Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 56: Chương 56



Vì vậy, Cố Nghiêu Dã lắm miệng hỏi một câu: “Vậy bây giờ em định làm gì?”

“... Có muốn chia tay với anh ta không?”

Ánh mắt của Giang Tĩnh Nguyệt trầm xuống, cô cũng phiền não không biết xử lý chuyện này như thế nào.

Cô hoàn toàn không nhận thấy tia hy vọng trong mắt người đàn ông đang nhìn cô.

Anh chỉ thiếu viết lên mặt dòng chữ “nhanh chia tay với anh ta đi” trên mặt mình.

Giang Tĩnh Nguyệt cũng có ý định này.

Nhưng những việc này cô không thể nói với Cố Nghiêu Dã.

Cô luôn cảm thấy mình sẽ bị anh trêu chọc. Chê cười cô mắt mù, cầm lấy 10% cổ phần để cắt đứt hôn ước với anh chỉ vì một người đàn ông như Chu Thỉ.

Nghĩ đến đây, Giang Tĩnh Nguyệt khôi phục bình thường, tức giận nói: “Có liên quan gì đến anh?”

Đừng hòng khiến cô phải thỏa mãn ham muốn bát quái của anh!

Cố Nghiêu Dã cũng nhận ra Giang Tĩnh Nguyệt đã hiểu sai ý đồ của mình.

Có chút dở khóc dở cười, lại bắt đầu trêu ghẹo cô: “Tại sao không liên quan đến tôi?”

“Tôi là vị hôn phu cũ của em.”

Giang Tĩnh Nguyệt: “...”

Cũng không biết thân phận vị hôn phu cũ này có gì đáng giá mà suốt ngày khoe khoang.

Sao vẻ mặt anh đắc ý kiêu ngạo vậy.

Cố Nghiêu Dã mím khóe môi nhưng trong lòng anh lại cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết. Anh thích Giang Tĩnh Nguyệt hơn mười năm, đây là lần đầu tiên anh tràn đầy hy vọng về tương lai giữa họ.

Lần đầu tiên là cách đây không lâu, khi ông cụ gọi điện thoại nói với anh hai nhà Cố Giang muốn kết thông gia, bảo anh trở về Trung Quốc để bàn chuyện hôn nhân.

Với tính khí của Cố Nghiêu Dã, đối với chuyện hôn ước lẽ ra nên chán ghét, chống lại đến cùng mới đúng.

Khi đó ông cụ sợ anh không đồng ý nên không không tiếc lấy mạng già của mình ra uy hiếp, bắt buộc Cố Nghiêu Dã nhất định phải về nước.

Sau đó, ông già nói rất nhiều, thậm chí kể hết những ưu điểm khác nhau của Giang Tĩnh Nguyệt, cũng như những ưu điểm và nhược điểm của cuộc hôn nhân đối với nhà họ Cố và Cố Nghiêu Dã, phân tích từng điều một.

Không nghĩ tới, cuối cùng Cố Nghiêu Dã đáp ứng vô cùng tự nhiên.

Để tránh cho ông nội Cố nói nhiều, anh còn chủ động biểu thị mình sẽ trở về Trung Quốc sớm nhất có thể để phối hợp với sự sắp xếp của gia đình.

Không ai biết tâm lý của Cố Nghiêu Dã lúc đó như thế nào.

Giống như một tù nhân bị giam cầm mười năm không nhìn thấy mặt trời, âm thầm bảo vệ ý nghĩ ngông cuồng của mình trong ngục tối.

Đột nhiên một ngày nọ, một cái lỗ được đục ra trong ngục tối, ánh sáng hy vọng chiếu vào, để biến ý niệm của anh thành hiện thực.

Đáng tiếc là mặc dù nhà họ Cố và nhà họ Giang muốn làm thông gia, Cố Nghiêu Dã vẫn không thể vượt qua cửa ải của Giang Tĩnh Nguyệt.

Cho nên tại sao lần đầu tiên, hy vọng của anh vụt tắt, dự định xám xịt rời đi, không bao giờ quay lại thành phố Thẩm Quyến nữa.

