con đường xa nhất, nhưng cuối cùng tôi không thể đến bên cạnh cô. Nếu nói thích một người là một chặng lữ hành dài, tôi có thể đi mãi. Nhưng đi một mình quá mệt mỏi, tôi vẫn luôn đuổi theo cô, cô lại chưa từng quay đầu nhìn lại. Đến khi tôi đứng yên, dừng bước, cô biến mất. Tôi mệt mỏi, một cuộc hành trình không có điểm kết thúc sẽ chỉ làm người ta tuyệt vọng. Tôi quyết định về Giang thành, làm bạn với “người” quan tâm tôi nhất, tuy rằng người đó không biết nói chuyện…”

Đọc thư xong, lòng Khương Nhu nặng trĩu, nước mắt rơi xuống.

Hóa ra anh vẫn luôn thích cô, đi trên con đường cô đi, đến trường cô học, nhìn cô vui đùa cùng bạn bè, vì cô kiên trì học y, lại chưa từng quấy rầy cuộc sống của cô.

Anh lặng lẽ quan tâm mọi thứ xung quanh cô, vì thích cô mà anh bị hành hạ, lúc vui sướng như điên, khi đau khổ tột cùng.

Khương Nhu luôn cho rằng mình là người yêu thầm đáng thương nhất, cô không ngờ Lý Tầm thích cô nhiều như thế, thích đến tự hoài nghi bản thân, phủ nhận bản thân. Yêu thầm một người, là tự ti, hèn mọn đến mức không dám gửi những lá thư đã viết đến cô.

Cô không thể tưởng tượng, Lý Tầm ở Mỹ trải qua 5 năm du học cô đơn một mình, không một người thân nào, mà nguyên nhân anh kiên trì như vậy lại là vì cô.

Cô có tài đức gì để được một chàng trai âm thầm yêu sâu nặng như vậy?

Nghĩ vậy, cô lại thấy có lỗi với Lý Tầm, đau lòng vì anh.

Cô thề sau này, cô phải tốt với anh gấp bội, bù đắp 7 năm qua của anh.

Mắt cô đỏ hoe, bình ổn cảm xúc, lấy điện thoại gọi cho Lý Tầm.

“Alo.” Khương Nhu vừa nghe giọng anh lại khóc. “Hmm.” Cô cố gắng giữ giọng bình thường.

“Sao vậy?” Lý Tầm sửng sốt, không bận tâm việc tan tầm, quay người cầm theo găng tay, đi vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng: “Sao lại khóc?”

“Không có.” Khương Nhu cảm thấy rất xấu hổ, sao vừa nghe tiếng anh đã không kiềm được? “Em không có khóc.”

Lý Tầm im lặng một lát, thở dài, “Tôi xin lỗi.”

Khương Nhu “Hả?”

Anh xin lỗi cái gì?

“Đừng khóc, ở nhà chờ tôi, tôi về ngay.” Giọng Lý Tầm dịu dàng vô cùng, tựa như dỗ dành trẻ con.

Khương Nhu không hiểu ra sao, cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Lý Tầm thu dọn, khi ra ngoài, Lưu Văn và Tống Chí cùng một nhóm người đến rủ đi liên hoan. Lý Tầm từ chối. Anh nói anh còn bận chút việc, cụ thể việc gì anh không nói.

Lý Tầm lái xe ngang qua một cửa hàng tiện lợi, anh xuống xe mua ít đồ ăn vặt. Lúc thanh toán ở quầy thu ngân, do dự một lát rồi vẫn cầm hộp bao cao su lên.

Lúc Khương Nhu nhận được điện thoại Hứa Vãn, cô vẫn còn khóc tối tăm trời đất. Vì vậy khi nghe Hứa Vãn nức nở trong điện thoại, cô tưởng thế giới này điên rồi.

Hôm nay là Ngày nước mắt thế giới à?

“Tiểu Khương, Chu Liễu Nhi đến công ty làm ầm lên. Tao không gọi được Tống Nham, mày giúp tao tìm anh ấy.” Hứa Vãn vừa khóc vừa nói.

“Cô ta đến làm gì? Không phải, mày còn chưa nói rõ ràng với Tống Nham sao?” Khương Nhu nghe thấy da đầu tê dại.

“Nói rồi, nhưng bạn gái cũ của anh ấy không chịu buông tha. Tao thật sự không thể nào gặp mọi người. Tống Nham không ở đây, cô ta không chịu nghe, cô ta đang nói…” Hứa Vãn nói rồi lại khóc, không nói được nữa.

“Tên khốn nạn đó! Mày chờ, tao tới ngay!” Khương Nhu không thể không lo, rửa mặt, gọi taxi đến công ty Hứa Vãn.

Trong thang máy, Khương Nhu nghi ngờ hôm nay cô ra ngoài không xem hoàng lịch, sao lại đụng phải Lương Thừa?

“Bác sĩ Lương? Anh…” Khương Nhu lúng túng chào hỏi.

Cô thấy lạ, sao lại gặp Lương Thừa ở đây.

“Tôi… tìm Hứa Vãn. Cô ấy làm rơi đồ ở nhà tôi.” Vẻ mặt Lương Thừa thoáng mất tự nhiên.

Lượng tin tức quá lớn, Khương Nhu sốc không nói nên lời. Cô rời Giang thành một tháng, không đến mức bỏ lỡ tin tức lớn vậy chứ?

Không nghe Hứa Vãn nhắc đến việc này.

“Hai người…?” Khương Nhu cảm thấy bối rối, Hứa Vãn sao lại dính líu đến bác sĩ Lương?

