Ngày hôm sau Khương Nhu thức dậy mấy lần trong trạng thái choáng váng mơ hồ, không thể hoàn toàn tỉnh táo.
Cô mở to mắt, rồi lại nặng nề ngủ tiếp.
Đến khi cô thức dậy hẳn đã là giữa trưa.
Cô cố gắng ngồi dậy, cảm giác xương cốt muốn tan thành từng mảnh.
Giờ phút này cô muốn mắng mấy người trên mạng nói hươu nói vượn, ai nói bác sĩ không được?
Cô đỡ eo, khóc không ra nước mắt. Cũng tại cô tự tìm đường chết, đánh giá thấp khả năng em trai.
Lúc cô thay quần áo xong đi ra sân, cô thấy Lý Tầm đang ung dung đọc sách, vẻ sảng khoái nhẹ nhàng, lần đầu tiên cô ghen tị với sức khỏe của mấy người trẻ tuổi.
Tuổi trẻ thật tốt.
“Không đói sao?” Cô đang định âm thầm đi ngang qua anh vào bếp tìm thứ gì đó ăn thì người như đang tập trung đọc sách bỗng lên tiếng.
“Chút chút.” Khương Nhu gãi đầu.
Lý Tầm đặt sách xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới, hàng mày thanh tú hơi cau lại.
“Sao em lại không mang giày?” Lý Tầm đi tới bế cô lên.
“Đói quá không để ý.”Khương Nhu nói thật nhưng lời này vừa nói ra, hai người đều khựng lại, im lặng.
Tai Lý Tầm đỏ bừng.
“Đừng đi chân không, không tốt cho sức khỏe.” Anh đặt cô lên ghế, cúi xuống lấy đôi dép bông màu hồng dưới cầu thang, ngồi xổm xuống mang vào cho cô.
Mang xong, anh véo mắt cá chân cô, như thể còn suy nghĩ gì đó.
Anh ngẩng lên, nhìn cô, trong mắt tràn ngập dịu dàng, “Còn đau không?”
Khương Nhu bị anh nhìn đến mức tim đập hẫng một nhịp, cô lúng túng vuốt tóc, giọng giận dỗi, “Anh nói xem.”
Hàng năm cô bôn ba trong núi non trùng điệp, sức khỏe tương đối tốt nhưng vẫn không chống cự lại sự tấn công của anh, đến cuối phải xin tha.
Nhưng em trai lại có bản lĩnh này, rõ ràng là cô bị ức hiếp đến thê thảm, anh còn ra vẻ tự trách đến mức cô không đành lòng trách móc.
Khương Nhu thấy tai anh càng đỏ, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì mà không hề lên tiếng, cô không đành lòng nói thêm.
“Xin lỗi em.” Anh ngồi xổm trên đất xoa xoa chân cô, muốn dùng cách này bù đắp tội lỗi đêm qua của mình.
Nhìn đi, anh lại vậy.
Nếu đêm qua anh có nửa phần áy náy khi bắt nạt cô thì đâu đến nỗi cô không thẳng lưng nổi.
Khương Nhu thở dài. “Thật ra cũng không đến nỗi, em chỉ hơi đói thôi.”
“Dì làm bánh bao nhân trứng với mì ngọt em thích, đang giữ ấm cho em, anh dẫn em đi ăn.”
“Được.” Khương Nhu tưởng anh nói dẫn cô đi ăn là cô tự đi, không ngờ là được ôm đi.
“Lý Tầm~” Khương Nhu ở trong vòng tay anh, kéo kéo áo, “Thả em xuống, em tự đi được.”
Dì Lưu mới dẫn Tiểu Khương đi dạo về, thấy cảnh này cười tủm tỉm, giả vờ không thấy mà đi ra sân sau.
“Tốt nhất là bế em đi.” Lý Tầm liếc nhìn đôi chân cô, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu anh. Đôi chân này đêm qua đã khiến anh thất hồn lạc phách.
Anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, “Em có thể nghỉ ngơi thêm.”
Khương Nhu không nói nên lời.
Ngày hôm sau, cô thấy mình như người bị liệt, Lý Tầm không để cô chạm đất. Anh nói sợ cô đau, sợ cô vất vả, có lỗi với cô.
Cô nghĩ, bây giờ thấy có lỗi thì trước đó làm gì vậy?
Ăn cơm xong, Khương Nhu nhận điện thoại của mẹ nói bà ngoại từ Mỹ sắp về, bảo cô đi đón.
Lý Tầm chủ động đi đón bà ngoại với cô. Cô cũng vui vẻ đồng ý, bởi vì chân mềm nhũn không thể tự lái xe được.
Bà ngoại ở Mỹ nghe mẹ Khương Nhu kể chuyện Khương Nhu về nước tìm Lý Tầm, đại khái biết được toàn bộ sự tình.
Thảo nào anh bạn trẻ tên Lý Tầm kia luôn dẫn chó đi dạo gần nhà bà, còn luôn nhìn vào trong nhà, không ngờ lại có tâm tư này với cô cháu gái bà.
Ấn tượng của bà ngoại với Lý Tầm trước giờ không tệ, bà cũng nói với cha mẹ Khương Nhu sơ lược hoàn cảnh của Lý Tầm.
Cả nhà đều ủng hộ mối quan hệ này.
Dù biết có thể hai người đã đến với nhau nhưng khi thấy hai người cùng đón mình ở sân bay, bà ngoại vẫn kinh ngạc.
Ánh mắt không lừa được người, ánh mắt Lý Tầm chưa bao giờ rời khỏi người cháu ngoại bà. Tình cảm hai người đã sâu đậm như vậy rồi sao?
Lý Tầm giúp bà ngoại dọn dẹp tất cả đồ đạc.
Bà ngoại nhìn Lý Tầm, nhìn anh một mình bận rộn không để Khương Nhu động tay, Khương Nhu chỉ đứng một bên chỉ huy miệng, Lý Tầm còn cưng chiều “được được”.
Đột nhiên bà cảm thấy, Lý Tầm chắc chắn sẽ đối xử tốt với cháu mình.
Cậu ấy cẩn thận, nghiêm túc, tập trung, mỗi đồ đạc đều đặt đúng nơi Khương Nhu chỉ, so với cô cháu cẩu thả kia thì cậu bé tốt hơn gấp nhiều lần.
“Tiểu Tầm, mệt chưa, ngồi xuống uống hớp trà đi con.” Bà ngoại thấy anh bận rộn suốt, mời anh ngồi uống nước.
“Dạ, bà.” Lý Tầm vẫn chưa được tự nhiên.
Giống như bí mật trước đó bị tiết lộ trong một đêm, những năm qua, những lần tiếp cận với mục đích riêng của anh đều bị bà ngoại phát hiện, thật xấu hổ.
“Đừng khách sáo, hôm nay con vất vả rồi.” Bà ngoại cười nói, đưa trà cho anh, chợt nhớ ra lại nói, “Sau này con gọi theo Khương Nhu, gọi bà ngoại đi.”
“Sau này Khương Nhu bắt nạt con thì con nói cho bà ngoại biết, bà ngoại dạy dỗ nó thay cho con.” Bà ngoại nghe anh nói thì nở nụ cười.
Càng nhìn Lý Tầm bà càng thích, so với đứa cháu gái lông bông suốt ngày không ở nhà thì anh thuận mắt hơn nhiều.
Lý Tầm ngẩng lên nhìn thoáng qua Khương Nhu, Khương Nhu cũng ngơ ngác nhìn qua.
Cô buồn bực, Lý Tầm chỉ dọn đồ có một ngày mà. sao anh thu phục được bà ngoại, khiến bà thiên vị như vậy?
