Thẩm Thanh Ngọc mới dành ra thời gian ngắn tổng kết, thời gian mới điểm mười giờ, Phó Ngọc Lam đã lập tức tiến đến nói với cô, Bạc Vĩnh Cơ đến rồi.
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe thấy lời này của Phó Ngọc Lam, cô cầm bút máy gõ bàn một cái: “Ở bên ngoài?”
Phó Ngọc Lam nhẹ gật đầu: “Chúng ta cũng không dễ cản ông ta.”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười không sao cả: “Tùy ông ta, em ra ngoài nói cho ông ta biết, chị đang mở cuộc họp video, chờ hai tiếng.”
Phó Ngọc Lam ngơ ngác một chút rồi mới kịp phản ứng rằng Thẩm Thanh Ngọc là đang cố ý, cô ấy hiếm hỏi cũng cười một cái: “Được rồi, em đã biết, cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc cong môi: “Đi thôi.”
Ông cụ Bạc làm nhiều chuyện khiến cô buồn nôn như vậy, bắt ông ta chờ hai tiếng, đây cũng chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Hôm nay Bạc Vĩnh Cơ tới là vì cái gì, Thẩm Thanh Ngọc đại khái đoán được.
Dù sao nửa tiếng sau, Lương Thanh Hà đã gửi đoạn ghi âm những lời ông già Bạc và Thẩm Quốc Vinh nói không thiếu một chữ kia cho cô.
Phản ứng đầu tiên sau khi Thẩm Thanh Ngọc nghe xong chính là ông già Bạc này thật sự đúng là không phải vô sỉ hèn hạ bình thường.
Ông ta rõ ràng vẫn nghĩ tới câu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”?
Buồn cười.
Sau khi Phó Ngọc Lam ra khỏi văn phòng, cô ấy mang theo nụ cười lễ phép đi tới phòng tiếp khách bên kia, ông cụ Bạc và thư ký của ông ta đang chờ ở phòng tiếp khách.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc tới, Bách Gia Tính mở miệng: “Thư ký Phó, cô Thẩm cô ấy có rảnh không?”1
Phó Ngọc Lam nở nụ cười lễ phép với ông cụ Bạc, lập tức mở miệng: “Ngại quá, ông Bạc, thư ký Bách, cô Thẩm bây giờ đang mở cuộc họp video, có lẽ phải sau hai tiếng mới rảnh được.”
“Ông Bạc, cô Thẩm bảo tôi nói với ông, cô ấy rất xin lỗi vì hôm nay thật sự quá bận rộn, hôm nào rảnh rỗi cô ấy sẽ đích thân tới cửa thăm viếng ông.”
Hôm nào chính là không có ngày đó.
Ông cụ Bạc không biết Thẩm Thanh Ngọc có phải cố ý hay không, nhưng ông ta biết Thẩm Thanh Ngọc tuyệt đối có khả năng chủ động đến tận cửa.
Chuyện tái hôn nói có gấp hay không, nói không gấp cũng gấp.
Bạc Vĩnh Cơ không phải ngu thật, ông ta cũng biết chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nhà họ Thẩm bây giờ có thể chưa kịp phản ứng, cho nên vẫn không biết, nếu ngược lại thời gian dài, bọn họ kịp phản ứng, tra ra được là ông ta làm, vậy đừng nói chuyện tái hôn, da mặt người hai nhà sợ rằng sẽ phải lập tức xé rách.
Ông cụ bạc chính là muốn nhanh chóng để Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành tái hôn trước khi nhà họ Thẩm chưa kịp phản ứng.
Cũng đã tái hôn lại rồi, cho dù nhà họ Thẩm kịp phản ứng, bọn họ cũng không thể để Thẩm Thanh Ngọc lại chia tay lần nữa nhỉ?
Bạc Vĩnh Cơ không biết hôm nay bản thân đi rồi, Thẩm Thanh Ngọc rốt cuộc ngày nào mới bằng lòng gặp ông ta.
Dù sao lần trước, ông ta phái Bách Gia Tính mời người ta, nhưng mà Thẩm Thanh Ngọc đã lập tức từ chối thẳng.
Nghe xong lời của Phó NGọc Lam, ông cụ Bạc im lặng suy nghĩ một lát: “Cô Thẩm bận rộn, tôi có thể hiểu được, là tôi quấy rầy rồi. Lão già tôi đây cái khác không có nhiều, thời gian nhàn rỗi ngược lại có rất nhiều. Nói với cô Thẩm, tôi đợi cô Thẩm cùng ăn cơm trưa.”
Phó Ngọc Lam nhẹ gật đầu: “Được rồi, ông Bạc.”
Phó Ngọc Lam nói xong, cô ấy đi ra ngoài dặn dò người đưa nước trà, điểm tâm và trái cây vào trong.
Loại chuyện làm khó dễ này ấy, có đôi khi không thể làm quá rõ, như vậy mới khiến đối phương có tức cũng không thể làm gì.
Sau khi dặn dò trợ lý xong, Phó Ngọc Lam lại lần nữa gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Thanh Ngọc, nói với Thẩm Thanh Ngọc chuyện này.
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc nghe xong, cô khẽ hừ một tiếng: “Ông ta đã thích chờ như thế vậy thì để ông ta chờ là được.”
Dù sao cô cũng không gấp, người gấp là ông ta.
Làm khó dễ ông cụ Bạc như thế, ngẫm lại còn rất vui đó.
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~