Editor: Cua🥑
Phòng khách Lương gia, không khí quỷ dị mà trầm mặc.
Biểu tình Lương Viễn Quốc nghiêm nghị nhìn Sở Trú ở phía đối diện, cùng hai cô con gái sinh đôi ngồi bên cạnh, một người thanh diễm mỹ lệ, một người lại dịu dàng xinh xắn, hai người mỗi người một bên ôm lấy cánh tay ba Lương, nhìn chằm chằm Sở Trú như bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch.
Đặc biệt là Lương Dược, cô nhăn hàng mi thanh tú mà trừng Sở Trú, vẻ kháng cự trên mặt sau lớp trang điểm cũng khó mà che đậy được.
Sở Trú giống như không cảm nhận được sự đề phòng của cô, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, đối với sự bài xích của đối phương trực tiếp xem như không thấy.
“Ba, mau đuổi cậu ta đi, đuổi đi nha!” Lương Dược nhỏ giọng nói thầm với Lương Viễn Quốc, “Con thực sự không cần gia sư mà, hơn nữa cậu ta là bạn trai của Văn Văn, lại đi phụ đạo cho con thì còn ra thể thống gì, chị nói đúng không, Văn Văn?”
“Em cảm thấy không sao cả.” Lương Văn cảm giác được ánh mắt của Sở Trú, vội vàng nói: “Chỉ cần thành tích của chị tiến bộ, em tặng anh ấy cho chị cũng được!”
“Hả?” Lương Dược vốn đang trừng mắt nhìn Sở Trú, nghe vậy lại trợn mắt liếc Lương Văn:" Em nói lung tung cái gì vậy!”
“Được rồi, hai đứa im lặng một chút!”
Lương Viễn Quốc ho khan, lấy tư cách là một người cha, ông nghiêm túc quan sát Sở Trú, lúc trước khi Lương Dược bỏ đi, anh còn khiến cho hai đứa con của ông thích muốn chết, bây giờ chẳng hiểu vì cái gì lại bị hai đứa nó lần lượt ghét bỏ!
Lương Viễn Quốc: “Bạn học Sở, lúc trước chúng ta gặp nhau cũng nhiều lần, vậy tôi không khách khí mà nói thẳng, tôi tìm gia sư cho Dược Dược thì ít nhất cũng phải là người có kinh nghiệm, mà cậu thì vẫn còn là học sinh, như vậy... không thích hợp lắm.”
Sở Trú giống như là đã sớm chuẩn bị, lấy ra từ túi văn kiện một xấp giấy tờ rồi đưa cho ông: “Vậy trước tiên bác cứ xem qua cái này rồi hẵng đưa ra kết luận.”
•
Đây là cái gì?
Lương Dược dựa vào cánh tay ba Lương, không nhịn được liếc mắt một cái, phát hiện đó là phiếu điểm của Sở Trú, từ cao nhị đến cao tam, thành tích các cuộc thi lớn bé gì nằm ở đây, không bất ngờ, tất cả đều đứng nhất.
Lương Dược: “……” Vậy mà Sở Trú còn có sở thích sưu tầm phiếu điểm, đúng là tên biến thái cuồng tự luyến!
“Ba, ba ngàn vạn lần đừng để mấy thứ này mê hoặc tâm trí, mấy cái quỷ này chẳng nói lên được gì đâu!” Lương Dược lời lẽ chính đáng nói.
Nhưng Lương Viễn Quốc sớm đã nghe không vào, khiếp sợ nhìn một đống phiếu điểm của Sở Trú, cái này…… Điểm thi này so với thủ khoa đại học năm trước còn cao hơn rất nhiều! Ông trước giờ vẫn nghe nói thành tích của Sở Trú không tồi, nhưng thật không ngờ, hôm nay mới được tận mắt thấy được, ánh mắt nhìn Sở Trú đã mang theo vài phần khâm phục.
