Thực Hành Yêu Đương

Chương 18



Ôn Hành dừng xe ở vị trí thường ngày chờ hơn 30 phút nhưng chẳng đợi được Trầm Du Nhất tới.

Hắn nhìn đồng hồ, sau đó quả quyết đẩy cửa xuống xe.

Căn hộ mà Trầm Du Nhất thuê nằm ở lầu một, rèm cửa đóng chặt. Ôn Hành loanh quanh trước cửa sổ đặt mấy chậu hoa nhỏ, gõ nhẹ lên kính cửa sổ phòng khách.

“Trầm Du Nhất!”

Không có ai trả lời.

Hắn lại sải bước đi tới cầu thang chính, vào hành lang chính rẽ trái là tới cửa nhà Trầm Du Nhất.

Trên cửa có dán một tờ giấy nhắn màu vàng nhạt.

Ôn Hành cau mày, lấy nó xuống xem thử.

“Chồng à, điện thoại anh chuông reo ba hồi rồi đó.” Nguyên Hi huých Lữ Bình An, “Anh không nghe thì tắt tiếng đi.”

Lữ Bình An vò đầu rời giường, vừa bấm phím trả lời điện thoại vừa ra khỏi phòng ngủ.

“Alo?

“Lữ Bình An, em ấy đâu rồi?”

Liếc nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, Lữ Bình An thoáng chút kinh ngạc, sau đó lại áp loa vào tai lần nữa, “Hả?”

Bởi vì giọng Ôn Hành hiện tại nghe không được tốt lắm, Lữ Bình An lại đang cực kì muốn quay về giường ngủ tiếp, cho nên anh nói luôn cho hắn về chuyện Trầm Du Nhất đi du lịch.

Ngày đầu tiên tới Copenhagen, Trầm Du Nhất và các đồng nghiệp cùng nhau đi thăm mấy địa điểm nổi tiếng, ăn tối tại một nhà hàng đặc sản đại phương, uống một chút rượu. Lạ là cậu chẳng cảm giác được chút men say nào.

Mọi người cùng ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Trầm Du Nhất không nói nhiều lắm, lúc mọi người cười cũng sẽ cười theo, cho dù cậu không phải là quá vui vẻ hay gì.

Mãi cho tới khi chủ đề câu chuyện quay ra Trầm Du Nhất.

Tính ra trong nhóm đi du lịch lần này có tổng cộng bốn người, trong đó có một cô gái chừng 25 tuổi nói tiếng Anh rất tốt, cả hội đều trông cậy vào cô để giao tiếp với người bản xứ.

“Du Nhất đã có bạn gái chưa thế?” Cô gái chợt tươi cười hỏi hắn.

Trầm Du Nhất thoáng giật mình, lắc đầu.

“Thật không đó? Không có bạn gái á?”

“Ái chàa —— “

Trầm Du Nhất không biết chuyện mình không có bạn gái thì có gì mà khiến mọi người vui vẻ vậy.

“Nói thế thì Anna vẫn còn cơ hội hả?”

Mọi người đều cười vang. Anna đỏ mặt đập nhẹ một cái lên vai người vừa nói câu đó, “Đừng nói linh tinh!”

Anna chính là cô gái có tiếng Anh rất tốt đó.

Trầm Du Nhất hiểu rồi.

Cậu không nói gì, không muốn nói lời từ chối ở không đúng nơi không đúng cả thời điểm như thế này, có thể khiến cho người con gái thầm mến cậu mất mặt trước mọi người ngồi đây.

Cậu chỉ cười cười, như thể có ai đó vừa nói câu gì dễ thương hài hước lắm.

Trở về khách sạn, Trầm Du Nhất cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chẳng biết là bởi vì phải hòa theo bầu không khí với mọi người xung quanh hay vì vội vàng nhận phòng xong đã đi thăm thú khắp nơi.

