Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 124: Thẩm x Trì



Đêm đó Thẩm Trác Ngọc cảm thấy rất khó chịu.

Cô rất khát, muốn uống nước, vừa mở môi đã bị người chiếm lấy, hô hấp khó chịu lại nóng bức.

Nếu lúc này Thẩm Trác Ngọc tỉnh táo mở mắt ra, cô sẽ phát hiện Trì Nhuế Thư lúc này đang một tay đỡ sô pha, vứt bỏ ngoan ngoãn ban ngày, cuồng nhiệt hôn môi cô, giống như du khách đói khát trên sa mạc, nhìn thấy nguồn nước liền liều mạng hút lấy.

Trì Nhuế Thư cắn môi cô, khi cô cử động, nàng lại ôm mặt cô tiếp tục hôn, muốn chiếm hữu cô từ khóe môi, cằm và cổ.

Chỉ là nàng rất mong chờ phản ứng của Thẩm Trác Ngọc khi tỉnh lại.

Trì Nhuế Thư biết mình không có đạo đức, cách làm biến thái, nhưng lại không có chút thẹn, nàng đã nhịn nhiều năm như vậy, mới có thể khắc chế bản thân không chiếm đoạt Thẩm Trác Ngọc, đây xem như là lý trí cuối cùng.

Nàng lấy khăn giấy lau miệng cho Thẩm Trác Ngọc, cởi áo khoác rồi vào phòng tắm lấy khăn lau mặt và cổ cô.

Mọi việc đều được làm vô cùng cẩn thận, cuối cùng nàng đỡ Thẩm Trác Ngọc lên giường, ôm cô, mất mà tìm lại, không đành lòng buông ra.

Đêm qua nàng nằm một mình trên giường nhìn trần nhà rồi lại nhìn vào tường, không ngừng nhắc nhở bản thân không được bốc đồng mà phải từ từ, những bài học nàng học được trong quá khứ đã đủ rồi, nàng không muốn lại chờ thêm bốn năm.

Trì Nhuế Thư ôm cô một hồi, sau đó nghiêng người hôn lên môi Thẩm Trác Ngọc, có lẽ vì có kinh nghiệm trước đó, cho nên Thẩm Trác Ngọc chủ động mở môi hôn nàng, quấn lấy nàng, ngay cả quần áo cũng bị lỏng lẻo.

Cách đây rất lâu, nàng cũng hôn Thẩm Trác Ngọc như vậy, ôm hôm nhau, phối hợp mỹ diệu khiến nàng ngày đêm nghĩ đến.

Đương nhiên sau đó nàng bị bắt quả tang, bị cha nàng hung hăng đánh một trận, khi xuất ngoại, nàng nói với cha rằng nàng nản lòng thoái chí, muốn thay đổi bản thân, không yêu Thẩm Trác Ngọc nữa.

Kỳ thực tất cả đều là lời nói dối, suy nghĩ lúc đó của nàng đều là "Lần sau tôi vẫn dám làm, chỉ là tôi muốn đổi đường đi mà thôi."

……

Lúc bình minh, Thẩm Trác Ngọc mở mắt.

Cô không biết đã mấy giờ, ngồi dậy, đưa tay chạm vào điện thoại, liền chạm vào một người nào đó ấm áp.

Cô sửng sốt một lúc rồi chợt nhận ra: "Nhuế Nhuế?"

Vào lúc đó, trong đầu cô đan xen đủ loại sợ hãi, chẳng lẽ...

Cách đây rất lâu, có lần Trì Nhuế Thư hôn cô trong lúc say, cô trầm mê, cùng Trì Nhuế Thư lên giường, chỉ kém một bước, cha của Trì Nhuế Thư đem người đến tận cửa bắt gian hai người trên giường.

Loại cảm giác đó vừa thẹn vừa vô đạo đức.

Làm cô cả đời đều không quên được.