Nói anh yếu ớt cũng được, kẻ hèn nhát cũng được.

Vì để cho quãng đời còn lại của Giang Tĩnh Nguyệt có thể sống an ổn, Cố Nghiêu Dã chỉ có thể tránh xa cô.

Nếu không, ở thành phố Thẩm Quyến, anh rất sợ một ngày nào đó sẽ đột nhiên nổi điên cướp cô từ tay Chu Thỉ, cho dù có phải dùng vũ lực.

Cách làm như vậy chắc chắn sẽ khiến Giang Tĩnh Nguyệt hận anh cả đời.

Cho nên, sau khi suy nghĩ rất nhiều, Cố Nghiêu Dã đã lựa chọn rời đi.

Cố Tri Vi biết chuyện này cũng từng vì anh mà thở dài, hy vọng thời gian có thể làm cho anh dần buông bỏ Giang Tĩnh Nguyệt và gặp được nửa kia của đời mình.

Nhưng cô ấy không biết, thậm chí Cố Nghiêu Dã còn trốn khỏi thành phố Thẩm Quyến vì hạnh phúc tương lai của Giang Tĩnh Nguyệt, anh đã yêu cô quá nhiều, đời này không thể buông bỏ được cô.

Trái tim bị cô nắm giữ, không thể nào chứa nổi một người khác.

Anh rời đi là mang theo quyết tâm sống cô độc đến cuối đời, chứ không phải là để buông bỏ Giang Tĩnh Nguyệt, bắt đầu lại từ đầu.

May mắn, bởi vì chuyện của Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn, Cố Nghiêu Dã lại nghênh đón một cơ hội khác.

Anh nhìn người phụ nữ trước mặt không hiểu anh chút nào, trong lòng rẽ mây nhìn thấy mặt trời, những bông hoa lặng lẽ nở rộ.

Bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu, Giang Tĩnh Nguyệt khó chịu nói: “Anh lại đang có chủ ý xấu gì?”

Đôi mắt rõ ràng là tràn đầy ý cười nhưng khóe miệng lại cố gắng kéo thẳng.

Anh tự cho là mình không hề bại lộ nửa phần tâm trạng háo hức, quả thật trông hơi quái dị.

Rất khó để không khiến người ta hoài nghi anh hỏi thăm cô chuyện chia tay là có mưu đồ khác.

Cố Nghiêu Dã mỉm cười, đôi mắt anh trở nên rất vô tội: “Không có, tôi chỉ hy vọng em sẽ thoát bể khổ kẻ cặn bã càng sớm càng tốt.”

Giang Tĩnh Nguyệt: “...”

Thật không hiểu sao một người có tiếng xấu ăn chơi đàn đúm lại không biết thẹn nói người khác là tên cặn bã.

Theo quan điểm của Giang Tĩnh Nguyệt, vấn đề tác phong của Cố Nghiêu Dã và Chu Thỉ về cơ bản là giống nhau.

Chỉ có điều Cố Nghiêu Dã công khai, Chu Thỉ là vụng trộm, sau khi so sánh, ai cao ai thấp có thể thấy rõ.

Kẻ phong lưu khuyên người ta sớm thoát khỏi bể khổ của tên cặn bã càng sớm càng tốt, nghe thế nào cũng thấy chẳng khác gì một lời châm chọc.

“Đói bụng không?”

Giang Tĩnh Nguyệt còn chưa kịp nói cái gì, người nọ đột nhiên nhớ tới cháo gà xé đã nấu gần hai giờ.

Anh xoay người bưng cháo lên, không quên bảo Giang Tĩnh Nguyệt đến phòng ăn trước: “Tôi làm cháo gà xé, em ăn thử đi.”

Lòng tốt đột ngột của người đàn ông khiến Giang Tĩnh Nguyệt không kịp ứng biến.

Một giây trước cô còn cho rằng Cố Nghiêu Dã không có ý tốt, bây giờ anh lại mời cô ăn cháo.

Giang Tĩnh Nguyệt thực sự không biết trong lòng anh rốt cuộc đang tính toán điều gì.

