Một cái bóng nhỏ đen xuất hiện trên nền tuyết trắng. Dự Niên quay trở lại cái lán đã cháy rụi trong thung lũng. Dựa vào ký ức, Dự Niên tìm đến đúng vị trí rồi quỳ xuống đào hết sức, đào đến khi tìm ra những vết tro xám thì mới lấy hai hủ cốt ra để hốt vào. Hắn không thể phân biệt được đâu là tro của ông nội, đâu là cốt của bà nội, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng lắm. Dù sao thì hắn cũng định chôn hai người cùng một chỗ.
Sau khi lật tung tuyết trắng lên để lựa tro, đôi tay của Dự Niên cũng trầy xước khá nhiều. Hắn không cảm giác đau đớn lắm, bởi không có gì đau hơn khi phải đưa tiễn ông bà mình theo cách này. Cái chết của Dự Thần và Mặc Thư Hương vốn đã được định sẵn, song chấp nhận được nó hay không lại là một vấn đề khác.
Dự Niên mang thể chất lạnh như băng, nhưng hắn không phải người lạnh lùng vô cảm. Hắn quý ông bà nội mình dù đôi bên chẳng có chút máu mủ ruột rà gì. Hai người là người thân duy nhất của hắn trong cái thế giới lạ lẫm này, nhưng hôm nay, hắn chỉ còn lại một mình.
Dựng lên một ngôi mộ đôi dưới thung lũng, Dự Nhiên lập tức quỳ hai gối trên nền tuyết lạnh, nghiêm túc khấu đầu ba lần rồi khóc một lần cuối. Hắn đã hiểu sự chóng vánh của thời gian, đã hiểu sự khắt nghiệt và tàn nhẫn khi chống đối lại quyền lực tuyệt đối của thế giới này. Hôm nay là lần cuối cùng hắn khóc, để tạo động lực đối mặt với hiểm cảnh cho ngày sau.
“Ông nội, bà nội. Cháu đi đây, hai người phù hộ cho cháu nhé.” Dự Niên đứng dậy, nghiêm túc hành lễ thêm một lần nữa rồi quay lưng lại.
Tuy nhiên, vừa đi không được mười bước thì cả người hắn đã cứng đờ. Trong trời tuyết rơi trắng xóa, ngoại trừ bản thân hắn, thế mà còn có thêm hai cái bóng đen khác. Cả hai đều mang mặt nạ. Một người cho hắn một cảm giác rất mạnh, nhưng hắn vẫn đối phó được. Vấn đề nằm ở người còn lại, người này quá mạnh. So với bà nội hắn, người này… có khi ngang cơ.
Bị phát hiện rồi.
“Cẩn trọng chưa bao giờ thừa. Ta cố ý đợi thêm một tuần, không nghĩ đến một ngày đã có kết quả.” Tay mặt nạ bình tĩnh lên tiếng. “Bắt nó lại.”
“Vâng, thưa đội phó.” Tông Sư bên cạnh nhanh chóng đáp lại.
Hắn đạp chân lên tuyết, một đường phóng tới đến trước mặt Dự Niên, tốc độ nhanh không tưởng. Dự Niên giật thốt cả lên, toàn bộ tâm trí tỉnh lại sau một hồi kinh ngạc. Hắn nhanh chóng cúi xuống tránh cánh tay của đối phương, sau xoay hông mượn lực li tâm mà đá thẳng vào bụng dưới, nhắm vào đan điền.
Sau đó, Dự Niên bốc lấy một nắm tuyết lớn, trực tiếp truyền nội lực vào trong mà ném thẳng về phía tay mặt nạ ở phía sau. Hắn có thể cảm nhận được nội lực ở trong viên cầu tuyết, nhưng lại không lựa chọn né. Bởi viên cầu tuyết đó chẳng thể nào làm hắn bị thương được.
Tên Tông Sư khựng người lại sau cú đá, ẩn sau tấm mặt nạ là gương mặt nhăn nhó vì đau. Hắn đã đánh giá thấp phản ứng của đứa trẻ này. Đối với một Tông Sư mà nói, đây chính là sỉ nhục.
