“Nhẹ một chút, em đau~”
Trong mắt Sở Trú, Lương Dược hiện tại cùng con mèo thực sự không quá khác nhau, ở cổ anh cọ qua cọ lại làm nũng, thanh âm yêu kiều mềm mại, khiến anh không có cách nào kháng cự.
Trên thực tế, Sở Trú đúng là không thể kháng cự nổi, lý trí dần trở về, sự tức giận liền theo đó mà biến mất, cô thật biết cách kéo anh từ địa ngục lên thiên đường.
Sắc mặt Sở Trú hòa hoàn, giơ tay xoa đầu cô, động tác ôn nhu mà trấn an, bất đắc dĩ cười: “Ngoan, không đau, về sau sẽ không cắn.”
“Thật sự?” Lương Dược buông cổ anh ra, ngẩng khuôn mặt trắng như tuyết nhìn anh, đáy mắt có sương mù, chớp đôi mắt câu hồn như hồ ly, khóe mắt rũ xuống lộ ra ba phần ngây thơ.
Đây là gương mặt mà khi thanh tỉnh Lương Dược tuyệt đối sẽ không để lộ.
“Thật sự.” Sở Trú nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, không nhịn được cười, đây là lần đầu tiên sau hai tháng anh cười, tuy rằng khóe môi chỉ cong lên một chút, nhưng cũng rất đẹp.
Lương Dược nhìn thấy anh cười, có chút thất thần, mặc kệ là lúc trước hay hiện tại, cô đối với nụ cười của anh luôn không có sức chống cự.
Sở Trú đối diện với đôi mắt ngập nước của cô cũng vậy, anh cúi đầu một lần nữa phủ lên môi cô, ôn nhu triền miên, chậm rãi liếm mút, thấp giọng ở bên tai cô nỉ non:" Không cắn, chúng ta hôn nhau."
Lương Dược dường như là bị mê hoặc, ngoan ngoãn nghe lời không phản kháng, cánh tay lại câu lấy cổ anh, môi khẽ nhếch, nhắm mắt mặc anh đòi lấy, lông mi mảnh khảnh khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đặc biệt khơi dậy ham muốn khi dễ của đàn ông.
Sở Trú ôm cô hôn rất lâu, giống như muốn đem chỗ trống của hai tháng một lần nữa lấp đầy, Lương Dược có chút chống đỡ không nổi, cơn say khiến cô mơ màng mà chui vào lồng ngực thiếu niên an tĩnh ngủ mất.
Sở Trú cười bất đắc dĩ, đỡ cô nằm xuống giường, nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn lại, sau đó lẳng lặng ngồi ở mép giường, điềm tĩnh nhìn thiếu nữ ngủ say, ánh mắt có chút đen tối không rõ.
“Sở Trú, hai người vẫn ổn chứ?”
Cửa phòng bị gõ nhẹ, giọng nói khẽ khàng của Lương Văn theo đó truyền vào.
Sở Trú hoàn hồn, đứng dậy mở cửa, khôi phục lại biểu tình hững hờ, “Chuyện gì?”
Lương Văn có chút câu nệ nói: “7 giờ rồi, cậu có muốn ở lại ăn cơm không? Tôi đi nấu cơm.”
Sở Trú thấy trên người cô đang mặc tạp dề, trầm mặc hai giây, lắc đầu, “Không cần, làm phiền cô chăm sóc tốt cho cô ấy là được.”
Lương Văn chần chừ, cô ấy cứ nghĩ Sở Trú rất vất vả mới tìm được chị hai, nhất định sẽ không muốn rời xa chị ấy, nhưng Lương Văn cũng không hỏi rõ nguyên do, chỉ gật đầu, thuận miệng nói: "Em sẽ chăm sóc tốt cho chị, anh rể đi thong thả.”
“Ừ.” Sở Trú cũng tự nhiên mà lên tiếng, lúc gần đi, nghĩ tới cái gì, anh hướng Lương Văn nói: “Sau khi cô ấy tỉnh thì đừng nói cho cô ấy biết chuyện tôi đến đây.”
Lương Văn bất ngờ, "Vì sao chứ?”
Sở Trú: “Cô ấy còn chưa biết chuyện tôi phát hiện chuyện hai người tráo đổi thân phận cho nhau.”
“Nhưng mà...”
“Chưa tới lúc....,” Ngữ khí Sở Trú bình đạm, “Cô ấy mà biết phỏng chừng lại chạy muốn chạy mất.”
Lương Văn nghĩ thầm hẳn là không đến mức ấy đi, song lại nghe Sở Trú nói tiếp: “Lưu lại phương thức liên lạc đi, cô ấy xảy ra chuyện gì thì phiền cô thông báo cho tôi một tiếng.”
