Bình minh ló lên ở rạng đông, hiếm hôm nào mà tuyết không còn rơi dày đặc nữa. Người dân trong thành Tương Dạ đã thức giấc từ sớm, nhưng phải đợi đến khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua ô cửa sổ thì mới chịu ló đầu ra ngoài. Co vẻ như mùa đông dài năm nay sắp đến hồi kết thúc của nó rồi.
Dự Niên quay về lại con hẻm tối tăm của mình, bên trong vẫn không có một ai, hai tấm chiếu cũ kỹ hắn xếp gọn trong góc vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Dự Niên cảm thấy hơi tiếc, hắn muốn trò chuyện thêm với bé gái lạ mặt kia. Đáng tiếc, hắn không tiện lộ mặt ra với quá nhiều người. Hắn có thể cảm nhận được sự hiện diện của người phụ nữ trẻ tuổi, nên nhân lúc bé gái không để ý, hắn liền trốn lên mái nhà mà giấu kín hơi thở.
Dự Niên không đánh giá cao khả năng tự vệ của bé gái, nhưng người phụ nữ trẻ tuổi kia thì khác. Bước bộ ổn định dù tâm trạng hối hả, hơi thở cũng nhịp nhàng theo quy luật của Thổ Nạp Tức, cô sở hữu đầy đủ những biểu hiện của một người luyện võ. Dự Niên không cảm nhận được áp bức từ đối phương, có lẽ vì cô không cố ý nhắm vào hắn, hoặc cũng có thể cô không đủ mạnh. Nhưng dù là vế nào thì hắn cũng không muốn giáp mặt với một người trong võ lâm.
Biểu hiện của bé gái đó tương đối vượt trội so với đồng trang lứa, Dự Niên để ý lúc trở về, cách đi đứng của cô cũng khoan thai tựa như xuất thân vậy. Có vẻ như thân phận của cô nàng không đơn giản.
Dự Niên muốn nói chuyện tiếp, nhưng xem chừng hắn phải suy nghĩ lại rồi, hắn không nên dây dưa hay có bất cứ mối quan hệ gần gũi nào với người lạ. Suy cho cùng, đây vẫn là lần đầu xuống núi, hắn vẫn chưa hiểu hết về thế giới này. Trước mắt, hắn phải bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất, tìm hiểu những điều kiện căn bản nhất để tồn tại ở Đại Khánh.
Thẻ bài thông hành là thứ quan trọng nhất, nó tựa như căn cước công dân của kiếp trước, được dùng để định danh và quản lý nhân khẩu trong khu vực. Tuy nhiên, vì đang hòa lẫn vào nhóm người ăn mày nên Dự Niên không cần nó cũng được. Có điều, “ăn mày” chỉ là trạng thái tạm thời của hắn mà thôi, hắn không định làm ăn mày mãn kiếp.
Dự Thần đã sắp xếp cho hắn con đường để lấy được thẻ bài thông bài, nhưng hiện giờ chưa phải lúc. Hắn phải trốn để lánh đi tai mắt triều đình trong quãng thời gian này đã. Bất kỳ họ “Dự” nào đột nhiên hiện diện sẽ dẫn đến những chú ý không cần thiết.
Dòng người bên ngoài đường phố mỗi lúc một tấp nập, đôi mắt Dự Niên lại trở nên nặng trĩu hơn, rồi hắn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Kể cả vào ban ngày, cơn ác mộng của hắn vẫn chẳng thuyên giảm được bao nhiêu, chẳng qua hắn cố hoạt động nhiều để cơ thể mệt lã cho dễ sâu giấc hơn. Nhưng có lẽ bé gái kia nói đúng, nếu hắn mãi trốn chạy thì ác mộng sẽ càng lớn dần và không thể bị tiêu diệt.
