Sau khi Thẩm Trác Ngọc tan làm liền nhìn thấy Trì Nhuế Thư.
Trì Nhuế Thư vẫn đang ngồi ở khu vực chờ trong bệnh viện chờ cô, ban đêm lạnh hơn ban ngày một chút, mũi nàng đỏ bừng vì lạnh, bộ dáng ngốc ngốc lại đáng thương.
Bác sĩ cùng khoa cười nói: “Cô bé này thật ngoan, nói chờ liền ngồi ở đây không dịch một chút, là thân thích gì của chị vậy?”
Thẩm Trác Ngọc không dễ trả lời, liền nói: “Con gái của bạn tôi, lúc con bé còn nhỏ tôi đã chăm sóc một thời gian, liền dính lấy tôi hơn.”
Cô nói cũng không sai, lúc ấy Trì Nhuế Thư không có người chăm sóc, hơn nữa còn đang trong thời kỳ phản nghịch, cha nàng không quản được nàng nên đã nhờ cô đến giúp chăm sóc.
"Nhuế Nhuế." Thẩm Trác Ngọc vẫy tay.
Trì Nhuế Thư ngẩng đầu, dậm chân đứng dậy: “Chân con tê rồi.”
Thẩm Trác Ngọc cười nói: “Tới văn phòng ngồi một lát đi.”
Nơi này không có bệnh nhân tới, liền đợi mọi người làm xong việc cùng nhau ăn cơm, Trì Nhuế Thư đi vào, nàng đưa một thứ gì đó cho Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc cầm lấy thì thấy đó là một bình Vượng Tử ấm áp.
Trì Nhuế Thư nói: “Con mua ở cổng bệnh viện.” Nàng lại hỏi: “Làm việc cả ngày như vậy, dì không thấy mệt sao?”
"Còn tốt, mỗi ngày có thể trò chuyện với bệnh nhân, thời gian trôi qua rất nhanh." Thẩm Trác Ngọc rất thích làm bác sĩ, có ý thức tôn trọng nghề nghiệp cao, cô cười nói: "Mỗi lần nhìn thấy mọi người bình phục, vui vui vẻ vẻ xuất viện liền cảm thấy thỏa mãn, cho nên không có gì phải mệt".
Trì Nhuế Thư gật đầu.
Thẩm Trác Ngọc cũng hỏi nàng: “Tiếp theo con dự định làm gì?”
Trì Nhuế Thư nói: "Ba con bảo tôi học quản lý tài chính, con tương đối thích điêu khắc, sau này học xong chuyên ngành, con lại đổi chuyên ngành, chờ con về còn học thêm bốn năm nữa."
“Khá tốt.” Thẩm Trác Ngọc nói: “Con cũng thích khắc những thứ nhỏ nhặt linh tinh.”
Trì Nhuế Thư vâng một tiếng, “Cục tẩy cùng người gỗ trước đó con đưa dì còn giữ không?”
"Đều ở trong nhà." Thẩm Trác Ngọc nói.
Trì Nhuế Thư mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Hai người cùng nhau đi xuống tầng dưới, định ngồi xe của đồng nghiệp đến đó, Thẩm Trác Ngọc có ô tô, nhưng mấy ngày trước bị trầy xước nên mang đi sửa.
Lúc lên xe, Trì Nhuế Thư hỏi: “Dì không chờ sao?”
Thẩm Trác Ngọc hỏi: “Chờ cái gì?”
"Sao dì không đợi chú đi cùng? Hôm qua không mời chú ấy ăn cơm, con lại ở nhà hai người, không gặp mặt, rất ngượng ngùng."
Trì Nhuế Thư khách khí nói, ngón tay Thẩm Trác Ngọc dừng lại, bác sĩ phía trước quay đầu lại nhìn sang, giống như muốn nói gì đó, Thẩm Trác Ngọc vội nói: “Mọi người đều không quen biết, ngày thường cũng không liên lạc, hai chúng ta đi là được rồi.”
Nàng lại thở dài: “Xem ra lần này con không gặp được chú ấy rồi.”
Thẩm Trác Ngọc gật đầu: “Anh ấy đang đi công tác, được rồi… đừng nói chuyện này nữa, lát nữa con có thể chơi với mấy y tá trẻ kia, dì đã nói với bọn họ rồi.”
Khi đến nơi, Trì Nhuế Thư rất ngoan ngoãn.
Nàng an tĩnh ngồi chờ đồ ăn được bưng ra, mọi người trong bệnh viện rất nhiệt tình, trò chuyện hỏi nàng có muốn ăn gì không.
Trì Nhuế Thư đều sẽ ngoan ngoãn đồng ý, cảm ơn bọn họ: “Con nghe dì nhắc đến các mọi người cả ngày, cảm ơn mọi người ngày thường chiếu cố.”
“Không cần khách khí như vậy, là bác sĩ Thẩm chiếu cố mấy dì.” Y tá trẻ nói: “Bất quá thực sự không nghĩ tới bác sĩ Thẩm thực sự có thân thích họ Trì.”