Có điều cháo gà xé do Cố Nghiêu Dã làm rất thơm, khi anh nhấc nắp nồi lên, Giang Tĩnh Nguyệt còn có thể ngửi thấy mùi.

Cụm từ “không cần” đột ngột bị cô nuốt xuống.

Tối hôm qua cô và Trần Thiến Hề chỉ lo uống rượu tới say, bây giờ tỉnh rượu tất nhiên rất đói.

Điều quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy cái bụng.

Mười phút sau, Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã ngồi xuống bàn trong phòng ăn ở tầng một của biệt thự.

Chiếc bàn ăn dài với mặt đá cẩm thạch trở nên ấm áp hơn dưới ánh nắng bên ngoài cửa sổ trong suốt.

Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã ngồi đối diện nhau, mỗi người đều có một bát cháo gà xé nấm hương trước mặt.

Cháo gà xé còn nóng hổi,​​ được hầm khá lâu nên nhìn qua sền sệt ẩm ướt.

Trông rất ngon miệng.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Cố Nghiêu Dã, Giang Tĩnh Nguyệt bắt đầu di chuyển.

Đầu tiên nếm thử một miếng nho nhỏ, cháo vừa vào miệng đã tan ra khiến cô mở to hai mắt.

Trong lòng kinh ngạc, cũng âm thầm thay đổi cách nhìn về Cố Nghiêu Dã.

“Cháo ngon lắm.” Giang Tĩnh Nguyệt liếm môi, chân thành khen ngợi tay nghề của người đàn ông.

Cố Nghiêu Dã ngồi đối diện không khỏi nhếch môi, hơi nhướng mày, đắc ý nói: “Đây là lần đầu tiên đấy.”

Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt, sự kinh ngạc trong mắt cô càng nhiều hơn: “Thật sao?”

“Vậy anh đi thi chứng chỉ đầu bếp đi, không thể lãng phí tài năng của mình được.” Cô bĩu môi, nửa đùa nửa thật.

Cố Nghiêu Dã thuận thế đáp ứng: “Được.”

“Em thích ăn, từ nay về sau mỗi ngày tôi đều làm cho em.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp cười mỉm, giống như một lời nói đùa, nhưng cũng rất nghiêm túc.

Giang Tĩnh Nguyệt ngồi đối diện với anh sửng sốt, khóe môi cứng đờ, một lúc sau mới giãn ra, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác và nghi ngờ nhìn Cố Nghiêu Dã.

Người đàn ông cũng nhận ra lời mình vừa nói bị hớ.

Nhìn phản ứng của Giang Tĩnh Nguyệt, Cố Nghiêu Dã cố gắng ổn định tâm trí, đặt thìa cháo bằng sứ xuống, khoanh tay một cách tùy ý, ngồi thẳng dậy.

Ngay cả vẻ mặt của anh cũng nghiêm túc hơn trước một chút, như thể anh đã hạ quyết tâm: “Nói thật đi, em định xử lý chuyện Chu Thỉ thế nào?”

Tâm trí Giang Tĩnh Nguyệt hơi chấn động, cô bị bộ dáng nghiêm trang của anh làm kinh ngạc.

Cô thực sự cảm thấy lúc Cố Nghiêu Dã nghiêm túc đẹp trai hơn bình thường một chút.

Không biết tại sao, Giang Tĩnh Nguyệt cũng rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh: “Như anh mong muốn, chia tay.”

Mặc dù cô không muốn bị Cố Nghiêu Dã cười nhạo nhưng quyết định chia tay là sự thật, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra trong giới.

Nói cách khác, nếu anh muốn xem chuyện hài, sớm muộn gì cũng có thể xem.

Nói cho anh biết trước cũng không sao.

Giang Tĩnh Nguyệt nói xong cúi đầu húp cháo.

Vì vậy, cô không nhìn thấy khóe môi cong lên của người đàn ông.

Khi Giang Tĩnh Nguyệt nhìn lên Cố Nghiêu Dã một lần nữa, anh đã điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt của mình để trông không quá phấn khích.