Sang ngày hôm sau, cậu phát sốt nhẹ. Lúc ăn sáng, cậu bảo đồng nghiệp rằng mình muốn ở lại khách sạn chờ mọi người. Ai cũng quan tâm hỏi han xem cậu có chỗ nào không khỏe, Trầm Du Nhất chỉ lắc đầu, bảo rằng mình hơi mệt chút thôi, hôm nay muốn nghỉ ngơi thêm.

Mọi người đều tỏ ý đã hiểu, Anna lại hỏi thêm một câu.

“Buổi chiều cậu đi cùng bọn mình nữa không?”

Trầm Du Nhất còn đang nhai đồ ăn, từ tốn nhai nuốt xong mới đáp, “Để mình xem đã.”

Ăn uống xong xuôi, cậu trở về phòng ngủ một giấc, giữa chừng tỉnh lại vào nhà vệ sinh một lần. Lúc rửa tay không tỉnh táo lắm, ngớ ngẩn thế nào lại giơ điện thoại ra xả dưới vòi nước, mãi mới phản ứng lại được. 

Rút điện thoại ra vội vàng quá, quăng bay luôn cả điện thoại.

Lúc Trầm Du Nhất nhặt nó lên, màn hình điện thoại đã nứt tan tành trông như cái mạng nhện rồi.

Cậu thử dùng vân tay mở khóa, gạt thử qua lại mấy cái, vẫn còn dùng được.

Trầm Du Nhất không để  ý đến nó nữa, quay về giường ngủ tiếp.

Trong mơ thấy Ôn Hành.

Mãi tới năm giờ chiều, có tiếng chuông vang lên, Trầm Du Nhất mới ngái ngủ dậy. Cậu mặc áo len và khoác thêm một chiếc áo choàng có cổ bằng lông màu trắng, sau đó lên xe buýt, xuống đại một điểm dừng nào đó.

Hai bên bờ kênh thắp đèn, ánh sáng vàng ấm áp phả lên bạt và cột buồm của mấy chiếc thuyền gần đó. Nước kênh chuyển sang màu đỏ cam, giữa mặt nước phản chiếu bầu trời đêm đen tuyền, sóng nước lăn tăn, thoạt trông như một bức tranh sơn dầu.

Cậu đi dạo một lát lại dừng một lát trên đường phố mùa đông ở Copenhagen, rồi lại lên xe bus. Lúc ngồi dựa vào cửa sổ, nghĩ tới khuôn mặt của Ôn Hành, tới nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn in hằn vì hắn nhíu mày quá nhiều, khiến hắn trông có vẻ vừa lạnh lùng vừa cao xa không thể với tới.

Trầm Du Nhất xuống xe, đi rất chậm.

Nhưng cũng là khuôn mặt đó, Ôn Hành đem tới tặng cậu mấy món quà kì quái, Ôn Hành nói “Xin hãy phản hồi tin nhắn của anh”, trong đêm mưa Ôn Hành lén nói lời yêu thương. Hình như trong gió lạnh, hắn có thể đặc biệt chiếm được lòng tin của người khác, ít nhất là cũng đã chiếm được lòng tin của Trầm Du Nhất.

Cậu cứ đi rồi lại đi, ngồi hết chuyến xe này tới chuyến xe khác, ở vùng đất xa lạ bị lạc đường đến không biết mệt mỏi, cùng chỉ bởi vì nhớ mong Ôn Hành.

Cậu đi ngang qua những quán bar ồn ào, những người da trắng nói tiếng Anh và tiếng Đan Mạch. Họ hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo hoặc gầy, hoặc đi cùng bạn bè hoặc cô đơn một mình, lướt ngang qua Trầm Du Nhất.

Nhưng họ đều không phải Ôn hành.

Có lẽ cảm giác yêu thích hiện tại của Trầm Du Nhất dày đặc quá, đến mức chỉ tới khi sắp bị gió đêm của vùng khí hậu ôn đới thổi cho sắp phát ốm đến nơi thì mong muốn tin tưởng trong lòng cậu mới giống như mật ong được lọc qua rây, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Ngồi nhà bằng thạch mà Ôn Hành tặng cho cậu thật ra cũng rất tốt, cái chậu hoa lá xanh hoa vàng mà cậu ăn đó thật cũng rất được.