Cô nhìn khóe môi Lý Tầm cong lên, “Dạ bà ngoại.”
Chà, miệng ngọt dữ.
Bà ngoại cười tít mắt như mới trúng số mấy triệu.
“Bà ngoại, sao ngoại lại giúp người ngoài vậy!” Khương Nhu không vui.
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ?
Bà ngoại lập tức đổi sang vẻ nghiêm nghị, “Ngoại giúp người không giúp thân thích, con nhóc con chỉ biết ức hiếp người khác, bà cảnh cáo con, đừng có bắt nạt Tiểu Tầm.”
“Bà ngoại, mắt nào bà thấy con bắt nạt anh ấy?”
“Không dọn đồ mà toàn đứng khua môi múa mép, con không giúp Tiểu Tầm một chút.” Bà ngoại liếc Khương Nhu.
Cô cháu này đúng lười, tội nghiệp Lý Tầm hiền lành trung thực, sau này không biết bị cháu ngoại mình ăn hiếp đến mức nào.
“Bà ngoại.” Lý Tầm vội lên tiếng, “Cứ để con làm thôi ạ, để cho em nghỉ ngơi.” Anh nói, nhìn thoáng qua phía Khương Nhu.
Khương Nhu đang bực bội được anh yêu chiều thì ấm áp lại. Xem như anh còn lương tâm.
“Con cứ chiều nó đi.” Bà ngoại nói vậy nhưng trong lòng vẫn mừng vì cháu mình tìm được người đàn ông tri kỷ biết chăm sóc.
Đến lúc này, cuối cùng bà ngoại mới yên lòng với chuyện lớn cả đời của cháu gái.
Dọn dẹp xong, bà ngoại tự nấu rất nhiều món ngon, Lý Tầm ăn xong mới về.
Khương Nhu đi tiễn Lý Tầm.
Hai người đi rất chậm, chậm đến mức Khương Nhu buồn ngủ.
“Em buồn ngủ à?” Lý Tầm giữ tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn, “Em đừng đưa anh nữa, anh đưa em về.
”
Thấy cô buồn ngủ lơ mơ, nhìn bộ dạng này của cô thì cô đưa anh xong anh lại phải đưa cô về, cứ thế biết đến khi nào. Anh muốn ở lâu bên cô nhưng vẫn xót cô.
“Không muốn ở bên cạnh em hả?” Khương Nhu không vui.
Tối qua còn nhiệt tình như lửa, sao xuống giường là trở mặt không quen, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng. Bởi vậy trên mạng nói không sai, đàn ông trước và sau khi lên giường là hai bộ mặt khác hoàn toàn.
“Không có.” Anh buồn cười nhìn cô, nương theo tâm trạng thất thường của cô nên giọng thật dịu dàng.
“Thôi bỏ đi, hứ.” Khương Nhu dỗi muốn đi, lại bị anh giữ lại.
“…” Lý Tầm im lặng mấy giây, tựa đầu vào đầu cô, “Anh chỉ hy vọng con đường này không có điểm kết thúc.”
Hả?
Tim Khương Nhu tan chảy khi nghe anh nói lời. yêu thương…
“Đâu phải không gặp mặt được nữa đâu, bà ngoại mới về, em ở bầu bạn với bà trước đã.” Lý Tầm trấn an cảm xúc của cô.
“Lý Tầm~” Cô kéo anh lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ừ.” Lý Tầm bị cô nhìn chăm chú đã có phần không nhịn được, yết hầu lăn lăn. Lý Tầm đại khái biết cô muốn làm gì nhưng anh hơi sợ.
Sợ lát nữa anh không thể rời đi được.
“Ngày mai em đi tìm anh được không?”
“Được.”
“Nhưng ngày mai anh đi làm.”
“Vậy hết giờ đến tìm anh.” Lý Tầm xoa nhẹ đầu cô.