Lương Văn: “…… Được.”
Không biết vì sao, cô ấy lại nhớ tới thầy chủ nhiệm giáo dục ở trường, bộ dạng giáo huấn học sinh hư vừa vặn rất giống Sở Trú hiện tại, lạnh lùng cảnh cáo bọn họ mà còn dám đi tiệm nét sẽ trực tiếp dán lên người bọn họ cái máy theo dõi!
Mà Lương Văn hiện tại, không hiểu sao lại trở thành cái máy theo dõi Lương Dược! ( ꈍᴗꈍ)
*
Lúc Lương Văn làm xong cơm chiều cũng chưa thấy ba mẹ trở về, cô ấy theo thói quen mà ăn cơm trước, đem đồ ăn dư hâm nóng lại rồi trở về phòng làm bài tập, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi chờ Lương Dược tỉnh lại.
Nhưng mà Lương Dược say vô cùng lợi hại, ngủ một giấc đến tận 6 rưỡi ngày hôm sau mới tỉnh dậy, cô mê mang nhìn trần nhà màu trắng, một lúc lâu sau thần chí mới từ từ khôi phục.
Nơi này là…… phòng của Lương Văn?
Lương Dược nhìn phong cách bài trí quen thuộc, vội vàng ngồi dậy, có chút hoang mang, cô về nhà từ lúc nào vậy?
Cô khó chịu xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra vậy, chuyện phát sinh ở quán bar ngày hôm qua có chút mơ hồ.
“…… A, chị, tỉnh rồi sao?”
Tối hôm qua Lương Văn ngủ quên ở trên bàn, cô ấy mơ màng ngẩng đầu, khẽ ngáp một tiếng hỏi.
“Ừm……” Lương Dược nhìn thấy Lương Văn, chợt ngẩn người, cảm giác đã lâu lắm rồi chưa thấy cô ấy.
“Nhưng chị về nhà bằng cách nào vậy?”
Lương Văn kinh ngạc: “Chị không nhớ gì sao?”
Quả nhiên Sở Trú nói đúng.
Lương Dược nghe vậy, trong đầu lại loáng thoáng hiện ra khuôn mặt của Sở Trú, cô mơ hồ nhớ ra gì đó, còn chuyện cùng anh ôm hôn rất lâu nữa, nhưng làm sao có thể? Vì nghĩ không có khả năng nên cô trực tiếp cho chuyện này là mộng xuân.
Dù sao loại mộng xuân này trước kia cũng không phải là không có, chẳng qua là lần này có đôi chút kịch liệt hơn mọi khi....
Lương Dược lại nghĩ, loại chuyện này mà nói trước mặt bạn gái đối tượng mộng xuân thì có hơi.... không thích hợp lắm, vậy nên cô trực tiếp lắc đầu.
“Chị không nhớ rõ lắm.” Thần sắc Lương Dược như thường, vươn tay xoa trán.
Lương Văn nhớ tới lời Sở Trú giao phó, hàm hồ nói: “À, chuyện là chị uống say, có người tốt bụng đưa chị về.”
“Ồ.” Lương Dược thất thần gật đầu, do dự một chút, cô làm bộ lơ đãng hỏi: “Em cùng Sở Trú... hai người ở chung vẫn tốt chứ?”
Lương Văn muốn nói bọn họ căn bản là không ở bên nhau, nhưng nhớ tới lời của Sở Trú, đành phải hàm hồ gật đầu, cô ấy hơi do dự, mãi sau mới dám hỏi:" Cái kia, em muốn hỏi, nếu Sở Trú phát hiện ra chuyện chị mới thực sự là người theo đuổi cậu ấy thì sao, chị tính làm gì?”
“Đương nhiên là ôm đồ bỏ chạy rồi!” Lương Dược không chút nghĩ ngợi nói.
Lương Văn: “……”
Sở Trú là thần sao, cái gì cũng đều đoán đúng, tính cách của chị hai xem ra đã bị anh tóm gọn trong lòng bàn tay rồi.
“Vì sao chứ?” Lương Văn không hiểu, “Không phải chị thích cậu ấy sao?”
Lương Dược trừng mắt: “Chị nói thích cậu ta khi nào?”
Lương Văn ăn ngay nói thật: “Hôm qua lúc uống say chị vẫn luôn miệng bảo em chiếu cố tốt cho cậu ấy, chị không nhớ sao?”
Lương Dược giống như bị sét đánh, không thể tin được, “Em nói thật hay giả?”
Lương Văn chỉ nhìn cô, không nói gì.
“Được rồi chị thừa nhận, đối với cậu ta có chút động tâm.” Lương Dược chống đỡ không được, chậm rãi thở dài, “Nhưng mà em yên tâm, chị sẽ không cùng em tranh giành Sở Trú.”