Tuy Trầm Du Nhất vẫn còn do dự, nhưng một khi đã do dự thì không nên tự mình giải quyết.

Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi Ôn Hành, đáp án của Ôn Hành cũng chính là đáp án của cậu. Dù vẫn còn chưa nhận được câu trả lời, tim cậu đã đập loạn. Trầm Du Nhất chỉ có hai lựa chọn trong dòng nước mang tên Ôn Hành, một là nhờ tình  yêu mà hít thở thông thuận, hai là chết chìm và sẽ vĩnh viễn mất đi tình yêu đó.

Bất kể là cái nào cũng đều sẽ nhẹ nhõm hơn cậu của hiện tại gấp trăm lần.

Cậu chẳng biết mình đã đi bao lâu, nhưng cậu không muốn đi nữa.

Trầm Du Nhất sờ túi áo, muốn tìm thẻ xe bus để quay về khách sạn.

Thế nhưng cả thẻ xe, tiền mặt và ví tiền đều chẳng biết đã đâu mất tiêu rồi, cả người từ trên xuống dưới chỉ còn lại đúng một chiếc điện thoại di động.

Trầm Du Nhất thở phào nhẹ nhõm, mở khóa màn hình.

Điện thoại hồi sáng vẫn còn dùng được, hiện giờ màn hình đã hiện đầy vạch đỏ tím, chỉ còn lại một vùng nhỏ kích thước bằng ngón tay cái là còn nguyên vẹn.

Cậu lạc đường ở một thành phố hoàn toàn xa lạ, có vẻ như là không thể về được nữa.

Lúc Chi Chí Tông nhận được điện thoại của Trầm Du Nhất, ba người đang đi vào thang máy.

“Du Nhất à?” Chu Chí Tông ngạc nhiên, “Đây đâu phải số của cậu?”

Hai đồng nghiệp còn lại cùng đứng trong thang máy đồng loạt nhìn về phía này.

“Gì cơ? Bị lạc đường á?” Giọng Chu Chí Tông cao hẳn lên. “Điện thoại cũng hỏng rồi? Sao giờ… Vậy cậu lên xe bus đi đã, nói tên khách sạn cho họ biết… Cũng mất rồi á?!” 

“Alo?!”

Chu Chí Tông hạ điện thoại xuống xem, đã thấy mất kết nối  —— Điện thoại sập nguồn rồi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao cúp máy rồi?!”

“Gọi lại mau lên, sắp 11h tối rồi, cậu ấy ở đâu rồi?!”

“Taxi thì sao?”

“Điện thoại tôi sập nguồn rồi. Điện thaoij của cậu ấy thì không gọi được, vừa rồi lại mượn người khác gọi tới. Nhưng có vẻ giờ gọi lại vẫn kịp đó, mấy người gọi lại cho cậu ấy thử xem, mau lên.” Chu Chí Tông vội vã nói.

Anna huých tay nữ đồng nghiệp còn lại, “Điện thoại hai đứa đều để trong túi xách của cậu đó, túi đâu rồi?”

“Mình để trên phòng…”

Thang máy dừng lại, ‘Đinh’ một tiếng, tới lầu một rồi.

Sau khi những vị khách còn lại ra khỏi thang máy, cả ba người đều cuống cuồng nhấn nút đóng cửa lại để quay về phòng lấy điện thoại.

Không một ai chú ý tới một vị khách nam người châu Á bước đi vội như bay, dưới ống tay áo thấp thoáng một chiếc đồng hồ nhựa hai màu xanh đen.

Điện thoại của Ôn Hành cũng để trong phòng, nhưng hắn còn một lựa chọn khác.