"Sao ạ?" Trì Nhuế Thư nghi hoặc nhìn bọn họ.
Y tá trẻ nói: “Mỗi lần có bệnh nhân họ Trì đến bệnh viện, bác sĩ Thẩm đều qua hỏi thăm”.
Một người khác nói: "Cũng không khoa trương như vậy, em tên là Trì Như Nhuế phải không? Chỉ cần có Nhuế Nhuế hay đồng âm với Trì Nhuế Thư, chị ấy đều sẽ lo lắng, cảm tình của con với bác sĩ Thẩm hẳn là rất tốt đi?"
Ngón tay Trì Nhuế Thư dừng lại: "Thật sao?"
Các y tá gật đầu: “Chắc chắn nha, sao trước đây chị chưa từng thấy em đến bệnh viện chơi?”
Trì Nhuế Thư nghe được bị phân tâm, nhìn về phía Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc đang nói chuyện với mấy bác sĩ về trang thiết bị, y tá trẻ lại hỏi, Trì Nhuế Thư ôn thanh nói: “Dì không cho em tới."
Y tá trẻ cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy Thẩm Trác Ngọc đang nghĩ đến nàng, bệnh nhân tới tới lui lui trong bệnh viện, lại liên quan đến sinh tử, ai lại muốn đến bệnh viện chơi.
Trì Nhuế Thư rót cho mình một ly rượu, ra hiệu cho Thẩm Trác Ngọc, những bác sĩ như bọn họ bình thường không uống rượu, thường xuyên có điện thoại cấp cứu, lúc đó nhất định phải chạy nhanh đến bệnh viện.
Nhưng nửa năm chỉ tụ hội một lần, ngày mai lại là ngày nghỉ, nên thư giãn, lại khuyên lẫn nhau uống một ly, chỉ chốc lát đã uống vài ly.
“Dì, con cũng kính dì một ly.” Trì Nhuế Thư nâng ly hướng về phía Thẩm Trác Ngọc, “Trước kia con không biết gì, đã gây ra rất nhiều phiền toái cho dì.”
“Không sao.” Thẩm Trác Ngọc mỉm cười ôn nhu đáp lại, “Dì đều quên rồi.” Uống rượu xong tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều, khi trò chuyện với mọi người sẽ uống thêm vài ngụm.
Ngay cả những y tá trẻ cũng thở dài: “Bác sĩ Thẩm thường không uống rượu nhiều, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy uống nhiều như vậy”.
Một người khác nói: “Bác sĩ Thẩm sống một mình nên không được thoải mái uống rượu ở bên ngoài”.
Trì Nhuế Thư gật đầu: “Không sao, hiện tại uống say con đưa dì ấy về.” Lúc đầu nghe không thấy gì, nhưng sau khi nghe nhiều hơn liền cảm thấy không đúng, mọi người đều là người trưởng thành, nhiều ít cũng có một chút radar ái muội.
Luôn cảm thấy Trì Nhuế Thư trông rất ngoan, giống như một chú cún con, nhưng trên thực tế, khi Thẩm Trác Ngọc thả lỏng cảnh giác, nàng đã biến thành một con sói nhỏ, sẵn sàng ăn thịt Thẩm Trác Ngọc.
Các y tá suy nghĩ một lúc rồi nuốt trở về, cháu gái và dì, đây là thân thícg, các cô đang suy nghĩ gì vậy? Một nhóm người ăn uống say sưa nhưng ít người còn tỉnh táo đến phút cuối cùng.
Về là việc khó, số ít không say đã giúp đưa người về, các nữ bác sĩ say rượu nhờ bạn đến đón, cố gắng đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Khi đến Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, trong nhóm người uống rượu, có một nam bác sĩ đề nghị đưa Thẩm Trác Ngọc về.
Mọi người đều biết bác sĩ kia có ý tứ với Thẩm Trác Ngọc, ánh mắt do dự nhìn hai người, bác sĩ kia đỏ mặt nói: “Tôi không có uống rượu, tôi đưa cô về, Thẩm, bác sĩ Thẩm, cô sống ở đâu?”
Thẩm Trác Ngọc còn chưa quay đầu lại, còn đang suy nghĩ cự tuyệt hắn như thế nào thì Trì Nhuế Thư đã đứng dậy đi về phía bác sĩ nam.
Khí tức vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như sắp mất bình tĩnh, mấy y tá trẻ tưởng nàng là sói lập tức nín thở nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt.
Chẳng lẽ hiện tại sắp biến thành một con sói đói sao?
Bác sĩ nam cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cảnh giác nhìn Trì Nhuế Thư.
Nhưng lời nói của Trì Nhuế Thư ngay giây tiếp theo đã khiến mọi người chấn động.
Trì Nhuế Thư nhìn hắn, nghiêm túc kêu: "Chú?"
Bác sĩ nam: "?"
Hắn ngơ ngác quay đầu: “Hả?”