“Đừng hiểu lầm, có lần tôi say, cô ấy đưa tôi về nên làm rơi đồ ở nhà tôi.” Lương Thừa đối diện với vẻ nghi ngờ của cô, nói qua loa.

Anh cố tình bỏ qua việc lần uống say đó tỏ tình với cô mà bị từ chối.

Đêm đó là đêm gặp Hứa Vãn, anh không thể không biết xấu hổ mà nhắc tới. Bây giờ cô đang ở bên học trò của anh. Anh càng không mặt mũi để nhắc tới.

“Ồ.” Khương Nhu không phải ngốc, có lẽ cô biết đó là lần nào. Hứa Vãn cũng có nói qua lần anh say.

Vì vậy, hai người lâm vào không khí im lặng, khó xử.

Một lát sau, Khương Nhu mới nhận ra hiện giờ Hứa Vãn đang bị Chu Liễu Nhi gây khó dễ ở công ty, Lương Thừa còn đến trả đồ thì không tiện. Thế thì Hứa Vãn sẽ rất mất mặt.

“Bác sĩ Lương, đồ gì vậy, có tiện để tôi đưa cô ấy không? Tôi đang đến tìm cô ấy.” Khương Nhu lên tiếng.

“Có việc gì sao?” Lương Thừa do dự, “Tôi mới điện thoại cho cô ấy, nghe giọng cô ấy qua điện thoại không ổn lắm, gọi lại thì không bắt máy.”

Lương Thừa cảm thấy có việc gì đó, Khương Nhu xuất hiện ở đây, khi vừa gặp cô có vẻ vội vã, tức giận, không giống như đi tìm Hứa Vãn mà như là đi đánh nhau.

“Không có gì!” Khương Nhu bận tâm thể diện Hứa Vãn, lập tức phủ nhận.

Nhưng phủ nhận rồi, thấy ánh mắt Lương Thừa hiện rõ “cô lừa tôi”, lại cảm thấy không giấu được. Vì thế nói đại khái, “Một ít việc tình cảm cá nhân, bác sĩ Lương đừng lên. Có thể sẽ hơi khó xử.”

Ting…

Cô vừa nói xong thì thang máy bật mở. Văn phòng đối diện vang lên tiếng ầm ĩ.

“Tôi nói cho mọi người biết, Hứa Vãn này quyến rũ bạn trai của tôi, còn không biết xấu hổ mà trốn đi!”

“Tôi với bạn trai tôi còn xem cô ta là bạn bè, thế mà cô ta dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy!”

!!

Thôi xong!

Máu trong người Khương Nhu bốc lên.

Sắc mặt Lương Thừa đen kịt.

“Anh thấy đấy.” Khương Nhu thở hắt ra, “Anh nên đi trước đi, hôm nay không thích hợp.”

Lương Thừa đứng yên một giây, “Tôi đi vào cùng cô xem sao.”

Anh nói thật sao?

Khương Nhu xấu hổ thay Hứa Vãn.

“Được, lát nữa anh cứ đứng ở cửa, đứng yên thế là được.” Khương Nhu dặn dò.

Anh không trả lời, dừng một lúc rồi nói: “Tôi đi xem sao, hai người các cô đều là con gái, dễ bị thiệt thòi.”

52.

Khương Nhu tìm được Hứa Vãn trong nhà vệ sinh nữ. Khi tìm thấy Hứa Vãn, cô đã khóc không ra hình người.

“Tiểu Khương… Tao không có dụ dỗ, tao không muốn làm người thứ ba, tao không biết hai người đó không chia tay, tao cũng từ chối Tống Nham, tại sao cô ta lại nói như vậy?” Hứa Vãn nhào vào lòng Khương Nhu.

“Được rồi.” Khương Nhu đau lòng vỗ vỗ lưng cô. “Tống Nham đâu?”

“Gọi anh ấy không được, gửi tin nhắn không trả lời.” Hứa Vãn càng khóc dữ dội.

Bên ngoài Chu Liễu Nhi vẫn đang mắng chửi ầm ĩ, càng lúc càng khó nghe.

“Đừng sợ, chúng ta không làm gì sai, cô ta thích mắng thì mắng đi.” Khương Nhu kéo Hứa Vãn ra trước gương, sửa sang lại cho cô, lấy son môi, tô lên cho gương mặt Hứa Vãn bớt nhợt nhạt.

“Tiểu Khương…” Hứa Vãn nhìn mình chật vật trước gương, nước mắt không kiềm được lại rơi xuống, “Có phải tao quá tệ hại, còn phải có người đến thay tao giải quyết mớ bòng bong này, tao chưa bao giờ nhục nhã thế này, cô ta gây ầm ĩ như vậy, sau này tao còn làm việc ở đây thế nào đây?”

“Đừng nói vậy…” Khương Nhu trước giờ chưa thấy cô ấy khóc thê thảm đến vậy, có vài lời đến môi lại nuốt xuống. Cô không đành lòng lên lớp Hứa Vãn.

Thích một người không có đúng sai, một khi đã đâm đầu vào rất khó đưa ra lựa chọn sáng suốt theo lý trí. Rõ ràng vẫn còn rất thích, muốn phủi sạch hoàn toàn quan hệ vô cùng khó khăn, đôi khi sự quay đầu đột ngột của hắn ta sẽ khiến trái tim vốn đã bình tĩnh trở nên dậy sóng. Hứa Vãn là vậy. Cô cũng vậy. Không cần phải dùng kinh nghiệm của mình để chỉ dẫn cuộc đời người khác. Suy cho cùng, mỗi người đều phải tự “dò đá qua sông”, vậy sao có thể tránh được những thất bại, sai lầm.