Lương Văn hơi hé miệng, “…… Bởi vì em sao?”
“Không liên quan đến em,” Lương Dược bình tĩnh nói, “Là bởi vì tính cách của chị cũng Sở Trú vốn đã không thích hợp, nói cách khác, bọn chị không phải là dạng người ôn nhu tinh tế hay là dạng sẽ chăm sóc tốt được cho nhau, em hiểu ý chị không?”
Lương Dược nói: “Với chị, Sở Trú chỉ thích hợp yêu đương, nhưng không thích hợp kết hôn, cậu ta cần một cô gái vừa hiểu chuyện lại vừa biết chăm sóc, mà chị thì không phải, em hiểu chứ? Chỉ là nhất thời động tâm không nói lên điều gì, tính cách dung hòa nhau mới là điều quan trọng.”
Lương Văn hơi kinh ngạc, “Chị nghĩ xa đến vậy sao?"
Lương Dược cười cười, “Còn không phải hiện tại tìm đối tượng đều lấy hôn nhân là tiền đề sao, đùa bỡn tình cảm của người khác thực sự không tốt đâu."
Sở Trú chính là ngoại lệ khiến cô hoàn lương quay đầu.
“Hơn nữa cậu ta không nhận ra chúng ta……” Lương Dược bĩu môi, “Chị tìm bạn trai cũng chẳng cần yêu cầu quá cao, chỉ cần có thể nhận ra chúng ta là được, nếu nhận ra được, chẳng cần theo đuổi chị đây liền sẵn sàng gả cho người đó!”
“Cái đó…… Chị, thật ra Sở Trú……” Lương Văn rất muốn nói cho Lương Dược biết thật ra Sở Trú cậu ấy chỉ cần mất chưa đầy một giây liền nhận ra bọn họ rồi (o˘◡˘o).
“Được rồi, đừng nhắc đến cậu ta nữa, cũng muộn rồi, chị về đây.” Lương Dược cảm thấy sau khi nói ra hết tâm tình liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác có thể buông bỏ được Sở Trú, cô xoay người xuống giường:" Chúc hai người hạnh phúc!"
“Ơ, chị phải về sao?” Lương Văn vội vàng tiến lên bắt lấy tay cô, “Chị, chị ở lại đi, mẹ cũng không ở nhà nữa, em và ba thực sự rất nhớ chị!”
Lương Dược sửng sốt, động tác xỏ giày hơi ngừng lại: “Mẹ đi đâu?”
Lương Văn cười khổ: “Sau khi chị đi ba và mẹ mỗi ngày đều cãi nhau, một tháng trước ba khiến mẹ tức đến mức bỏ về nhà mẹ đẻ rồi, từ lúc ấy chưa từng trở về, cứ xem như là ở riêng đi.”
“Cãi nhau nghiêm trọng như vậy?”
Lương Dược có chút ngoài ý muốn, lần đầu tiên nhìn thấy một mặt kiên cường như vậy của Lương Viễn Quốc, cô lại cẩn thận đánh giá Lương Văn, không khỏi nhíu mày: “Chị nói này, cảm giác em cũng thay đổi rất nhiều, xem ra em sống cũng không tốt.”
--
Nếu phải so sánh trước kia với hiện tại thì bây giờ Lương Văn trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, không giống như lúc trước động một chút là khóc, nhưng cũng không hay cười.
Lương Văn nghe vậy, đôi mắt có chút xót, cô ấy cúi đầu, miễn cưỡng cười một cái, “Chị, thực xin lỗi, trước kia đều là em xem nhẹ cảm thụ của chị, không lâu trước kia em mới phát hiện mấy năm nay chị sống vô cùng khổ sở, thực sự thực sự rất xin lỗi.”
Lương Dược hơi bất ngờ, sau đó cười xoa xoa đầu cô ấy, “Được rồi, nói cái này làm gì, đều đã qua rồi, còn ba thì sao?”
Lương Văn lắc đầu, “Hiện tại mỗi ngày ba đều tăng ca, có đôi khi cả đêm cũng không trở về.”
Lương Dược: “…… Vậy em ăn cơm thế nào?”
Lương Văn: “Giữa trưa ăn ở trường học, buổi tối thì tự mình nấu cơm.”
“……”
Tâm tình Lương Dược phức tạp, thật sự không nghĩ tới tiểu công chúa trước giờ chưa từng phải động vào việc nhà đã có thể tôi luyện đến mức này.
Nếu là cô thì chắc có chết cũng chẳng nấu cơm mất!
Lương Văn khẩn thiết mà nhìn cô: “Chị, chị ở lại đi, em đi làm cơm.”