Thiếu niên này tuổi rõ ràng không lớn, nhưng đầu óc cùng tâm trí so với ít người trưởng thành đều mạnh hơn vài phần.
Nhưng mà Lương Viễn Quốc lại hơi do dự, chính là chuyện của con gái……
Lúc này Sở Trú lại lên tiếng: “Thật ra thành tích của Lương Dược cháu cũng đã biết đại khái, cháu cam đoan trong vòng một tháng sẽ khiến thành tích của cậu ấy nâng lên 400.”
"Cứ quyết định vậy đi!” Lương Viễn Quốc nháy mắt đưa ra quyết định, vô cùng tín nhiệm học thần Sở Trú, “Con gái của tôi giao hết cho cậu, nhất định phải giám sát nó học tập cho tốt.”
“Ba!” Lương Dược trợn to mắt, không tin được chuyện mình cứ như vậy bị bán đi!
“Dược Dược, con cũng đã cao tam rồi, không thể cứ tùy hứng như vậy, thành tích vẫn rất quan trọng." Lương Viễn Quốc trấn an cô xong, lại nhìn về phía Sở Trú: “Bạn học Sở, chúng ta cứ quyết vậy đi, cậu kèm nó học một tháng, tiền thù lao là 5000, giúp nó thi được hơn 400 điểm, được không?"
Lương Dược:".....?”
“Được.” Sở Trú đáp nhẹ một tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn Lương Dược, “Cháu còn có một điều kiện.”
“Cái gì?”
“Học sinh phải nghe theo lời thầy giáo.”
“Tất nhiên rồi.” Lương Viễn Quốc sảng khoái đáp ứng, học sinh nghe lời giáo viên chẳng phải là điều hiển nhiên sao, hơn nữa nếu không nghe theo thì việc học bổ túc này còn có ý nghĩa gì?
“Cháu nhất định sẽ đốc thúc cô ấy học tập!”
Lương Dược: “……” Thật là đậu xanh rau má.
Lương Dược lại liếc Lương Văn một cái, hy vọng cô ấy có thể thành tâm quản bạn trai mình cho tốt, rốt cuộc nữ sinh nào có thể chịu đựng được chuyện bạn trai mình kèm cặp cho một nữ sinh khác chứ?
Nhưng Lương Văn chỉ cúi đầu nghịch ngón tay, giống như chuyện gì cũng chẳng liên quan tới cô ấy.
“……”
Bên kia, Sở Trú thu dọn xong phiếu điểm rồi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói:" Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta bắt đầu học đi.”
Lương Dược: “……”
*
Sở Trú thật sự ở lại Lương gia dạy học, Lương Dược cứ có cảm giác đang lơ lửng trên mây, có cảm giác không hề chân thực.
Cô cứ tưởng đã kết thúc hoàn toàn với anh rồi, nhưng anh cứ như u hồn, chỗ nào cũng có khả năng xuất hiện khiến cô khó lòng phòng bị.
Lương Dược đang suy nghĩ làm cách nào dễ đuổi anh đi, song chẳng biết thế nào mà dẫn anh vào phòng mình rồi.
Rõ ràng ở phòng khách cũng có thể học, căn bản không cần thiết phải dẫn anh vào một căn phòng đơn độc thế này, nhưng khi Lương Dược ý thức được chuyện này thì Sở Trú đã thản nhiên ngồi vào bàn cô:" Đem tất cả sách giáo khoa cao trung lại đây.”
“Ừm.” Lương Dược không tình nguyện lên tiếng, chẳng biết vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Sở Trú vì tiền mà tới làm gia sư?
Đánh chết cô cũng không tin.
Vậy thì tại sao? Muốn gặp mặt bạn gái?
Nếu thế thì cũng nên đi tìm Lương Văn ở bên cạnh chứ!
Lương Dược nhíu mày suy tư, trong lòng không ngừng suy đoán, nhưng lại chẳng đoán ra cái gì.