Cô mang theo Trì Nhuế Thư năm mười hai mười ba tuổi, khi đó cô cùng cha của Trì Nhuế Thư xác lập quan hệ, trong lòng cô coi Trì Nhuế Thư như con gái mình.

Nghĩ đến đây, đầu Thẩm Trác Ngọc đau nhức, cô cắn răng, lại cảm thấy môi mình đau rát, giống như bị cắn vậy, cô càng cảm thấy khó chịu hơn, đưa tay đánh vào đầu mình, đầu đau như búa bổ, muốn hỏng mất.

Lúc này người ngủ bên cạnh cũng động đậy, Trì Nhuế Thư hướng lên trên, mê mang kêu một tiếng “Dì”, sau đó kéo chăn, kéo tay áo cô hỏi: “Sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?”

"Tối qua chúng ta..." Thẩm Trác Ngọc hít sâu một hơi, không dám trách móc, chỉ có thể tự trách mình, cảm thấy vô cùng hoang đường.

Trì Nhuế Thư mê mang chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Thẩm Trác Ngọc rồi cười nói: "Dì, dì đang nghĩ gì vậy? Con còn mặc quần áo mà."

"A?" Thẩm Trác Ngọc ngơ ngác nhìn nàng.

Trì Nhuế Thư ra khỏi chăn, bảo cô nhìn mình, nàng mặc quần áo mùa thu rất đẹp, vạt áo đều nhét vào trong quần, nàng mỉm cười, sau đó câu khóe môi, rũ mắt xuống, biểu tình chua xót.

"Dì, hóa ra dì nghĩ con như vậy."

Giọng nàng chua chát, vén chăn lên, nhặt chiếc áo khoác bông dưới đất lên, vừa mặc vào vừa nói: “Chiều nay dì không bận thì đưa con ra ngoài đi, con ở khách sạn.”

"Nhuế Nhuế, dì không có ý đó." Thẩm Trác Ngọc chột dạ kéo nàng lại, nghĩ hôm qua cô say rượu, chắc chắn đã gây ra rất nhiều phiền toái cho nàng, lại làm ra hiểu lầm như vậy cô thật sự rất xấu hổ.

Cô nói: “Con an tâm ở đây đi, ở ngoài không an toàn”.

Trì Nhuế Thư không có phản ứng, Thẩm Trác Ngọc lại kéo tay áo nàng, áy náy nói: "Vừa rồi dì quá sốt ruột, sợ xúc phạm con, đừng giận chị được không?"

Trì Nhuế Thư ngồi ở bên giường không nói gì.

Thẩm Trác Ngọc nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, “Tha thứ cho dì được không?”

“Được.” Trì Nhuế Thư quay đầu nhìn cô, quỳ lên giường, chui vào chăn, nói: “Lạnh quá, con muốn ở trong chăn sưởi ấm một lát.”

Thẩm Trác Ngọc nói: “Được, con nằm một lát đi, dì đi nấu ăn.”

"Dì nấu làm gì? Dì đi rồi thì sao con có thể sưởi ấm được?" Trì Nhuế Thư lẩm bẩm, vẻ mặt lại không vui, Thẩm Trác Ngọc đành phải lùi lại nằm cùng nàng.

Trì Nhuế Thư dính lấy cô, tiến rất gần cô.

Thân thể Thẩm Trác Ngọc nhớp nháp, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, dù sao cô và Trì Nhuế Thư chỉ nằm trên giường, ngoại trừ môi đau nhức, nơi khác không có cảm giác khó chịu.

Cũng không thể có hiểu lầm.

Trì Nhuế Thư nói: “Hôm qua con cho dì uống canh giải rượu, nhưng dì không chịu uống nửa ngày, con nóng nảy liền làm vỡ môi dì, có đau không?”

"Không đau." Thẩm Trác Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Trì Nhuế Thư lại nói: "Dì có thể tới gần chút không? Dì nằm xa như vậy, chăn bông liền có khe hở, gió lạnh có thể thổi vào."