“Chắc mày đang coi thường tao. Tao thích anh ấy từ thời cấp 3, nhát gan đến mức thư tình cũng không dám gửi, phải nhờ mày đưa. Ra đời làm việc vẫn nhớ mãi không quên, cam tâm tình nguyện mập mờ với anh ấy, làm lốp xe dự phòng. Giờ thì tốt rồi, anh ấy nói đã chia tay, tao tự thuyết phục bản thân đừng bận tâm đến anh ấy, ngoài mặt thì từ chối nhưng trong lòng vẫn thầm vui vì sự quan tâm bất ngờ của anh ấy. Cũng xem như tự gánh chịu hậu quả.” Hứa Vãn khóc, nói rồi lại ôm đầu khóc to.

“Đôi khi tao hâm mộ mày, mày dám yêu dám hận. Mày không biết tao cũng muốn theo đuổi anh ấy giống như mày theo đuổi Lý Tầm, không sợ ánh mắt của bất kỳ ai. Thậm chí đôi khi tao nghĩ, có phải vì tao không xinh đẹp nên anh ấy mới không nhìn tới tao. Tao đổi kiểu tóc, vì anh ấy mà mỗi ngày ra cửa thay mười mấy cái váy, vì anh ấy mà đeo kính sát tròng mỗi ngày. Anh ấy nói thích cái gì, tao âm thầm ghi nhớ, sau đó về nhà lén lút làm theo những điều anh ấy thích. Nhưng cho dù vậy, anh ấy vẫn không nhìn tới tao… Khương Nhu… Tao quá mệt mỏi, thích một người thật sự mệt mỏi quá.”

“Vậy nên khi anh ấy thổ lộ, nói với tao rằng anh ấy đã chia tay, nói muốn theo đuổi tao, giây phút đó tao thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mặc dù lý trí nói với tao, anh ấy không phải là người tốt, anh ấy là kẻ khốn nạn đểu cáng, tao không thể chấp nhận, cho nên tao từ chối. Mày có hiểu nỗi đau khổ của việc thích một người mà phải từ chối không? Không thể chịu đựng được…”

“Cho nên dù từ chối lời tỏ tình của anh ấy, tao vẫn yên lặng chấp nhận sự quan tâm thi thoảng anh ấy dành cho mình. Anh ấy đối xử tốt với tao, tao vui vẻ rất lâu… Mãi đến khi bạn gái anh ấy đến công ty làm ầm ĩ, tao mới biết, anh ấy hoàn toàn không có chia tay, chỉ có mâu thuẫn với nhau. Họ sắp kết hôn, ngay trong tháng này thôi. Nơi này của tao đau quá!” Hứa Vãn khóc thở không được, dùng tay chỉ vào ngực.

“Mày không sai! Mày có gì mà sai?” Khương Nhu rút khăn giấy cho Hứa Vãn lau nước mắt. Nhìn cô khóc mà lòng nghẹn bụng lửa giận, “Điều sai duy nhất của mày là quen biết tên khốn nạn Tống Nham kia!”

Nếu không phải do Tống Nham không biết phân rõ giới hạn, có bạn gái rồi vẫn còn làm trò mập mờ với người khác, không chia tay vẫn nói đã chia tay, con bé Hứa Vãn này quá ngốc mới bị tên đểu cáng kia lừa gạt xoay vòng vòng.

“Bạn gái cũ của hắn cũng chẳng tốt lành gì, đàn ông của mình không quản lý được thì lên công ty làm ầm ĩ. Phụ nữ như vậy tao là đàn ông tao cũng trốn. Mày đừng sợ cô ta, lát nữa mày cứ ở sau lưng tao, tao không sợ đánh nhau.” Khương Nhu tức muốn nổ phổi.

“Mày đừng vì tao mà làm khó bản thân. Tao sợ liên lụy mày.” Hứa Vãn khuyên Khương Nhu đừng bốc đồng.

“Liên lụy cái gì, mày nói gì vậy chứ. Huống hồ tao cũng đâu phải vì mình mày, hôm nay tao thay trời hành đạo.” Khương Nhu nói rồi kéo Hứa Vãn ra ngoài.

Vừa ra khỏi WC thì thấy Lương Thừa đứng bên ngoài.

Nãy giờ anh ấy đứng đây?

Vậy… ban nãy hai cô nói chuyện anh đều nghe

thấy hết?

Khương Nhu thì không sao, chỉ sợ Hứa Vãn xấu hổ.

Quả nhiên cô quay lại thì mặt Hứa Vãn đã đỏ đến tận cổ.

“Bác sĩ Lương, sao anh lại ở đây?” Hứa Vãn hỏi nhỏ.

Mặt Lương Thừa hơi kinh ngạc, lại có phần ngượng ngùng, khóe miệng giật giật: “Lần trước cô đánh rơi ví tiền ở nhà tôi, tôi đến trả cho cô…”

Hả? Mặt Khương Nhu kinh ngạc.

“Tôi xin lỗi. Tôi quên mất. Vừa nãy anh nhắn tin nhưng do gặp chút chuyện nên tôi quên mất.”Hứa Vãn xấu hổ nhéo tay.

Cô mới nhớ ra cách đây nửa giờ, bác sĩ Lương nói ví tiền cô rớt ở nhà anh, đúng lúc tiện đường ngang qua công ty cô nên sẽ ghé đưa lại cho cô.