Lúc này Khương Nhu mới nhận ra kỳ nghỉ đã kết thúc, anh phải đi làm, cô cũng phải đi. Nghĩ vậy nhưng trong lòng không háo hức đến các địa điểm mới như trước.
“…” Lý Tầm thấy cô không vui, kéo tay cô thở dài, “Ngày mai em chưa đi thì để anh tan làm sẽ đến tìm em?”
“Chắc là chưa.” Khương Nhu chưa có ý định xuất phát vào ngày mai, nhưng cũng không chắc chắn. Có thể Dương Xuyên nửa đêm sẽ lập kế hoạch gửi vào email của cô, sau đó ngày mai khởi hành.
“Nhưng tối nay em có hẹn với người làm kế hoạch để bàn bạc, nên…”
Đam mê và năng lượng của người trẻ tuổi là điều cô không thể so được.
“Người lập kế hoạch?” Giọng Lý Tầm đột nhiên không tốt, mặt anh có dao động, “Không phải ngày mốt em sẽ đi chứ?”
“Chưa có thông báo nên không chắc.” Khương Nhu thành thật.
Lý Tầm liếc nhìn cô, buông lỏng tay anh hơi ưu tư.
“Sao vậy?” Khương Nhu kéo tay anh, dỗ dành, “Sao tự dưng lại không vui?”
Ban đầu là cô dỗi anh lạnh nhạt, sao giờ lại thành anh giận?
Lý Tầm hơi nghiêng người qua, giọng buồn buồn: “Lần này phải đi bao lâu?”
Anh biết, những thứ có quá dễ dàng sẽ không được trân trọng. Cô đã có được thứ mình muốn, lại định vỗ mông biến mất?
Anh nghĩ đến việc không liên lạc được với cô, không được nhìn thấy cô, anh lại rơi vào sự chờ đợi vô tận.
Những ngày bấp bênh làm anh cáu kỉnh.
Tuy nói anh đã chờ 7 năm, thỉnh thoảng cô đi ra ngoài thì với anh không là gì cả. Nhưng một khi đã nếm được vị ngọt khi hai người bên nhau, sẽ không muốn quay lại nỗi thống khổ trong quá khứ.
“Hay là, em tóm được anh rồi nên lại chơi trò biến mất?” Lý Tầm chất vấn.
Khương Nhu “?”
Anh nói như thể cô lợi dụng, trở thành kẻ phụ lòng?
Cô lợi dụng được gì chứ? Cô là tự mình tìm đường chết đấy, được chưa?
Đêm đã khuya, Khương Nhu cũng không muốn tranh cãi với anh, cô muốn về ngủ bù. Thế mà em trai lại đột nhiên giận dữ, hình như không muốn
55.
Trưa hôm sau, Khương Nhu chờ Lý Tầm gần tan làm mới đến bệnh viện đợi anh.
Cô ngồi ở sảnh chờ chơi di động.
“Cô.” Tống Chí hưng phấn chạy đến chào hỏi.
“Xin chào.” Khương Nhu ngẩng lên thấy cậu ta, một chàng trai tinh thần phấn chấn, “Đã lâu không gặp.”
Cả sảnh chờ nghe tiếng cậu ta gọi to đều đang nhìn về phía cô.
Khương Nhu hy vọng cậu ta đi nhanh, nào ngờ cậu ta lại bám người.
“Cô, cô đến chờ thầy em à? Thầy còn bận một lúc nữa, cô muốn vào chờ không? Em pha trà cho cô.” Tống Chí nhiệt tình quá mức.
“Không cần, không cần, cậu cứ lo việc mình đi.” Khương Nhu liên tục từ chối.
“Cô đừng khách sáo với em, cô là cô của em mà, em không thể lơ là, ở đây ồn ào quá, cô đến phòng nghỉ chờ đi.” Tống Chí không để cô lên tiếng mà kéo kéo áo cô.