“Thằng nhãi kia chạy rồi, ngươi còn ở đấy làm gì?” Chợt sau lưng vang đến một tiếng gọi lạnh nhạt đến thấu xương.
Tên Tông Sư lúc này mới ý thức được Dự Niên đã chạy, hơn nữa, chạy rất xa. Mặt đất vẫn lưu lại dấu chân của hắn, nhưng rất ít. Dưới trời tuyết rơi không ngừng như hiện tại, chỉ cần sơ sẩy không để ý một chút thôi thì chắc chắn sẽ mất dấu ngay. Không nói thêm một lời, tên Tông Sư lập tức vận nội lực lên mà cấp tốc đuổi theo.
Tay mặt nạ lắc đầu phiền hà, hắn lấy cây pháo hiệu dắt bên hông ra để thông báo cho lão thái giám và Liễu Từ Minh biết. Nhưng ngoài ý muốn là pháo hiệu không thể hoạt động, bởi thuốc pháo bên trong đã bị ướt hết rồi, xung quanh còn dính một ít tuyết trắng đang tan.
Tay mặt nạ ngạc nhiên, chợt nhớ lại viên cầu tuyết trước đó của Dự Niên mà bật cười thành tiếng. Nguyên lai ném viên cầu tuyết là vì pháo hiệu chứ không phải động tác vũng vẫy trước cái chết. Thật ngoài ý muốn.
“Thú vị lắm. Nếu ngươi đã muốn chơi, ta sẽ chiều hết mình.” Tay mặt nạ lẩm bẩm rồi vận khinh công đuổi theo.
Thung lũng là một bộ phận của đại trận tự nhiên, Dự Niên năm xưa phải chấp nhận bị lạc hơn chục lần mới học được quỹ đạo di chuyển. Nếu thời tiết tốt một chút, có lẽ đối phương sẽ dễ dàng tìm ra manh mối để giảm khoảng cách đuổi bắt, nhưng trong trời tuyết trắng thế này thì không hề dễ dàng. Cứ như vậy, khoảng cách giữa hắn và tên Tông Sư càng ngày càng được nới rộng. Và hắn cũng đã ra được khỏi thung lũng, một đường chạy thẳng đến phía bắc.
“Dáng người không lớn mà chạy cũng nhanh đấy.” Bỗng trước mặt vang đến tiếng người, theo sau đó là một tia sáng phảng chiếu của kim loại.
Dự Niên khuỵu đầu gối của mình xuống, mượn lực quán tính mà trượt qua lưỡi kiếm chém ngang trước mặt. Gốc cây trụi lá sau lưng lập tức bị chém đôi. Vết chém ngọt đến mức không tạo ra một chút vụn gỗ nào.
Tay mặt nạ liếc mắt nhìn đến Dự Niên ngay thời điểm lướt người qua. Đôi mắt không có chút cảm xúc, ánh nhìn khiến cho hắn phải dựng hết cả tóc gáy. Nội tâm hắn lúc này ngoại trừ sợ run thì chẳng còn chỗ cho những cảm xúc khác.
Người này mạnh hơn kẻ trước đó nhiều.
Ngay khi lấy lại trọng tâm, Dự Niên vội dồn nội lực vào hai bắp đùi mình mà chạy. Khinh công được thừa hưởng từ Dự Thần lập tức phát huy hết tác dụng mà phóng người đi.
Cùng lúc ấy, tên Tông Sư rốt cuộc cũng đuổi đến theo. Tay mặt nạ lạnh lùng lên tiếng:
“Không có lần sau.”
Tên Tông Sư sợ run người. Đôi mắt nhìn Dự Niên ở đằng xa đã trở nên hung ác hơn. Hắn nhanh chóng đuổi theo, trên tay cũng đã cầm sẵn hai cây dao ngắn có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.
Tra kiếm lại vào vỏ, tay mặt nạ nhanh chóng đuổi theo sau, hắn không dùng tốc độ toàn lực, bởi hắn không muốn phá hủy cuộc vui này. Lạc thú của đi săn là nhìn con mồi cố gắng bỏ chạy hết mình để rồi nhận ra mọi nỗ lực là vô ích, có như thế thì bọn chúng mới để lộ sự tuyệt vọng trước mũi kiếm đoạt mạng.