Chu Liễu Nhi đến làm ầm lên, cô còn nhớ gì nữa.

“Vậy bây giờ…” Bác sĩ Lương chỉ ra bên ngoài, không biết có nên nhúng tay vào không.

Anh đứng đây nghe được những lời hai người nói, cũng đoán được đại khái.

“Hai người đứng đây chờ tôi.” Khương Nhu nói rồi một mình đi về phía Chu Liễu Nhi.

“Chà, tưởng ai, bạn thân kẻ thứ ba đây sao? Đúng là bạn bè thân thiết. Sao hả chị gái, chị muốn nhúng tay vào việc nhà người khác à, không tốt lắm đâu.” Chu Liễu Nhi nhìn. thấy Khương Nhu thì mia mai châm chọc.

Khương Nhu cũng không nóng lòng, đi tới trước mặt, cúi đầu nhìn cô ta: “Chu Liễu Nhi, miệng mồm sạch sẽ chút, ai là kẻ thứ ba hả?” Khương Nhu siết chặt nắm tay.

“Cái cô bạn thân Hứa Vãn của cô đấy. Lần trước đi công tác rù quến vị hôn phu của tôi. Hiện giờ chúng tôi gần kết hôn lại dây dưa nữa, đúng là không biết xấu hổ.” Chu Liễu Nhi nói to, chanh chua nanh nọc.

Đồng nghiệp vây xung quanh vừa thì thào bàn tán vừa chỉ trỏ Hứa Vãn.

“Vị hôn phu? Tống Nham thừa nhận à? Cô luôn miệng nói Tống Nham là vị hôn phu của cô, xin hỏi, vậy vị hôn phu của cô sao không thấy mặt mũi đâu? Không tìm được hắn ta thì cô chạy đến đây lên cơn à?” Khương Nhu trả lời lại từng câu.

“Chưa kể là tôi còn nghe nói, vị hôn phu của cô đá cô từ lâu rồi? Cũng đúng, tôi mà có người yêu cũ điên cuồng thế này tôi cũng trốn lên sao Hỏa, mặt mũi đâu mà gặp người khác.”

“Khương Nhu, cô nói bậy gì hả? Tôi với Tống Nham không có chia tay. Tôi với anh ấy chỉ mâu thuẫn với nhau, cái ả con giáp thứ mười ba kia thừa nước đục thả câu. Cô hỏi bạn thân cô xem, còn mặt mũi gì không?” Chu Liễu Nhi không phải người dễ đối phó, tư thế này là muốn giẫm cho Hứa Vãn không còn cách nào tiếp tục làm việc, không còn làm người được nữa.

“Cô có bằng chứng không? Mở mồm ra là kẻ thứ ba, cô có chứng cứ sao?” Khương Nhu cảm thấy nói nhiều với cô ta không có ích gì, cô ta càn quấy như vậy.

“Muốn chứng cứ?” Chu Liễu Nhi nhìn đồng nghiệp xung quanh, cười nhạt, “Mọi người không phải đều là nhân chứng sao? Ngày thường Hứa Vãn thông đồng với vị hôn phu tôi thế nào, các người không phải biết rõ nhất sao?”

!!

Vừa nói ra, những người mới ở đó hóng hớt lập tức tránh ánh mắt đi.

“Thấy chưa, cô không có chứng cứ! Người khác cũng không muốn làm chứng cho cô! Chu Liễu Nhi, loại đụng chuyện trốn mất không dám ló mặt ra, giống rùa đen rụt cổ như Tống Nham thì chỉ có cô mới xem hắn là quý báu chứ chả ai cần. Hứa Vãn cũng thế. Cô ấy bị “báu vật” nhà cô làm phiền muốn vứt cũng không vứt được. Tôi xin cô, làm ơn nhốt hắn trong nhà đi, đừng ra ngoài gây họa cho người khác.” Khương Nhu nói rồi cũng không quay đầu lại, rời đi.

Cô mới bước ra một bước đã bị Chu Liễu Nhi nổi điên xông tới túm tóc.

“Con khốn nạn này, mày với Hứa Vãn là cùng loại như nhau, vô liêm sỉ, mày không được nói Tống Nham của tao như vậy!”

Khương Nhu bị đau muốn đánh trả, lại có người giành trước giữ chặt tay Chu Liễu Nhi. Ngước lên, cô nhìn thấy Lương Thừa đứng sau lưng cô, tóm tay Chu Liễu Nhi.

“Thưa cô, có vấn đề gì tôi đề nghị giải quyết riêng, đây không phải là nơi để giải quyết.” Lương Thừa sầm mặt, nghiêm nghị.

“Giải quyết riêng? Tại sao không thể giải quyết ở đây? Để mọi người nhìn xem cô ta cướp bạn trai người khác thế nào. Để mọi người nhìn rõ cô ta là hạng người như thế nào không tốt sao? Mà anh là ai?”

Chu Liễu Nhi rút tay về, thấy Lương Thừa dường như từ phía Hứa Vãn đến, giận ngứa răng. Còn dám thuyết giáo với cô?

“Tôi là bạn cô ấy, có chuyện gì thì mọi người ngồi xuống nói rõ ràng, gây ầm ĩ lên không tốt cho ai cả.” Lương Thừa không hiểu sao lại có người ngang ngược vô lý như thế, thật là mở rộng tầm mắt.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh đều là những người trí thức xuất chúng, mọi người lịch thiệp, lễ nghĩa, chưa từng gặp người phụ nữ nào vô lý như vậy.

“Anh là cái thá gì chứ, mắc gì tôi phải nghe anh. Anh giúp đỡ con khốn Hứa Vãn kia, anh có có một chân với ả ta à?” Chu Liễu Nhi điên rồi, gặp ai cũng chửi.

!!

Khương Nhu nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh. Cô ta đúng là dám mở miệng, Khương Nhu có thể tưởng tượng bác sĩ Lương giận đến mức nào.

Cô lén quay lại nhìn bác sĩ Lương, sắc mặt anh cực kỳ khó coi.

Hứa Vãn cũng thấy Chu Liễu Nhi quá đáng, mắng cả bác sĩ Lương. . Truyện Điền Văn

Hứa Vãn lấy hết can đảm vọt tới trước mặt Chu Liễu Nhi, “Tôi không quyến rũ Tống Nham. Anh ta quan tâm, đối xử ân cần với tôi, tôi thừa nhận mình thích anh ta nên không thể từ chối, trước đây là tôi sai. Nếu tôi làm phiền cô thì mắng tôi đủ rồi, đừng lôi bạn tôi vào.”

Những người vây xem vô cùng kinh ngạc. Thì ra Hứa Vãn thích Tống Nham thật, mọi người thở dài.

Khương Nhu giơ tay kéo Hứa Vãn vì Hứa Vãn nói xong lại khóc.

Lương Thừa lại nhanh hơn cô một bước, hơi do dự nhưng vẫn ôm cô vào lòng, úp mặt cô vào ngực anh, nhẹ nhàng nói trên đỉnh đầu cô, “Ngốc.”

Khương Nhu kinh ngạc. Bác sĩ Lương hành động đột ngột quá.

“Ối chà, ở đây diễn bi kịch tình yêu à. Biết sai thì phải có thái độ nhận lỗi, viết thư bảo đảm với tôi, bảo đảm từ nay về sau không gặp mặt Tống Nham, xem như chuyện này cho qua.” Chu Liễu Nhi khoanh tay trước ngực, mỉm cười thắng lợi.

Lương Thừa im lặng một lúc mới ngẩng lên, đối mặt với ánh mắt hung hăng của Chu Liễu Nhi, từ tốn: “Cô à, tôi là bác sĩ, tôi có quen với các chuyên gia tư vấn tâm lý ở bệnh viện, nếu cần, tôi có thể liên hệ giúp cô.”

Anh nói xong, Chu Liễu Nhi bối rối.

“Có ý gì?”

“Từ góc độ bác sĩ, tôi khuyên cô nên đi làm tư vấn tâm lý. Ví dụ như, bạn trai cô bỏ trốn, cô chạy đến công ty anh ta làm loạn, còn làm đồng nghiệp anh ta khó xử, khiến đồng nghiệp chê cười anh ta. Chuyện này đã vượt quá phạm trù một người bình thường rồi.”

Khương Nhu không nhịn được phì cười.

Bác sĩ Lương đúng là bác sĩ Lương, mắng người mà văn vẻ như vậy.

Người xung quanh sốc với đề nghị này của bác sĩ Lương, trận ầm ĩ này tưởng lên đến cao trào, không ngờ bác sĩ Lương mới là quả bom chôn sâu bên dưới.

Ý ở ngoài lời chính là cô ta có bệnh.

“Anh… anh nói tôi bị điên?” Chu Liễu Nhi không ngốc, ngực phập phồng kịch liệt.

“Anh ấy là bác sĩ, còn nói cô có bệnh thì chắc chắn là cô có bệnh.” Khương Nhu không tha.

Người xung quanh không nhịn được, bật cười.

“Mày! Chúng mày!” Chu Liễu Nhi nhìn mọi người đang cười ngặt nghẽo, giận muốn ngất xỉu tại chỗ.

“Chúng mày hợp lại bắt nạt người khác!”

“Thì sao, ở đây không chào đón cô, cô còn chưa đi, muốn tiếp tục bị chế giễu à?” Khương Nhu không nhượng bộ.

“Chúng mày… chúng mày chờ đó.” Khí thế Chu Liễu Nhi xìu xuống, chán nản bỏ đi.

“Không lấy số điện thoại chuyên gia tư vấn tâm lý sao?” Khương Nhu tiếp tục trêu.

Chu Liễu Nhi cầm túi bỏ chạy ra ngoài.

Khương Nhu quay lại, bác sĩ Lương nắm cánh tay Hứa Vãn, che chở cô bước ra ngoài.

Khương Nhu “?” Tình huống gì đây?

Nhưng bất kể tình hình ra sao cô đều có thể chấp nhận được, bác sĩ Lương dù sao cũng tốt hơn tên khốn Tống Nham kia.

Nghĩ vậy, Khương Nhu cũng đi theo.

53.

Lương Thừa lái xe chở hai người ra bờ sông. Tâm trạng Hứa Vãn không tốt, thư giãn một chút cũng được.

Khương Nhu cùng Hứa Vãn chậm rãi đi dọc bờ sông, hai người không ai lên tiếng, để gió sông thổi vào mặt, gió thổi tan mây đen đi.

Bác sĩ Lương chầm chậm theo sau hai người.

Hứa Vãn muốn đi vệ sinh, Khương Nhu và bác sĩ Lương đợi cô bên ngoài.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Khương Nhu lên tiếng.

Tuy bác sĩ Lương luôn thích lên mặt dạy đời làm cô không được thoải mái nhưng tính cách không xấu, anh là người tốt.