"Dì mau tới đây!"

Thẩm Trác Ngọc bất đắc dĩ dựa người qua.

Trì Nhuế Thư đã trở lại bộ dáng trước kia, bướng bỉnh tùy hứng, cái gì cũng phải nghe theo nàng, nếu không nàng sẽ không vui, liền phát ra tính tình đại tiểu thư.

Trước kia tưởng rằng nàng rất khó ở chung, nhưng hiện tahu nhìn thấy lại cảm thấy thân thiết, Thẩm Trác Ngọc sửa chăn cho nàng, nói: “Buổi sáng con muốn ăn gì? Lát nữa dì sẽ làm cho con ăn."

“Dì nấu con đều thích.” Trì Nhuế Thư nói: “Dì, mấy ngày nay dì nấu nhiều cho con nha, con ăn ở nước ngoài không quen, con luôn muốn trở về ăn cơm dì nấu, nhưng là… con lại không trở về, lần nào cũng bị đau dạ dày, thực sự rất khó chịu.”

"Được, hai ngày này chúng ta đều ăn ở nhà. Buổi sáng ăn mì, cà chua trứng cùng thịt nạc, thế nào? Con có muốn thêm rau thơm không? Dì cũng tự trồng một ít rau thơm." Thẩm Trác Ngọc cũng đau lòng nàng, tận lực sủng nàng.

"Thêm một chút đi."

Trì Nhuế Thư tiến về phía cô, nhẹ giọng nói: “Dì, chúng ta đã lâu không ngủ với nhau như thế này, hẳn là bốn năm rồi.”

Thẩm Trác Ngọc ừ một tiếng, cẩn thận suy nghĩ, đã gần năm năm rồi. Trước kia nghĩ Trì Nhuế Thư còn nhỏ, hiện tại cảm thấy Trì Nhuế Thư đã trưởng thành, là người lớn, cô lấy điện thoại trả lời tin nhắn của bệnh nhân, đang định gõ chữ thì bị Trì Nhuế Thư nắm lấy cánh tay cọ một chút, "Con không muốn rời đi."

Thẩm Trác Ngọc nuốt một ngụm nước bọt.

Trì Nhuế Thư nói: "Ở nước ngoài một mình quá mệt mỏi, con không quen nhiều người, phải giao tiếp bằng ngoại ngữ, rất nhàm chán, aiz, chẳng vui chút nào cả."

Thẩm Trác Ngọc rất muốn nói, sau đó nuốt trở lại, nhưng nghĩ đến Trì Nhuế Thư muốn học điêu khắc, có lựa chọn tốt hơn cho cuộc sống, cô lý trì nói: “Cũng bình thường thôi, ban đầu sẽ không quen, theo thời gian từ từ sẽ quen thôi, nó sẽ trở thành một phần của cuộc sống, nếu con thực sự không thích cuộc sống ở nước ngoài, học xong liền đi đến nhiều nơi khác chơi."

Nói rất nhiều, một đống đạo lý, nhưng chẳng có gì động đến lòng Trì Nhuế Thư, nàng không muốn nghe nên gật đầu có lệ nói: “Con biết rồi, cũng chỉ có thể nói cho dì biết.”

Thẩm Trác Ngọc xoa xoa tóc nàng.

Mấy ngày nay trời lạnh, mặt trời hiếm khi ló dạng, Thẩm Trác Ngọc xuống giường kéo rèm, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, chiếu lên vai cô, có chút phản quang, Trì Nhuế Thư nghiêng đầu không thể' Không kiềm chế được việc ôm cô ấy.

Thẩm Trác Vũ ở trong nhà lấy chăn ra phơi, ghé vào ban công nói: “Lát nữa xuống lầu đi dạo đi, ánh nắng mùa đông quý như dầu.”

“Dầu không quý.” Trì Nhuế Thư có chút dính người đi theo cô.