Lương Dược: “Cái đó ……”
Lúc cô còn đang do dự thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một loạt tiếng bước chân, giọng nói của Lương Viễn Quốc từ xa vọng lại, theo tiếng mở cửa lọt vào:" Văn Văn, vẫn chưa rời giường sao... Dược Dược? Con về rồi sao?”
Lương Viễn Quốc không thể tin được mà nhìn hai cô con gái đang ở trong phòng! Là hai đó!
Hốc mắt ông không nhịn được đỏ lên, thanh âm run rẩy: “Dược Dược, rốt cuộc con cũng chịu trở về nhà rồi”
Lương Dược: “……” --
Tuyệt lắm, giờ muốn đi cũng không xong!
.
Cô bất đắc dĩ cười, “Được rồi, con sẽ ở đây đến khi nào mẹ về.”
*
Ba người bọn họ thật khó mới có dịp được đoàn tụ, cùng nhau ăn một bữa sáng, Lương Văn nấu xong ba bát mì rồi bưng lên.
“Dược Dược, về sau con có tính toán gì chưa?” Lương Viễn Quốc nhìn Lương Dược.
Lương Dược hút sợi mì “Cái gì?”
“Ý ba là con có muốn theo học trường về nghệ thuật không."Lương Viễn Quốc nói, “Tuy con vẽ tranh rất giỏi nhưng mà ở xã hội này, có được một cái bằng cấp đại học vẫn quan trọng hơn.”
Lương Dược gật đầu có lệ, “Con sẽ cố gắng.”
Lương Viễn Quốc rất lo lắng cho thành tích của cô; “Muốn vào được trường nghệ thuật ít nhất cũng phải cần hơn 400 điểm, con có muốn ba tìm gia sư phụ đạo một chút không, ba sẽ trả tiền.”
“…… Đừng mà,” Lương Dược nghẹn mất, cô chỉ là tùy ý vẽ vời mà thôi:" Vậy cứ để Văn Văn gia sư cho con là được rồi."
Lương Viễn Quốc thở dài: “Bản thân em con cũng còn chưa lo xong, lần trước thi thử cũng chỉ được hơn bốn trăm một chút.”
Lương Văn có chút quẫn bách, đem mặt chôn ở trong chén không dám ngẩng đầu lên.
“Con cứ như vậy là không được,” Lương Viễn Quốc nghiêm túc nhìn Lương Dược, “Thật ra gia sư ba cũng đã tìm được rồi, mặc kệ mất bao nhiêu tiền cũng phải khiến thành tích của con tốt lên, ba đây đi hỏi thăm tình hình thị trường một chút."
Lương Dược mệt tâm, vẫy vẫy tay, “Đi đi đi đi, ba thích là được.”
Cô còn tưởng rằng Lương Viễn Quốc chỉ là nhất thời nói đùa, ai mà biết được ông thực sự để trong lòng, còn lên mạng phát thông báo muốn tìm gia sư cho con, tiền bạc không thành vấn đề, vậy là ngay ngày hôm sau liền có người tới cửa xin phỏng vấn.
Chuông cửa vang lên đúng lúc Lương Dược đang ở trên sô pha chơi di động, cô đứng dậy tiện tay mở cửa.
“Ai vậy.…”
Cửa vừa mở, thấy được ai đang đứng ở bên ngoài, thanh âm Lương Dược bỗng nghẹn lại.
Sở Trú mặc một bộ sơ mi trắng sạch sẽ, thân hình cao gầy anh tuấn, khí chất thanh lãnh, anh bình tĩnh nhìn cô, biểu tình xa cách, ánh mắt không có một tia gợn sóng.
Tựa như lần đầu gặp mặt.
Nhưng hình như đúng là lần đầu gặp mặt thật.
Lương Dược ngẩn người, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tìm Lương Văn sao? Tôi đi kêu nó.”
Cô nói xong liền xoay người.
“Tôi tìm cô.” Sở Trú nhàn nhạt mở miệng.
Bước chân Lương Dược dừng lại, quay đầu, “....Tìm tôi làm gì?”
Cô và anh hẳn là không có gì giao thoa mới đúng.
Sở Trú: “Tôi tới phỏng vấn làm gia sư.”
Lương Dược “A” một tiếng, không thể tưởng tượng nổi: “Cậu ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm à, tại sao muốn làm cái này?”
Sở Trú nhìn cô: “Vì tiền.”
“……” Lương Dược muốn đóng cửa, “Thành tích cậu tốt như vậy, tiền phí hẳn là rất đắt, nhà tôi nghèo, khả năng trả không nổi, cậu vẫn là trở về đi.”
“Không nhiều lắm đâu,” Sở Trú cười nhạt, “5000 là đủ rồi.”
"...."