Có lẽ tính cách của anh không hợp với Khương Nhu. Hơn nữa không phải lúc nào anh cũng thích đưa ra lời khuyên cho người khác, ví dụ như với Hứa Vãn. Theo tính cách của bác sĩ Lương, chỉ sợ nói đến Hứa Vãn phát khóc thế nhưng anh lại không nói gì. Dù ở văn phòng hay trên xe, anh luôn im lặng, không hề có một câu rao giảng đạo đức mà lại đứng về phía các cô, luôn chống lưng cho họ.

“Không cần cảm ơn, việc này có gì mà phải cảm ơn.” Lương Thừa cười tự giễu. Lát sau anh nói, “Thật ra khi lên đó tôi cũng không định can thiệp, trước giờ tôi không nhúng tay vào những chuyện thế này.”

“Sau đó thì sao?” Khương Nhu bỗng thắc mắc.

Trong ấn tượng của cô, bác sĩ Lương đúng là không phải người ra mặt bênh vực người khác như thế. Anh chỉ đứng về phía lý trí, chính nghĩa, cứng nhắc, khách quan.

“Sau đó tôi đổi ý, tôi chưa từng thấy cô gái nào khóc thảm như vậy.” Ánh mắt Lương Thừa hướng về phía nhà vệ sinh, thở dài.

“Chuyện này… bác sĩ Lương, tuy là không phù hợp tình hình lắm nhưng anh với Hứa Vãn…”

Nói nửa chừng, thấy Hứa Vãn bước ra, Khương Nhu im bặt.

“Chúng ta về đi, tôi không sao.” Mắt Hứa Vãn vẫn đỏ hoe, giọng khàn đặc. “Cảm ơn hai người.”

“Ừ.” Khương Nhu vừa nói xong thì điện thoại reo.

Cô nghe máy, là Lý Tầm.

“Ở bên ngoài.”

“Lát nữa sẽ về.”

“Không cần, em tự về.”

“Vậy… thôi được.”



Khương Nhu cúp máy, như người đi trong sương mù, sao tự dưng Lý Tầm thay đổi, nhất quyết đòi đến đón cô?

Ngẩng lên, thấy Hứa Vãn và Lương Thừa đang nhìn mình chăm chăm, tự dưng Khương Nhu xấu hổ.

“Bác sĩ Lương, tôi đưa Hứa Vãn về, anh đi trước đi.” Khương Nhu làm phiền anh cả ngày rồi, không tiện.

"Lý Tầm đến đón cô?” Lương Thừa một châm thấy máu, đâm thủng sự xấu hổ.

“Ừm, phải.”

“Vậy tôi đưa Hứa Vãn về, Lý Tầm đưa cô.” Anh nói rất tự nhiên, tự nhiên đến mức Khương Nhu không phát hiện ra không ổn.

Cuối cùng ba người đứng tại chỗ tán gẫu, chờ Lý Tầm đến.

Lý Tầm đến khá nhanh, anh xuống xe, đi đến chỗ Khương Nhu, không hiểu sao ba người lại ở cùng nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Thầy Lương.” Anh chào, nhìn Khương Nhu.

“Ừ. Ca phẫu thuật chiều nay có thành công không?” Lương Thừa hỏi.

Khương Nhu “?”

Hứa Vãn “?”

Hai người này gặp mặt nói chuyện công việc, thật lạ lùng.

“Nhổ răng hư, khâu bốn mũi, sau này lành thì xem xét việc trồng lại ạ.” Lý Tầm thực sự bàn việc bệnh nhân với Lương Thừa.

Khương Nhu và Hứa Vãn không biết đứng đây để làm gì.

“Bên ngoài nóng, hai đứa mình lên xe chờ đi.” Khương Nhu kéo Hứa Vãn lên xe Lý Tầm.

“Khương Nhu, tao thấy hôm nay mất mặt quá, sau này không thể nào gặp mặt bác sĩ Lương được.” Hứa Vãn ngồi trên xe thở dài.

Khương Nhu xếp đồ trên xe lại để ngồi thoải mái hơn, an ủi: “Có gì đâu, không có gì phải ngại, người mất mặt là Chu Liễu Nhi kia. Phải rồi, mày với bác sĩ Lương là sao vậy?”

“Cái gì mà sao?” Hứa Vãn hỏi ngược lại.

“…” Khương Nhu định nói rồi lại thôi. Với tính cách của cô thì chắc hẳn sẽ hỏi thẳng, nhưng hôm nay Hứa Vãn mới trản qua cơn sóng gió, Khương Nhu nhẫn nhịn.

Cô thấy trên ghế sau xe có túi mua hàng, trong đó có nhiều đồ ăn vặt, quay sang hỏi: “Muốn uống nước không? Tao thấy mày khóc cả buổi, khô hết nước trong người rồi, uống không?”

“Có nước à?” Hứa Vãn nghe nhắc thì thấy đúng là hơi khát.

“Chắc có, tao tìm thử.” Khương Nhu nói rồi lục lọi

túi đồ, có vật gì đó rơi ra.

Hứa Vãn quay sang nhặt, nhặt lên nhìn vô cùng sửng sốt. “Tiểu Khương… mày cất đi này.”

Hứa Vãn đưa vật hình hộp trong tay cho Khương Nhu, vẻ lúng túng.

“Cái gì?” Khương Nhu nhận lấy, cũng sững người.

Áo mưa?

Không khí ngượng ngùng không thở nổi.

Lý Tầm?

Anh… anh mua bao giờ?