“Thật mà… không cần đâu… được rồi.” Khương Nhu không lay chuyển được cậu ta, cũng không muốn cậu ta tiếp tục quấy rầu, ở đây còn bệnh nhân, không nên gây chú ý. Vì vậy cô đứng dậy đi theo cậu ta.
Vừa bước vào, mấy bác sĩ đang điều trị cho bệnh nhân đồng loạt nhìn sang. Khương Nhu thấy không nên vào, mà đứng đó cũng không được, lúng túng.
Trước ánh mắt dò hỏi của mọi người, Tống Chí tỉnh bơ: “Đây là cô của em, chờ thầy Lý, em dẫn cô vào phòng nghỉ chờ.”
Mọi người nghe xong thì vẻ hiểu ra, còn đánh giá Khương Nhu từ trên xuống dưới.
Khương Nhu đứng ở đó, da đầu tê dại, cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất có thể, xấu hổ đến ngón chân moi ra được một nhà ba phòng.
May là chào hỏi xong, Tống Chí dẫn cô đến phòng nghỉ.
Nhưng phía sau truyền đến một câu. “Bạn gái học trò tôi.”
Lương Thừa.
Trong nhóm bác sĩ kia có Lương Thừa?
Thứ lỗi cho cô chỉ nhìn thấy một nhóm người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, đội mũ nên không nhìn ra.
“Học trò anh yêu rồi, thầy như anh không được nha.” Một bác sĩ trêu.
“Đúng đấy, tên nhóc Lý Tầm kia bình thường y tá nói với cậu ta, cậu ta chả thèm để ý, mấy cô y tá nhỏ sốt hết ruột gan, sao cậu ta lại có bạn gái rồi.”
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.”
Ha ha ha.
Cả đám người cười rộ lên.
“…” Bác sĩ Lương chỉ cười không nói, mặc cho mọi người trêu chọc.
Khương Nhu ngồi trong phòng nghỉ một lúc.
Tống Chí pha trà, Lưu Văn mang đồ ăn vặt, trái cây đến. Tống Chí thì không sao nhưng sắc mặt Lưu Văn không đẹp lắm.
“Bác sĩ Lý đang họp có thể sẽ muộn, anh ấy bảo tôi mang đồ ăn cho cô.” Lưu Văn để một đống thức ăn trước mặt cô, quay lưng bỏ đi.
“Lưu Văn.” Khương Nhu gọi cô ấy, “Cảm ơn cô.”
Lưu Văn dừng chân nhưng không quay lại, “Không có gì.”
“Bác sĩ Lý họp tầm bao lâu?”
“12 giờ rưỡi, không chắc, nếu cô bận không chờ…có thể đi ăn trước.”
Khương Nhu “?”
Cô đến chờ Lý Tầm đi ăn trưa, Lưu Văn bảo cô đi ăn trước?
Đúng lúc này, Tống Chí đẩy cửa vào.
“Không được, cô không thể đi ăn một mình, thầy sẽ buồn đó.” Cậu ta đi đến bên cạnh Khương Nhu, nhét thêm cho cô mấy cái bánh quy.
Khương Nhu cầm bánh quy, cảm thấy Tống Chí nhiều chuyện nhưng không xấu tính.
Lưu Văn nhắm vào cô, đại khái là vì… Cô hy vọng không phải như mình nghĩ.
Lưu Văn nghe hai người nói chuyện, giận dữ bỏ đi.
Tống Chí vội đuổi theo.
“Chị Văn Văn, từ từ chờ em, trưa nay nhà ăn có món chân giò om, có cần em đi giành cho chị không?”
“Không cần.”
“Vậy món hôm qua em đưa ăn ngon không?”
“Đừng làm phiền tôi.”
“Chị thế này làm người ta đau lòng đó…”
Khương Nhu nghe hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, tựa như quay về thời sinh viên. Tuổi trẻ thật tuyệt.