Sở Trú không dấu vết đánh giá cô, thiếu nữ mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt, cô rất gầy, lộ ra nửa cánh tay trắng đến lóa mắt, dáng người tinh tế mà đơn bạc.
Cô ngồi xổm trên mặt đất tìm cặp sách, cần cổ thon dài, mái tóc quăn tùy tiện xõa ở đầu vai, che khuất phân nửa khuôn mặt, từ góc độ của anh, đôi lông mày của cô không ngừng nhíu lại, có thể dễ dàng đoán được cô đang rối rắm.
Sở Trú lẳng lặng nhìn, thẳng đến lúc cô tìm xong mới kín đáo thu hồi ánh mắt.
“Đây, một ít còn lại thì tôi để ở trường rồi.” Lương Dược ôm một chồng sách lớn đến, mạnh bạo đặt xuống mặt bàn, đôi mắt sắc sảo liếc anh một cái, cà lơ phất phơ cười:" Trước đó đã nói rồi, thành tích của tôi thật sự thảm không nỡ nhìn, học kì trước chỉ thi được tối đa là 200 điểm, cậu xác định còn muốn dạy?”
Biểu tình Sở Trú không thay đổi, tùy tiện cầm lên một quyển toán học, “Được 200 à, cũng không tồi.”
Anh không mặn không nhạt khen ngợi một câu, Lương Dược nghe được tự động xem là châm chọc, cô giơ tay ôm ngực: “Cậu bớt xem thường người khác đi, nói đi, rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Sở Trú rũ mắt: “Tôi nói rồi, kiếm tiền.”
“Lừa ai vậy?” Lương Dược cười lạnh, “Nhà cậu nhiều tiền như vậy, mẹ còn là một đại minh tinh, cậu chỗ nào nhìn giống thiếu 5000 này??”
Sở Trú dừng lại, giương mắt:" Sao cậu biết?”
Lương Dược suýt nghẹn: “…… Là Văn Văn nói cho tôi biết .”
“Xem ra cậu rất hứng thú về tôi nhỉ?" Sở Trú bình tĩnh khép sách lại, thong thả nói, “Nói mới nhớ, hôm nay mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng vừa rồi lúc ở cửa, cậu giống như... liếc mắt liền nhận ra tôi vậy."
Lương Dược mặt không đổi sắc, “Sở Trú cậu ở Nhất Trung nổi danh như vậy, hơn nữa hôm qua còn tới Cửu Trung tham gia thi đấu, tôi đương nhiên là biết cậu rồi.”
“Đúng không?” Giọng nói của Sở Trú nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc, anh rũ mắt, như đang cố gắng đè nén gì đó, “Cậu học toán kém nhất, vậy thì học toán trước, đi lấy bút đi, rồi mang ghế lại đây.”
Giống như thực sự muốn kèm cô học.
Lương Dược không nhìn ra mục đích của anh, khẽ nhíu mày, còn tưởng rằng Sở Trú đã phát hiện ra chuyện cô giúp Lương Văn theo đuổi anh, nhưng phản ứng của anh quá mức bình thường, nhìn không ra cái gì.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ lời Sở Trú từng nói, nếu cô dám lừa anh, cái kết sẽ rất thảm.
Lương Dược nhìn mặt bàn đầy sách, im lặng không nói gì.
--
Sở Trú thấy Lương Dược chậm chạp không phản ứng, ngẩng đầu liếc cô một cái, “Sao vậy?”
“Tôi nói rồi, tôi không cần bổ túc gì cả,” Vẻ mặt Lương Dược vừa khó chịu lại không cam lòng, kiêu ngạo nâng cằm lên, “Hơn nữa tại sao tôi phải nghe lời cậu?”
Lúc trước đóng giả Lương Văn theo đuổi Sở Trú cô mới dịu dàng nghe theo anh mà thôi, nhưng hiện tại cô là Lương Dược, vì sao phải nghe theo anh chứ?
Từ khi sinh ra tới giờ cô chưa từng phải khuất phục bất kì nam sinh nào!
