Thẩm Thanh Ngọc nói hai tiếng chính là hai tiếng, thời gian chỉ nhiều không ít.
Ông cụ Bạc lớn tuổi, eo chân cũng không tốt, ngồi hơn một tiếng trong phòng họp cũng có hơi đau nhức rồi.
Trên mặt bàn bày nước trà điểm tâm trái cây, đạo đãi khách ông ta không tìm thấy chút sai sót nào.
Thư ký của Thẩm Thanh Ngọc mỗi hơn nửa tiếng đều đi vào nói một câu thật có lỗi, ông cụ Bạc cho dù muốn nổi giận cũng không có chỗ phát tiết.
Vừa rồi Phong Ngọc Lam lại tới một chuyến, nói cuộc họp của Thẩm Thanh Ngọc kéo dài mười phút đồng hồi, đại khái mười hai giờ bốn mươi phút thì Thẩm Thanh Ngọc lập tức có thể đến đây.
Ông cụ Bạc nghe được lời này của Phong Ngọc Lam, sắc mặt ông ta xanh mét, chờ người ra khỏi phòng họp, ông ta nhìn Bách Gia Tính: “Bách Gia Tính, ông nói Thẩm Thanh Ngọc có phải cố ý hay không?”
Bách Gia Tính suy nghĩ một chút: “Cô Thẩm có lẽ sẽ không làm chuyện như vậy.”
Trước kia lúc Thẩm Thanh Ngọc ở nhà họ Bạc, ông cụ Bạc đối với cô không tốt lắm, nhưng Thẩm Thanh Ngọc vẫn rất kính trọng ông ta.
Bạc Vĩnh Cơ có lẽ cũng nhớ tới chuyện trước kia, nhẹ gật đầu: “Mặc dù tính cách Thẩm Thanh Ngọc mãnh liệt một chút, có điều trước kia lúc cô ta ở nhà họ Thẩm, quả thực rất kính trọng tôi.”
“Đúng vậy, thưa cụ.”
Nhưng ai có thể ngờ Thẩm Thanh Ngọc là con gái của Thẩm Quốc Vinh chứ?
Bạc Vĩnh Cơ thở dài: “Được rồi, chúng ta cũng chờ nửa tiếng rồi, cũng không quan tâm chờ lâu thêm mười phút đồng hồ.”
“Đúng vậy.”
Bách Gia Tính lên tiếng: “Cụ à, tôi giúp ông xoa eo chân nhé?”
Lớn tuổi rồi, ngồi lâu quả thực bị giày vò.
Bạc Vĩnh Cơ nhẹ gật đầu: “Cũng được.”
Mà Thẩm Thanh Ngọc lấy này đang ở trong văn phòng ăn mì ý Phó Ngọc Lam đưa vào.
Ăn cơm với ông cụ Bạc?
Cô cũng không có khẩu vị có thể nuốt trôi như vậy.
Thấy Phó Ngọc Lam trở về, Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Bọn họ vẫn chờ?”
Ăn xong mì ý, cô lại uống ly sữa bò nóng, nhìn thời gian không lệch nhiều lắm, Thẩm Thanh Ngọc mới đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt và tay, sau đó cô mới đi ra khỏi văn phòng, đi về phía phòng khách.
“Ông Bạc.”
Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi vào, trên mặt chỉ có một nụ cười nhàn nhạt.
Ông cụ Bạc nhìn cô một cái: “Cô Thẩm người sang bận rộn.”
Thẩm Thanh Ngọc vờ như không nghe thấy sự bất mãn trong lời của ông ta: “Ông quá khen rồi, tôi vừa tiếp nhận dự án Thành Bắc không lâu, chuyện trên tay quả thực rất nhiều.”
Bạc Vĩnh Cơ cảm thấy bây giờ nói chuyện với Thẩm Thanh Ngọc có thể chọc tức chết ông ta, ông ta cũng không muốn so đo với Thẩm Thanh Ngọc nữa: “Cô Thẩm cực khổ rồi, chúng ta vừa cùng ăn cơm trưa vừa trò chuyện nhé?”
“Được.”
Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng, lập tức dẫn Bạc Vĩnh Cơ ra ngoài.
Thẩm Thanh Ngọc tự mình lái xe, không có lên xe của Bạc Vĩnh Cơ.
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn.
Thẩm Thanh Ngọc đưa chìa khóa xe cho người giữ cửa, ông cụ Bạc bất tiện đi vào khách sạn.
Vị trí Bách Gia Tính đã sớm đặt xong, một đoàn người trực tiếp đi vào rồi, đồ ăn lập tức mang lên.
Cả quá trình Thẩm Thanh Ngọc hầu như không động đũa, Bạc Vĩnh Cơ chờ thật lâu, dạ dày không chịu nổi, ông ta không quan tâm nhiều như vậy mà đã lập tức ăn trước.
Thẩm Thanh Ngọc ngồi ở đằng kia, cúi đầu chơi điện thoại.
Sau hai mươi phút, ông cụ Bạc dường như đã ăn xong, ông ta nhìn chén đĩa trước mặt Thẩm Thanh Ngọc một cái: “Cô Thẩm, đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cườu: “Không phải, tôi không có khẩu vị gì.”
Đối với ông ta, cô thật sự không thấy ngon miệng.
Có điều cô ăn rồi mới ra ngoài, cũng không đói.
Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì ngừng một chút: “Ông Bạc, ông muốn nói gì, không bằng chúng ta đi thẳng vào vấn đề?”
Dù sao cô cũng rất bận, buổi chiều còn phải trở về công ty để họp.