"Người xưa vẫn nói, một khi mặt trời chiếu sáng, buổi tối ngủ sẽ ấm áp." Thẩm Trác Ngọc vỗ vỗ hai cái, lúc này làm bữa sáng đã hơi muộn, cô nghĩ mình phải làm gì khác. Nếu không phải đột nhiên gặp Trì Nhuế Thư thì hôm nay ở nhà cô đã làm mấy món để dành cho Tết.

Thẩm Trác Ngọc định đi vào phòng bếp, Trì Nhuế Thư đã kéo tay cô nói: "Dì, cọ muốn mượn của dì một thứ."

"Dì lấy cho con." Thẩm Trác Ngọc tưởng nàng đang trong kỳ kinh nguyệt, đang định lấy băng vệ sinh, Trì Nhuế Thư lắc đầu nói: "Không phải, con có thể mượn dì hai chiếc quần lót được không? Hôm qua con tắm còn chưa thay."

Thẩm Trác Ngọc vừa nhớ ra lúc đến Trì Nhuế Thư không mang theo quần áo, cô đồng ý đi xuống tủ phía dưới tìm nội y, trong đó có một chiếc quần lót mới, bên trên chỉ có của cô, nói: "Có một cái chỉ mặc qua một lần, nếu con ngượng ngùng mặc thì nhịn một chút."

Trì Nhuế Thư thuận theo: “Không sao, nếu lại không thay thì con ngạt thở chết mất.”

Thẩm Trác Ngọc ngượng ngùng, chiếc quần lót đó cô chỉ mặc một lần vì quá không phù hợp, tính cách tương đối trầm ổn, mặc đồ lót đều rất bảo thủ, cái kia mỏng, màu đen, thiết kế rất hở.

Lúc cô lấy ra, ngón tay nóng bừng, vừa định lấy lại thì Trì Nhuế Thư đã giật lấy, Trì Nhuế Thư vừa nói cảm ơn vừa ôm quần áo vào phòng tắm, vừa đi vừa cười.

Mặt Thẩm Trác Ngọc nóng bừng, vội vàng đi vào phòng khách.

Cô hít sâu vài hơi, tự nhắc nhở mình không được nghĩ nhiều, nhanh chóng nấu ăn, nghĩ đến chuyện khác, chắc hằn Trì Nhuế Thư sẽ không ở đây đón năm mới, cũng không thể ăn được nhiều đồ, cô làm một ít thịt lợn cho Trì Nhuế Thư nếm thử trước.

Trì Nhuế Thư thay quần áo, ngửi mùi thơm rồi đi tới nói: "Thơm quá, hôm nay là ngày lành sao?"

“Tùy tiện làm, lát nữa còn có thể ra ngoài ăn.” Thẩm Trác Ngọc gắp miếng thịt giòn cho vào túi lưới, chắt bớt dầu, rắc chút ớt bột rồi đưa cho Trì Nhuế Thư, "Con nếm thử hương vị thế nào."

Trì Nhuế Thư đưa tay nhận lấy, lại thu về: "Dì đút con đi, con vừa bôi kem dưỡng, nuốt kem vào bụng sẽ không tốt."

“Được.” Thẩm Trác Ngọc bóc một miếng bỏ vào miệng nàng, “Cẩn thận, rất nóng.”

Trì Nhuế Thư thật sự không nói dối, phong tục tập quán ở nước ngoài khác nhau, cũng không có nhiều loại đồ ăn đa dạng, nếu bắt đầu thử món mới, ăn quá nhiều sẽ cảm thấy ngon.

Nàng để Thẩm Trác Ngọc đút liên tiếp mấy miếng, hài lòng ăn xong liền ợ hơi, Thẩm Trác Ngọc cũng không cho nàng ăn nữa, "Đừng ăn nhiều, lát nữa dì sẽ làm món khác cho con ăn."

Nhìn thấy tai Thẩm Trác Ngọc đỏ bừng, nàng lại nhỏ giọng nói: "Dì, con đã trưởng thành rồi."