Dĩ nhiên, bao gồm cả Sở Trú.
Sở Trú: “Tôi là lão sư.”
“Vậy sao?” Lương Dược khinh thường nói, “Đừng nói với tôi là cậu muốn đi báo cáo cho ba tôi biết nha.”
Sở Trú mở một quyển sách ra, ngón tay thon dài đè lên trang giấy, nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu nghe lời thì tôi đương nhiên không nói.”
Lương Dược khẽ nhíu mày, ba Lương của cô thực là có chút phiền toái, ông ấy chưa từng ép buộc cô chuyện gì, nhưng mà ông ấy sẽ đỏ mắt, sẽ vô cùng đáng thương mà hỏi cô có chuyện gì, vì sao cô lại không thích.
Trước giờ ba Lương chỉ dùng mỗi chiêu này cũng có thể ép được Lương Dược vào khuôn khổ.
Nhưng mà cô thực sự không muốn học tập!
Lương Dược có chút đau đầu, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thiếu niên, Sở Trú trước giờ vẫn vậy, bất luận chuyện gì xảy ra cũng chẳng thể làm anh biến sắc.
Anh không thay đổi.
Lại giống như hoàn toàn thay đổi.
Trước kia trong nhận thức của Lương Dược, Sở Trú tuyệt đối sẽ không phụ đạo cho bất cứ nữ sinh nào --
Bởi vì anh chán ghét con gái……
Đúng rồi, Sở Trú rất ghét con gái!
Ánh mắt Lương Dược chợt lóe, không tiếng động cong môi, cô bỗng nhiên cong lưng, cúi người tới gần Sở Trú, môi hồng dán sát vào lỗ tai của anh, ái muội thổi một hơi nóng, thành công khiến cho gương mặt anh có chút biến hóa, thân thể cứng đờ.
Lương Dược cười, ngón tay trắng nõn nâng cằm anh lên, cưỡng bách anh ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng dụ hoặc nói: “Tiểu ca ca, có phải cậu cùng em gái tôi cãi nhau không? Muốn tìm tôi để chọc giận nó? Nếu thật sự là như vậy....." Lương Dược cười đến chói mắt:".... Cậu cảm thấy tôi thế nào? Lương Dược tôi so với nó lại càng tốt hơn nha ~”
Lương Dược cong mắt cười như hồ ly, diễn vô cùng thuần thục hình tượng phụ nữ hư hỏng trên truyền hình, một tay khác còn cố ý đặt trên ngực anh xoa nắn, mong chờ đối phương có thể nhanh chóng đẩy mình ra.
Sau đó đuổi anh đi!
Nếu cô nhớ không lầm thì Sở Trú thực sự vô cùng chán ghét loại phụ nữ phóng đáng như vậy.
Rất lâu trước đó ở quán bar, Sở Trú cũng rất dứt khoát mà đẩy cô ra, sau đó thẳng thừng bỏ đi.
Chính vì biết rõ nên Lương Dược vô cùng tự tin, nhưng đợi nửa ngày cũng chẳng thấy Sở Trú có phản ứng gì.
Sở Trú nhìn cô, trên mặt vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, bất kể cô có làm gì khiêu khích anh cũng có không đẩy ra.
Nụ cười trên môi Lương Dược có chút cứng đờ, ngón tay đang đặt lên cằm anh đang định trượt xuống thì rốt cuộc Sở Trú cũng có phản ứng, nhưng không phải là đẩy cô ra, bàn tay to khỏe mạnh mẽ túm lấy cổ cô đè xuống, sau đó nghiêng đầu, trực tiếp hôn lên môi cô, thành công khiến cho khoảng cách của bọn họ gần tới mức không thở nổi.
Lương Dược sửng sốt, trên môi mềm mại hiện lên xúc cảm rất rõ ràng, nó nói cho cô biết, bọn họ.... đang hôn nhau!!
“???”
Lương Dược có chút ngốc, nhất thời quên mất phản kháng.