Anh…

Khương Nhu nhanh chóng cầm lại, đặt nó lên trên túi mua hàng, tai – mặt đỏ ửng.

“Hai người?” Hứa Vãn bỗng cười gian, “Tiến triển thần tốc vậy à?”

“Haizz…” Khương Nhu xấu hổ.

Thực tế tên nhóc Lý Tầm kia cho dù cô dụ dỗ thế nào cũng vững như bàn thạch, y hệt hòa thượng trong chùa. Thậm chí cô còn nghi ngờ liệu anh có vấn đề gì ở phương diện kia không.

Ai ngờ anh lại chạy đi mua thứ này, còn bị Hứa Vãn nhìn thấy, thật xấu hổ.

Khương Nhu giả vờ bình tĩnh nói chuyện nọ kia với Hứa Vãn. Mãi đến khi bác sĩ Lương đến, bảo Hứa Vãn đi về. Hứa Vãn xuống xe, Khương Nhu không thể ngừng suy nghĩ về việc đó.

Nhất là khi Lý Tầm vào xe, nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, tim cô bỗng đập dồn, người cứng đờ.

“Sao vậy?” Lý Tầm cảm thấy cô hơi kỳ lạ.

“Không có gì.” Khương Nhu vờ thoải mái, cười đáp.

“Về nhà? Về nhà em hay nhà tôi?” Lý Tầm vừa hỏi vừa khởi động xe.

“Hả?” tim Khương Nhu đập càng nhanh, cuối cùng nói nhỏ, “Sao cũng được.”

Về đến nhà Lý Tầm, trong đầu Khương Nhu chỉ toàn hình ảnh hộp áo mưa kia.

Nhưng cô chờ, chờ, chờ đến lúc hai người ăn cơm xong, dẫn Tiểu Khương đi dạo về, Lý Tầm không nói một lời về việc đó.

“Lý Tầm, anh tắm trước hay em tắm trước?” Khương Nhu cầm quần áo hỏi anh. Thấy anh không có vẻ gì bất thường thì lại thử thăm dò, “Hay chúng ta cùng tắm?”

Nghe được câu sau, Lý Tầm luôn bình tĩnh bỗng có một tia khác thường.

“Em tắm đi.” Giọng anh bình tĩnh.

“Em trượt chân ngã bên trong cũng không ai biết. ” Khương Nhu vờ vịt.

Lý Tầm nhìn cô, thở dài, “Tôi đứng bên ngoài, có chuyện gì em gọi tôi.”

Khương Nhu “?”

Em trai sao lại thế này, dụ dỗ thế nào cũng không mắc lừa, tức chết cô.

Cô giận dỗi đóng cửa.

Lý Tầm sững người nơi đó.

Anh nhớ hình như hôm nay lúc điện thoại cô đang khóc, cộng với tâm trạng không vui vừa rồi, anh không thể không tự hỏi câu nói trên mạng kia: “Chị như lang như hổ, chị cũng có nhu cầu…”

(姐姐都是如狼似虎,姐姐也有需要... thư thư đô thị như lang tự hổ thư thư dã hữu nhu yếu…)

Những lời này có lẽ là thật, anh không phải người

không có ham muốn, không có nhu cầu. Khi ôm cô, hôn cô, anh cũng có phản ứng, cũng khó chịu đến mức phải tắm nước lạnh nhiều lần.

Không phải anh không muốn, anh chỉ sợ tiến triển quá nhanh, cô có được quá nhanh, cô sẽ không quý trọng anh. Cho dù cô nói thích anh, cho dù thời gian này cô luôn dính lấy anh, anh vẫn thấy bất an.

Anh sợ cô lại đột ngột bỏ đi không nói một lời, sợ ngày nào đó cô đột nhiên không còn thích anh nữa.

Nhưng rõ ràng mấy hôm nay vì chuyện này, vì anh từ chối mà cô không vui, hôm nay còn khóc trong điện thoại. Anh bỗng mềm lòng, nếu cô chỉ thích anh nhất thời, nếu ngày nào đó cô chán anh, anh nghĩ mình cũng chấp nhận. Vì vậy hôm nay anh mới đi mua món đồ ấy. Nếu đây là điều cô muốn, anh sẽ cho cô tất cả.

Nghĩ vậy, anh cầm quần áo, nhẹ nhàng gõ cửa nhà tắm.

“Vụ gì?” Khương Nhu thò đầu ra.

“Tôi nghe bên trong không có tiếng động, sợ em ngã.” Lý Tầm hơi căng thẳng.

Khương Nhu nghi ngờ nhìn anh, “Anh thấy đó, không ngã.”

“Ừm.” Anh đứng ở cửa không có ý rời đi.

Cô liếc mắt thấy quần áo trên tay anh, máu nóng bốc thẳng lên đầu, “Nếu anh không yên tâm thì vào trông chừng.”

Ánh mắt Lý Tầm nhìn xuống một khoảng, trái khế cổ trượt lên xuống, anh siết quần áo trong tay, phun ra một chữ, “Được.”

Khương Nhu bị chữ “được” này của anh làm chấn động.

Không biết Lý Tầm đang nghĩ gì, vốn chỉ muốn trêu anh chơi, thế mà anh lại vào thật. Bây giờ cô đang khỏa thân, anh vừa bước vào, cô thấy xấu hổ, khí thế hùng hổ kiêu ngạo hàng ngày biến mất.

Dĩ nhiên, thẹn thùng không chỉ mình cô, vì cô thấy mặt Lý Tầm cũng nhanh chóng đỏ lên như tôm luộc.