Trì Nhuế Thư cười nói: "Chú không phải là chú của tôi sao?"
Bác sĩ nam khá thích Thẩm Trác Ngọc, nhưng khi nghe được danh hiệu này, hắn chợt cảm thấy có chút bối rối, xấu hổ nói: “Hiện, hiện tại chưa phải.”
"...Ồ." Trì Nhuế Thư đột nhiên ý thức được: "Thì ra không phải, thật xin lỗi, con nhận nhầm người, xem ra chú của con là người khác."
Nàng đột nhiên lên tiếng, nhiệt tình liền tiêu tan, cúi xuống đỡ Thẩm Trác Ngọc đứng dậy nói: "Dì, con đưa dì về."
Bác sĩ nam liền mờ mịt, xấu hổ chớp chớp mắt, may là bên cạnh có bác sĩ cấp bậc thang cho hắn đi xuống, nói: "Anh cũng uống say rồi, cháu gái của Bác sĩ Thẩm ở bên cạnh, anh còn đòi đưa người về nhà, may là người ta biết nhân phẩm của anh, nếu không, không đánh chết anh mới lạ."
Bác sĩ nam gật gật đầu, rất xấu hổ, lại ngồi xuống.
Trì Nhuế Thư đỡ Thẩm Trác Ngọc ra cửa, bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, nàng nhẹ giọng hỏi: "Dì, con giúp dì đội mũ lên."
Thẩm Trác Ngọc trì độn gật đầu.
Nhóm bác sĩ còn ở trong phòng nghị luận, cười bác sĩ nam kia không nắm lấy cơ hội, nói vừa rồi nếu hắn nhận, bảo đảm về sau coi như làm chú Thẩm.
Bác sĩ nam cũng ảo não vì đã bỏ lỡ cơ hội, chỉ thở dài.
"Không có gì." Trì Nhuế Thư mỉm cười, nhìn khuông mặt đỏ hồng của Thẩm Trác Ngọc, tâm tư khẽ rục rịch, đi tới bên cạnh cô vài bước.
Ba bốn phút nữa xe mới tới, Trì Nhuế Thư rụt rụt bả vai, hỏi: "Dì, tay của con rất lạnh, con có thể để tay vào túi của dì không? Con nhớ trước kia trong túi của dì rất ấm, tay của con rất lạnh."
Thẩm Trác Ngọc cắm tay vào túi sờ sờ, kỳ thực không tính là quá ấm, trước kia lúc cô cùng Trì Nhuế Thư ở chung, sẽ theo bản năng nắm chặt, cho nên trong túi mới có thể ấm áp dễ chịu.
Cô nói: "Con nghĩ ấm thì bỏ vào đi."
"Cảm ơn dì, dì thật tốt."
Trì Nhuế Thư đưa tay vào, siết chặt, nhìn sang bên, hai bóng người phản chiếu trên cửa kính của nhà hàng, giống như đang nắm tay nhau.
Trì Nhuế Thư nghĩ thầm: Tôi là chú của chính mình.
Xe tới, Trì Nhuế Thư đỡ Thẩm Trác Ngọc lên xe, hai người ngồi ở ghế sau, Thẩm Trác Ngọc bị say xe, uống rượu xong liền cảm thấy khó chịu.
Trì Nhuế Thư đưa tay ra, giúp cô xoa lưng, nói: "Dì nghỉ ngơi một lát đi, về con nấu canh giải rượu cho dì."
Thẩm Trác Ngọc ừ một tiếng.
Còn cách nhà Thẩm Trác Ngọc không xa, cô nhắm mắt ngủ một lát, đến nơi, Trì Nhuế Thư đỡ cô xuống xe, cô cố gắng giữ lý trí mà đứng thẳng thân thể, nhưng Trì Nhuế Thư lại nói "Dì", cô lại ngã qua một bên.
Về đến nhà, cô cảm thấy toàn thân buồn ngủ, Trì Nhuế Thư nói nấu canh giải rượu để cô dễ chịu hơn, Thẩm Trác Ngọc chỉ muốn ngủ, uống canh giải rượu hay không cũng không quan trọng, cô ngã xuống ghế sô pha, buồn ngủ chỉ có thể nói ừ ừ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là nửa tiếng.
Trì Nhuế Thư ở bên cạnh nhẹ giọng gọi cô.
Thẩm Trác Ngọc dùng giọng ngái ngủ đáp lại, không mở mắt, nghe Trì Nhuế Thư nói đã làm canh giải rượu cho cô, cô thở ra, Trì Nhuế Thư càng ngày càng gần hơn, nói: “Dì, con giúp dì."
Trên môi ấm áp, mềm như bông, có hơi nóng đi qua nhưng lại không có nước, có lẽ vì quá tò mò muốn khám phá nên Thẩm Trác Ngọc đột nhiên cảm thấy khát.
Lúc này, giọng nói của Trì Nhuế Thư lại vang lên, nàng nhỏ giọng nói: "Dì, mở miệng ra con cho dì uống nước."