Sau lưng Dự Niên vẫn là một biển máu như thường, song hắn đã dừng lại, không còn chạy trốn như mọi ngày. Mặc dù cơ thể còn run, nhưng hắn đã quay người lại, nghiêm túc đối mặt với sự thối rữa đến từ thi thể của tay mặt nạ. Cái vẻ ngoài buồn nôn đó dù nhìn đi nhìn lại nhiều lần rồi mà Dự Niên vẫn chẳng thấy quen, thậm chí hắn càng thấy chán ghét hơn.
“Trả mạng cho ta!” Tay mặt nạ hét lớn, biển máu một lần nữa lại ập đến.
Dự Niên tránh sang bên, hắn vô thức chạm tay vào bên hông, ở đó là thanh Tuyệt Hàn. Dự Niên nắm đằng chuôi, hạ thấp trọng tâm mình. Biển máu đổ ập lên người hắn, sóng cuộn sóng ghềnh dữ dội đến không ngờ.
Chợt một tiếng ma sát vang lên, một đường vạch trắng cắt ngang cả biển máu, băng giá lan tỏa như một mùa đông bất tận. Tuyệt Hàn mang theo làn khói trắng lạnh lẽo lan tỏa ra xung quanh, đóng băng biển máu rồi loại bỏ đi sắc đỏ, trả lại sự lạnh lẽo đầy cao ngạo vốn có.
Cơ thể tay mặt nạ một lần nữa bị chém đôi, băng giá lan tỏa làm người hắn vụn vỡ, chôn vùn trong tuyết trắng vĩnh cửu. Màn đêm đổ xuống, cơn ác mộng bị chém gọn.
Lần đầu tiên kể từ khi rời Sơn Đông, Dự Niên đã thực sự có được một giấc ngủ ngon.
. . .
Trong khi đó ở ngoài thành Tương Dạ, xe ngựa lăn bánh chậm chạp trên con đường trơn trượt hướng về phía nam. Bên ngoài là một nhóm người đi ngựa hộ tống, số lượng không nhiều nhưng lại phòng thủ đủ bốn phương, đảm bảo an toàn cho người ngồi trong.
Thủ vệ trẻ tuổi chạy đến từ phía sau, đôi chân hắn thoăn thoắt như loài thỏ, chỉ vài ba bước là đã bắt kịp được đoàn xe. Hắn chậm rãi tiếp cận mạn xe, khom mình bẩm báo:
“Khởi bẩm công chúa…”
Một tiếng hắng giọng vang lên từ trong xe ngựa. Người phụ nữ trẻ tuổi vén màn xe lên rồi cung kính lui ra sau, để lộ gương mặt bình tĩnh của bé gái nhỏ tuổi.
“Chúng ta chưa hồi cung, đừng gọi ta như vậy.”
“Thuộc hạ sơ suất, mong… tiểu thư thứ tội.” Thủ vệ trẻ tuổi lúng túng khom người sâu hơn.
“Chuyện ta bảo thế nào rồi?” Bé gái hỏi.
“Khởi bẩm tiểu thư, thuộc hạ đã để tri phủ đại nhân tra xét nhân khẩu, nhưng vì đối phương là ăn mày nên rất khó tìm ra.” Thủ vệ trẻ tuổi bẩm báo, đến nửa sau thì hơi lưỡng lự, nhưng rồi vẫn quyết định thành thật. “… Mặt khác, sáng nay thuộc hạ nhận được tin trong số những thi thể chết cóng hôm qua có khoảng năm người phù hợp với miêu tả của tiểu thư. Có lẽ… người tiểu thư muốn tìm đã qua đời rồi ạ.”
“Ngươi dám chắc?” Bé gái hơi nhíu mày.
Là phận thần tử phải luôn đọc nét mặt của người bề trên, thủ vệ trẻ tuổi nhanh chóng nửa quỳ trên đất lạnh, hắn cúi đầu bẩm báo:
“Khởi bẩm tiểu thư, ngoại trừ tri phủ, thuộc hạ còn liên lạc với Cái Bang để kiểm tra nhân số. Bọn họ đã xác nhận thi thể rồi ạ. Trong độ tuổi yêu cầu, những người còn sống đều là bé gái.”