“Hay là… hay là anh ra ngoài đi?” Khương Nhu thử hỏi. Chủ yếu cô không chịu nổi bầu không khí ngượng ngùng thế này.

“…” Lý Tầm nhìn cô chăm chăm, không phản ứng.

Cô chỉ thấy ánh mắt trong trẻo của anh dần dần nhuộm đầy dục vọng. Khương Nhu chưa bao giờ thấy Lý Tầm như thế này, cô hơi sợ.

“Anh…” Khương Nhu chưa nói xong thì một bàn tay đã tắt đèn nhà tắm.

Tách!

“Lý Tầm, anh tắt đèn làm gì, em không thấy gì hết.” Khương Nhu giơ tay sờ soạng muốn mở đèn lên, lại chạm phải môi anh.

Khương Nhu giật thót trong lòng, muốn lùi về. Không để cô kịp lùi ra, một bàn tay ấm áp nắm tay cô kéo nhẹ, cô mất trọng tâm loạng choạng ngã vào bức tường người.

“Lý Tầm… buông ra… ưmmm…” Cô chưa nói dứt lời miệng đã bị anh chặn lại. Trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, luồng điện chạy dọc toàn thân cô.

Tuy không phải lần đầu hôn nhau nhưng trong nhà tắm, đèn tắt, không khí mờ ám lại là lần đầu tiên. Hơn nữa đầu óc cô chỉ tràn ngập hình ảnh vật kia, không ngừng ám chỉ bản thân.

Bình thường cô bạo dạn đến mức khiến Lý Tầm choáng váng, da mặt cô luôn dày hơn tường thành, nhưng thật sự đi đến bước này, nói không căng thẳng là giả. May mà nụ hôn Lý Tầm ban đầu mãnh liệt, rồi dần dần chậm lại, chờ cô thích ứng với tiết tấu.

Anh nhẹ nhàng ôm gáy cô, bàn tay còn lại quấn quýt quanh eo cô.

Anh hôn say đắm, nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi cô, len giữa răng, thâm nhập càng sâu. Mãi đến khi cô bị hút hết không khí, thở hổn hển, một đôi mắt lấp lánh như ánh sao trong đêm nhìn cô chăm chú. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, vùi đầu vào cổ cô.

“Chị~” Anh giọng khàn khàn.

“Ơi.” Nguời Khương Nhu mềm nhũn, tiếng “chị” kia của anh thật chết người.

Anh hơi ngước lên, cắn nhẹ tai cô, hỏi nhỏ, “Tháng trước em đến vào ngày nào?”

Bị anh hỏi vậy, người Khương Nhu tê rần, không ai có thể từ chối em trai này.

“Hôm nay có thể.” Khương Nhu thở gấp.

Nghe câu có thể của cô, đầu óc Lý Tầm như nổ tung, nút thắt trong lòng bung ra, có vài thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát.

Anh bế cô lên, lấy tạm một cái áo che cô lại, đi vào phòng ngủ. Hôn được nửa chừng, anh nhìn cô, “Nếu… em đau, chúng ta có thể ngừng lại bất kỳ lúc nào.”

Khương Nhu bị hôn thần hồn điên đảo, sao còn quan tâm đến chuyện gì khác. Cô cười kéo anh xuống, “Em không sợ.”

Vì thế hai người lại tiếp tục việc còn dang dở…

Nửa chừng, Khương Nhu nhận thua, muốn kêu dừng lại, nhưng mà nước đã hắt đi không thể hốt lại, lời đã nói không thể thu hồi, cô không thể mất mặt. Vì vậy nửa sau đó, cô yên lặng chấp nhận.

Lý Tầm nhìn thấy nước mắt đọng nơi khóe mi cô, đau lòng mà lại động lòng. Động tác anh hơi giảm nhẹ, nhưng lại mất khống chế. Đến nửa đêm, cuối cùng anh buông tha cô. Ôm cô vào nhà tắm, rửa sạch sẽ rồi ôm cô quay lại giường. Anh ôm cô, nhìn cô chăm chú, không nhịn được mà hôn cô, “Em hài lòng chưa?”

Khương Nhu “?” Nói làm như cô ép anh?

“Hài lòng thì ngoan ngoãn chút, biết chưa?” Lý Tầm đưa tay nhẹ nhàng xoa vùng eo đau nhức của cô.

“Ừm.” Khương Nhu bị dày vò không còn sức nói chuyện hay tranh cãi, ngoan ngoãn ừ, chỉ muốn ngủ.

“Mệt?” Lý Tầm buồn cười nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, hiếm khi thấy được vẻ ngoan hiền của cô thế này, lòng anh ngọt như mật.

“Ừm.”

“Ngủ đi.” Lý Tầm tắt đèn, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Khương Nhu ngủ rất nhanh, chỉ chốc lát đã nghe tiếng cô hít thở đều đều.

Anh lại ngủ không được. Trong đầu nhớ lại cảnh thân mật với cô, có phần ngượng ngùng, có phần động tình.

Ánh trắng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên mặt cô, anh không nhịn được đưa tay ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve má cô.

Chị là của mình sao? Điều nghĩ cũng không dám nghĩ hiện giờ đã nằm trong lòng anh, cô cười với anh, trong mắt có hình bóng anh. Thời khắc này dường như đã chữa lành vết thương suốt 23 năm đau khổ và chờ đợi của anh.

Anh cảm giác những vết thương trên cơ thể mình đang dần khép lại, cuối cùng nở thành hoa.

Cô là của anh, anh có được cả thế giới.