Điện thoại của Trầm Du Nhất vang lên. Cậu trả lại điện thoại cho người bên cạnh, nhấn nút trả lời điện thoại màu xanh vừa vặn nằm ở ngay vị trí còn dùng được trên màn hình.

“Chí Tông —— “

Nhưng giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia lại không phải là Chu Chí Tông.

Là một người quen thuộc hơn nhiều, đã mất đi sự bình tĩnh, lộ ra vẻ sốt ruột bất an hiếm thấy.

“Nhất Nhất!” Người đó gọi, “Em đang ở đâu?”

“… Ôn Hành?”

“Bên cạnh em có ai không?”

Trầm Du Nhất dùng vốn tiếng Anh đơn giản của mình để hỏi vị trí hiện tại, sau đó báo lại cho Ôn Hành.

“Anh lập tức tới ngay… Ngay giờ đây.”

Tiếng Ôn Hành thở hồng hộc nghe như là đang chạy, sau lại nghe thấy hắn hỏi Trầm Du Nhất: “… Em có lạnh không?”

“Không lạnh.” Trầm Du Nhất chẳng biết cảm giác hiện tại trong lòng là cảm giác gì, cậu không muốn hỏi làm sao Ôn Hành lại tới tận đây, cũng không muốn khóc trên điện thoại, chỉ bảo, “Em không lạnh, anh đừng vội, em đứng đây chờ anh.”

Cuộc gọi vẫn không hề bị cắt đứt.

Trầm Du Nhất nghe được loáng thoáng Ôn Hành dùng tiếng Anh nói với ai đó cái gì đó, nhưng nghe không hiểu.

Một lát sau, Ôn Hành dùng giọng vững vàng hơn hẳn, bảo với Trầm Du Nhất rằng hắn đang bắt taxi tới chỗ cậu rồi.

Hắn vẫn luôn miệng nói “Anh tới ngay đây”, như thể muốn dùng nó để an ủi Trầm Du Nhất, để cậu không cần phải sợ, bởi vì Ôn Hành sẽ tới đưa cậu về nghe thôi.

Trầm Du Nhất thoáng im lặng.

“Ôn Hành.” Cậu dùng giọng cực kì mềm nhẹ nói với hắn, “Anh tới nhanh chút nhé.”

“Được.” Ôn Hành đáp lại rất nhanh, “Được.”

Mũ có viền lông của Trầm Du Nhất bị gió thổi lật cả ra, nhưng cậu vẫn đứng hứng cơn gió lạnh đó. Mãi tới khi thấy một người xuống xe taxi, bước chân vừa dài vừa vội, dần dần chuyển thành chạy tới phía cậu, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thêm gần.

Trầm Du Nhất nhẹ nhàng mỉm cười.

Cậu bị người yêu ôm chầm vào lòng, giống như đã đánh mất rồi lại tìm thấy, như mong ước được thỏa nguyện, như chưa hề mất đi.

Ở đầu đường, nơi đất nước xa lạ, Ôn Hành ôm lấy Trầm Du Nhất.

“Xin lỗi.” Ôn Hành ôm ghì lấy cậu trong vòng tay, “Xin lỗi, xin lỗi em, xin lỗi…”

Ôn Hành nói rất nhiều, rất nhiều lời xin lỗi không đầu không cuối, nhưng Trầm Du Nhất đều hiểu hết.

Cậu đáp lại cái ôm của Ôn Hành, hiểu rằng do dự trong lòng đã tìm được câu trả lời. Cậu được cứu rồi, được cái ôm của Ôn Hành kéo ra xa khỏi tất cả những đau khổ khiến cậu hít thở không thông.

Nhưng trước khi hít vào hơi thở tình yêu, có một việc cần phải nín thở và cần làm ngay.

Vào ngày 31 tháng 12 tại Copenhagen, khi đồng hồ điểm hai mươi tư tiếng, pháo hoa vụt sáng trên bầu trời, thắp sáng nụ hôn đón năm mới đầu tiên của toàn bộ quận phía Đông thành phố.