Bé gái hơi cúi đầu suy tư. Cô không nghĩ Dự Niên đã chết, bởi hắn không khiến cô có cảm giác như một người sẽ chết, hoặc là đã chết. Đôi mắt hắn rất sáng, cái nhìn lại có thần. Khi hắn ngồi xuống, cô có thể nhìn ra động tác rất gia giáo ở hắn. Mặc dù Dự Niên không tính là lịch sự, nhưng cách bắt chuyện của hắn rất nhã nhặn, hoàn toàn không giống một ăn mày vô học. Thậm chí đến những học sĩ có tiếng cũng không bình thản được như thế.
Cô vẫn nhớ nụ cười của hắn. Nụ cười không còn sự ngây thơ, chỉ có nỗi buồn man mác ẩn giấu bên trong. Hàm răng hắn vừa trắng muốt, cái nhìn lại tỏ rõ sự thông tuệ như thể đã chứng kiến qua rất nhiều kho tàng tri thức và vạn điều hay ho trên đời. Cho dù là vương công quý tộc, cô không nghĩ mình đã từng gặp một người hội tụ được nhiều sự thú vị như ở Dự Niên.
“Không phải hắn.” Bé gái lắc đầu. “Tuy ta không rõ thế nào, nhưng hắn sẽ không chết.”
“Tiểu thư…” Người phụ nữ và thủ vệ trẻ tuổi khuyên nhủ.
“Kéo rèm lại đi, trời trở lạnh rồi.” Bé gái bình tĩnh cắt lời. Cô kéo áo choàng lại, một lần nữa nhìn ra bầu trời ảm đạm bên ngoài cùng với tòa thành Tương Dạ đang càng ngày xa cách.
Chuyến du ngoạn lần này đã kết thúc, bách tính phương bắc khổ hơn những gì được bẩm báo trong tấu sớ. Nhưng giữa cái khổ đấy vẫn còn tồn tại một con người rất lạc quan, dù rằng những gì cô thấy không hẳn xứng đáng với ngôn từ sử dụng.
“Chúng ta hồi cung.” Bé gái lên tiếng.
“… Vâng, thưa tiểu thư.” Thủ vệ trẻ tuổi đáp lại.
Người phụ nữ trẻ tuổi kéo rèm lại rồi lẳng lặng ngồi ra sau, nhưng cô vẫn không quên liếc mắt nhìn vị công chúa mình phục vụ. Cô vẫn không quên lời mô tả của công chúa về đứa trẻ tên “Niên”: Vẻ ngoài rách nát như ăn mày, ăn mặc phong phanh bất chấp thời tiết; làn da nhợt nhạt như kẻ bệnh; đôi mắt có thần chất chứa nhiều câu chuyện. Nếu không phải đích thân công chúa nói thì chắc cô không nghĩ ba vế đơn lẻ này đang miêu tả một người đâu.
Có điều, người phụ nữ trẻ tuổi vẫn cảm thấy hơi lo. Bởi hôm qua khi đến nơi, cô không nhớ trên đường có dấu chân người qua lại. Nếu là một đứa trẻ thì dù có nhẹ cân đến mấy cũng sẽ để lại dấu vết, nhưng đằng này mặt tuyết bằng phẳng không tì vết.
Cô nghĩ đến cảnh giới Đạp Tuyết Vô Ngân của khinh công, nhưng một đứa trẻ có thể làm được điều đó sao, cô không nghĩ như thế đâu. Thay vào đó, cô lại nghĩ theo hướng khác.
Công chúa rời phủ khi trời đang tối, âm khí thịnh vượng, lại thêm nạn đói và nạn rét hoành hành ở phương bắc nữa thì thành Tương Dạ không khác gì chốn tiệc tùng của những tồn tại mà ai cũng biết đó là gì.
Người phụ nữ trẻ tuổi nghĩ ngợi trong lòng rồi hạ quyết tâm.
“Có lẽ nên bẩm báo lại cho hoàng hậu rồi mời thầy cúng về mới được.”