Thư Tình Nghìn Lẻ Một Đêm

Chương 7



Người yêu cũ gặp lại luôn rất xấu hổ, nhưng Tiết Tài đã say không biết trời trăng gì, vẫn tiến lên chào một câu. Chỉ là không biết tại sao đột nhiên không khống chế được nôn sạch lên tây trang đắt tiền của đối phương.

May là khách sạn cái gì cũng chuẩn bị, Thiệu Phỉ tốn mười phút tắm rửa, thay một bộ tây trang sạch sẽ mới quay lại.

Chờ đến khi Thiệu Phỉ quay lại thì mọi người đã về gần hết, cũng thanh toán xong xuôi, hiện trường cũng được dọn dẹp gần xong. Lộ Mạn tất nhiên vẫn ở lại, dù sao lúc nãy giúp Tiết Tài cũng có cậu, hiện giờ vì chuyện vừa rồi của Tiết Tài mà ở lại nhận lỗi.

Ngữ khí Lộ Mạn cực kì lễ độ, không tìm ra được lỗi sai nào. Nhưng giọng điệu này trong tai Thiệu Phỉ lại hết sức xa cách. Từ lúc quen nhau tới giờ Lộ Phỉ chưa và cậu chưa từng xa lạ như vậy. Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, vốn anh còn mang theo chút hi vọng, hiện giờ gặp mặt rồi chỉ thấy ngọn lửa nhỏ nhoi trong lòng cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Phất tay bảo chính mình cũng không để ý, giọng nói lại mang theo chua xót rõ rệt: “Không sao, chỉ là việc nhỏ thôi. Khách cũng say cả rồi, em cũng uống chút rượu, có muốn anh chở hắn về không? Thuận tiện chúng ta ôn lại chút chuyện cũ.”

“Ôn chuyện, ai muốn cùng cậu ôn chuyện vậy Lộ Mạn… Lẽ nào là cô gái xinh đẹp nào nhìn trúng cậu hả?… Ợ~” Tiết Tài đột nhiên thốt ra một câu như vậy, mở to mắt nhìn Thiệu Phỉ nửa ngày, cười ngu ngốc.

“Ợ… Lộ Mạn, đây không phải là đàn ông sao? Trông giống tên kia thật đó, cậu hết hi vọng đi, ợ… thà rằng treo cổ trên cây còn hơn. Cậu xem, như anh này, sớm lấy vợ xinh đẹp về vui biết bao nhiêu. Đàn ông có gì tốt chứ, dù có đẹp đi nữa cũng là đồ bỏ đi!”

Nói tới đây Tiết Tài còn vươn tay chỉ Lộ Mạn, lại chỉ hắn và Thiệu Phỉ, huơ huơ tay mở miệng: “Anh nói cho cậu này, anh đã thấy lòng dạ đàn ông cả rồi, trừ cậu ra đều là đồ tồi, bao gồm cả anh cũng là đồ tồi, đàn ông là thứ rất tệ, cậu vẫn nên tìm cô gái nào đó nhanh kết hôn thì hơn.”

Thiệu Phỉ nghe tới đó ánh mắt sáng bừng, vươn tay đỡ lấy thân thể Tiết Tài, thấy Lộ Mạn vẫn chần chừ thì cười trêu đùa: “Sao vậy? Việc nhỏ như vậy cũng không muốn anh giúp sao? Vậy cho hai người bị hại là anh một cơ hội đi, yêu cầu này không quá phận chứ?”

Thái độ thành khẩn, về tình về lý đều không cho người khác từ chối.

Hơn nữa gần đây uống rượu lái xe bị quản nghiêm hơn rất nhiều, Lộ Mạn tuy là cực kì tỉnh táo nhưng dù sao cũng vẫn uống rượu. Cuối cùng không cự tuyệt Thiệu Phỉ nữa, để đối phương lái xe đưa Tiết Tài về nhà, cậu cùng một người ban nãy dìu Tiết Tài ngồi ở ghế sau, giữ lấy cả người Tiết Tài.

Trước khi lên xe Lộ Mạn đã gọi điện thoại, đợi Thiệu Phỉ cùng mấy nhân viên khách sạn tiếp đón cậu xong mới tắt máy, ngồi trên xe thể thao màu bạc của đối phương.

Dọc đường đi Lộ Mạn ngồi ngay ngắn từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng lại đỡ Tiết Tài một chút. Mà Thiệu Phỉ thường thường nhìn qua kính chiếu hậu, mãi đến khi xe chạy tới cổng lớn nhà Tiết Tài.

Đợi người nhà Tiết Tài ra đỡ người đang say khướt vào, Thiệu Phỉ mới tươi cười quay sang Lộ Mạn, nhẹ giọng mở miệng: “Anh muốn cùng em ôn chuyện cũ, có được không?”

Lộ Mạn không đáp, một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống, mặc áo gió màu đen, hai chân thon dài, thân hình rất cao, mặt mày tuấn lãng, hoàn toàn không thua mấy thần tượng trên ti vi.

Hắn thay Lộ Mạn mở miệng: “Không có gì để nói hết, cậu ấy là chồng của tôi, tôi không vọng cậu ấy và người cũ có chút dính líu gì cả. Lý do này đã đủ chưa, Thiệu tiên sinh?

“Cậu thế mà đã kết hôn rồi sao?!” Người kinh ngạc lên tiếng là người bạn ban nãy cùng dìu Tiết Tài lên xe. Giờ phút này anh ta há hốc mồm, trông như tên ngốc, vẻ mặt không thể tin nhìn người đàn ông chưa bao giờ gặp qua này.

Người đàn ông kia nhanh chóng tiến lên kéo lấy tay Lộ Mạn, mỉm cười ngọt ngào, nói với Thiệu Phỉ vì khiếp sợ mà sắc mặt tái nhợt: “Cậu ấy đương nhiên đã kết hôn rồi, ngay tối hôm kia cậu ấy đã nhận lời cầu hôn của tôi, hôm qua chúng tôi đã đi đăng kí kết hôn, bây giờ tôi tới đón bạn đời hợp pháp của tôi về nhà.”

Lộ Mạn trước mặt Thiệu Phỉ nhéo tay người đàn ông kia, giọng điệu bất đắc dĩ lại bao dung: “Thật xin lỗi, chồng tôi tới đón rồi, nếu có cơ hội chúng ta lại nói chuyện, bây giờ tôi phải về nhà.”

Hết chương 7