Thẩm Trác Ngọc nhịn không được trêu chọc nói: "Được, vậy con phải thành thục một chút."

"Được, để con hỗ trợ dì."

Trì Nhuế Thư thầm cười, cảm thấy cô thật đáng yêu.

Nàng giấu đi tâm tư của mình, dính ở bên người Thẩm Trác Ngọc, không có việc gì khác để làm, nàng chạm vào chỗ này chỗ kia, Thẩm Trác Ngọc không cho nàng chạm vào một số đồ vật, dặn dò nàng: “Đừng tùy tiện nghịch dao làm bếp.”

"Dạ, còn biết rồi dì."

Khi ăn cơm, hai người ngồi cùng nhau ăn mì cùng với món ăn kèm mà Thẩm Trác Ngọc làm, đó là một cái tô rất lớn, giống như mua mì đưa cái tô to.

Ăn trễ cũng không thấy no, rửa bát dọn bàn xong, Thẩm Trác Ngọc dẫn Trì Nhuế Thư đến một con phố thương mại gần đó mua quần áo cho nàng, Trì Nhuế Thư khi đến cũng không mang theo gì cả, cũng không thể luôn mặc nội y của cô, sẽ rất xấu hổ.

Phố thương mại có rất nhiều người, Thẩm Trác Ngọc dẫn Trì Nhuế Thư đến cửa hàng nội y xem, lúc nhỏ cô từng giúp Trì Nhuế Thư mua, hiện tại trưởng thành lại đi theo cũng ngượng ngùng.

Thẩm Trác Ngọc nói: “Con tự đi vào nhìn xem, dì ở ngoài dạo một vòng, lát nữa con có thể tới tiệm giày bên cạnh tìm dì.”

“Dì không xem cùng con sao?” Trì Nhuế Thư véo tay áo cô kéo vào.

Thẩm Trác Ngọc kéo tay nàng ra, nghiêm túc nói: “Hiện tại con đã lớn rồi, không cần dì mua cùng con.”

Trì Nhuế Thư ò một tiếng, đứng ở cửa nhìn Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc cũng không đi xa.

Nàng đi vài bước về phía cửa hàng nội y rồi lại quay đầu nhìn.

Thẩm Trác Ngọc sửng sốt, đang định xoay người, bỗng nhiên eo cứng đờ, Trì Nhuế Thư ôm cô từ phía sau, hô hấp ấm áp của Trì Nhuế Thư lướt qua gò má cô.

Thình thịch, tim đập không đều.

Trì Nhuế Thư cọ đầu cô: “Dì.”

Giọng nói kéo dài vang lên bên tai Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc thấp giọng đáp: "Sao vậy?" Cô nghiêng đầu, Trì Nhuế Thư lại tiến tới, ôm chặt lấy cô.

"Mấy ngày nữa con đi rồi, dì có nhớ con không?"

Động tác cự tuyệt của Thẩm Trác Ngọc dừng một chút, mím môi dưới, trên môi kết vảy, vẫn còn hơi đau, Trì Nhuế Thư lại hỏi cô: "Có không? Dì có luyến tiếc con không? Mấy năm nay dì có nhớ đến con không?"

Nàng thâm tình hỏi, khiến toàn thân Thẩm Trác Ngọc nóng bừng, khô khan đáp: "Sao đột nhiên hỏi như vậy? Con không muốn mua quần áo sao?"

"Muốn, nhưng con muốn lưu lại một chút ký ức, như vậy khi con không có ở đây, dì cũng có thể thường xuyên nhớ đến con." Trì Nhuế Thư đè nặng âm thanh, thấp giọng hỏi cô: "Được không, dì."

Được không?

Thẩm Trác Ngọc chỉ cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực, dù có phản ứng thế nào cũng là vạn kiếp bất phục, cái ôm của Trì Nhuế Thư sẽ lại vượt qua ranh giới.