Tay mặt nạ không nói nhiều, nhưng so với Liễu Từ Minh và lão thái giám, hắn là người biết cách tận hưởng những cuộc săn đuổi nhất.
Bên cạnh việc truy đuổi dồn Dự Niên vào chỗ tuyệt vọng, tay mặt nạ còn muốn xem thử năng lực của Dự Niên đến đâu, cũng như thể chất đặc biệt được đề cập trong thư là gì. Vì vậy, hắn mới không dùng tốc độ thực sự để truy đuổi, chỉ duy trì một khoảng cách đủ để nhìn và thi triển khí để tấn công từ xa.
Từng đường kiếm lạnh lùng vụt ra khỏi vỏ, kiếm khí màu xanh lam nhanh chóng chém qua da của Dự Niên. Đầu vai, bả vai, mạn sườn, cánh tay, đôi chân. Không chỗ nào trên cơ thể hắn là không có vết thương, mặc cho trên người đã mang một bộ đồ giữ ấm loại dày, nhưng chúng không thể nào chặn những đường kiếm khí ác liệt của Đại Tông Sư.
Cơ thể Dự Niên nhuộm máu, dù không nhiều nhưng đủ để mọi hành động của hắn không còn mượt mà như lúc bình thường. Dự Niên đấu tập với Mặc Thư Hương nhiều lần, hắn đương nhiên hiểu Đại Tông Sư mạnh khủng bố đến mức nào. Trận chiến chớp nhoáng giữa bà nội hắn với Đại Tông Sư triều đình mùa thu vừa rồi vẫn còn mới mẻ lắm. Hắn có thể thấy được đòn tấn công nhờ khí hiện hữu, nhưng nhanh như thế làm sao hắn tránh được đây.
Kiếm khí sượt qua bắp chân Dự Niên, tiếng va chạm kim loại ngay lập tức vang lên. Con ngươi Dự Niên đột nhiên co rụt lại, đôi mắt rung động như thể muốn hô “Eureka!” thật to. Hắn dậm chân xuống tuyết rồi bật nhảy lên cành cây cao, vô tình tránh được một đợt kiếm ý quét tới.
Chợt hắn cúi người xuống, tháo luôn hai ống giày mà ném về phía sau. Tên Tông Sư kia hừ lạnh rồi vung dao chém đôi. Lưỡi dao được bao phủ bởi một làn khói xanh lam tương tự như tay mặt nạ, nhưng mỏng và nhạt hơn khá nhiều.
“Vùng vẫy vô ích!” Tên Tông Sư quát lớn, hắn nhanh chóng xuất kiếm chém về phía cánh cây. Một kiếm ra ba chiêu. “Tam Tự Sát!”
Dự Niên cảm nhận được nguy hiểm, hắn lập tức nhảy khỏi cành cây, trên tay là hai miếng da thú không biết từ đâu ra. Hắn thẳng tay ném thẳng về phía tên Tông Sư rồi lộn một vòng trên không trung mà đáp đất, tiếp tục trốn chạy.
Tên Tông Sư chém cành cây kia ra làm ba, hắn lại tiếp tục thi triển dao chiêu tấn công vào hai miếng da thú đang cản người mình.
Keng!
Ngay thời điểm kiếm chạm vào da thú, một tiếng vang thanh thúy của kim loại đột nhiên vang lên. Cánh tay cầm kiếm của tên Tông Sư bất giác run nhẹ, tốc độ bị thuyên giảm trong phút chốc, kéo giãn khoảng cách giữa hắn với Dự Niên.
Cảm nhận được cái nhìn uy hiếp khủng bố của đội phó ở sau lưng, tên Tông Sư không đoái hoài đến việc điều tra miếng da thú mà tiếp tục truy đuổi. Trong khi đó, tên mặt nạ lại dừng chân mà nhặt miếng da thú kia lên, đôi mắt khẽ rung động.
“… Trọng thiết.”
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi