Nạn đói của phương bắc kéo dài tới tận mùa xuân, thậm chí dư âm còn lan thêm vài tháng nữa cho đến khi mùa thu hoạch mới được gặt hái.
Vì một đợt bão tuyết, Đại Khánh lần này đã thâm hụt không ít, nhưng bù lại, vị thế của triều đình càng ngày càng được nâng cao vì những nỗ lực mở kho thóc cứu đói và để quân đội hỗ trợ dân sinh. May mắn là hai phương bắc nam của Đại Khánh sở hữu khí hậu đối lập nên có thể bù qua bù lại, nếu không thì ngân khố có lớn cũng khó mà thỏa mãn cơn đói cồn đào.
Thành Tương Dạ mất đi khá nhiều con dân vì nạn đói và cái rét của mùa đông, nhưng người đã qua đời thì cũng qua đời rồi, những người ở lại phải tiếp tục sống, không những cho bản thân mà còn thay cho những người đã khuất.
Đối với một ăn mày như Dự Niên bây giờ mà nói, mùa hè của phương bắc đúng là tuyệt nhất. Khí hậu không quá nóng vì thuộc vùng ôn đới, lương thực lại liên tục được bổ sung nên từ giờ không cần phải canh thời điểm đi thó trộm của người ta nữa.
Mấy tháng gần đây Dự Niên không còn gặp ác mộng vì giết người nên đời sống vật chất và tinh thần của hắn đại khái cũng trở nên ổn định. Vì vậy, hắn bắt đầu nghiêm túc đặt vấn đề luyện võ lên hàng đầu. Hắn không thể vì chuyện của ông bà nội mà sa sút mãi. Nếu muốn trả thù một mệnh quan triều đình, điều đầu tiên hắn cần ưu tiên là trở nên mạnh hơn.
Dự Niên đã thỏa mãn đủ ba yêu cầu đầu vào của Thái Hàn Kinh, cũng thuộc khẩu quyết và ghi nhớ từng chiêu thức một ở trong đầu. Phải thừa nhận là ông nội hắn đáng sợ thật đấy, lấy đầu óc của một người hiện đại, trong tình huống không thực sự chắc chắn thì hắn cũng không dự tính chuyện gì quá một năm, thế mà ông nội lại tính đến những mười năm, đã thế còn rất chi li.
Mỗi lần Dự Niên có thắc mắc không hiểu Thái Hàn Kinh là bên trong bài thơ tối nghĩa cũng có luôn lời giải thích tường tận. Có thể Dự Thần không phù hợp để luyện võ, nhưng sự thông thái của lão đúng là không đơn giản, cựu thượng thư quả nhiên không phải chỉ đơn giản vì công lao khai quốc mà thành. Năng lực cá nhân mới là thứ quyết định phẩm quan.
Thành Tương Dạ đông người qua lại, chỉ tiện để sinh hoạt chứ không tiện để luyện võ nên ban ngày Dự Niên thường lẻn ra ngoài, phải đến chiều tối mới mò về nghỉ ngơi. Ngoài thành rất rộng, gần đó còn có cả rừng cây che đậy, rất phù hợp để luyện võ và khinh công.
Buộc chặt Tuyệt Hàn ở bên hông, Dự Niên bắt đầu thực hiện chiêu thức phối hợp với khẩu quyết để tôi luyện nội lực. Thái Hàn Kinh có tổng cộng bốn chương: chương đầu là võ học đối kháng tay không, chương hai là khinh công, chương ba là hàn khí nội sinh, và chương bốn mới là đao pháp dành cho Tuyệt Hàn.
Dự Niên hiện đang luyện chương đầu tiên, mà ở đó mọi thứ đều dồn hết vào trảo công, chưởng pháp và cước pháp. Dự Niên luyện trảo công lâu nhất nên hắn nắm bắt chiêu thức và cách điều động nội công rất nhanh. Dường như từ xưa đến giờ hắn đều luyện theo cách này mà không hề nhận ra. Tuy nhiên, khi đã chính thức luyện Thái Hàn Kinh thì hiệu ứng sẽ sản sinh, và chính điều này là thứ làm nên danh tiếng của tuyệt học.
Theo nội lực tập trung vào lòng bàn tay và đầu ngón tay, Dự Niên thấy chúng đang dần chuyển thành màu trắng. Loại màu sắc này không giống với khí, cũng không giống với sơn màu. Dự Niên không biết diễn tả như thế nào nhưng đến khi thử tấn công vào gốc cây thì…
Oành!
Thân cây vững chắc lập tức bị lõm vào trong, vỏ sần sùi xung quanh cũng bắt đầu nứt ra mà rơi lả chả xuống đất. Trong khi đó, Dự Niên không cảm nhận được mấy cơn đau, nhiều lắm là thấy hơi tê vì dùng nhiều nội lực hơn bình thường. “Màu trắng” kỳ lạ này không đơn giản là làm màu, mà nó giống như một lớp giáp cứng như ngọc vậy.
Dự Niên tiếp tục thi triển trảo công, tư thế ra chiêu dần dần trở nên bài bản hơn thời luyện tập với bà nội. Vô Tướng Công không có chiêu thức, chứ Thái Hàn Kinh thì chiêu nào ra chiêu nấy. Những chiêu thức được phủ trắng như trảo công hiện giờ đều được gọi là Thái Hàn Bạch Thủ, hiện giờ hắn đang luyện Thái Hàn Bạch Thủ Trảo.
Bằng cách liên tục tấn công vào các gốc cây từ những góc độ khác nhau, sát thương của Dự Niên càng ngày càng gia tăng. Đồng thời, bề mặt bị hư hại cũng lạnh đi thấy rõ, tất cả đều vì ảnh hưởng dư âm đến từ nội lực chính chuyên của hắn - hàn khí nội sinh.
Nguồn nội lực gốc của Mặc Thư Hương đúng là kinh khủng, Đại Tông Sư quả nhiên ở một đẳng cấp hoàn toàn khác trên giang hồ. Dự Niên có nó làm gốc nên việc chuyển hóa thông qua luyện võ cũng trở nên dễ dàng hơn. Ngày qua ngày, hắn hoàn toàn cảm nhận được sự tăng trưởng của chính mình.
“Bạch Thủ Hàn Long!”
Uỳnh!
Thân gỗ bị xuyên thủng, cái cây cao lập tức đổ rạp xuống đất. Chim chóc nương nhờ trên đó vội vàng bay sang chỗ khác. Dự Niên để trần nửa người trên, lồng ngực phập phồng một hai nhịp rồi ổn định như cũ. Dáng người hắn đã cao hơn rất nhiều, có lẽ là năm phân, bởi đã một năm trôi qua rồi, hắn giờ đây cũng đã bước sang tuổi mười hai.
Mười hai tuổi với chiều cao cỡ mét rưỡi cũng không tính là tệ lắm, chí ít hắn cao lớn hơn đồng trang lứa trong thành Tương Dạ. Tất nhiên, khi so với những người không luyện võ thôi.
Thành Tương Dạ là một thành lớn, bên trong có rất nhiều võ quán dân gian, người trẻ tuổi theo học tương đối đông đảo, có người bằng tuổi hắn mà đã cao trên mét sáu rồi kìa.
Tuy nhiên, Dự Niên không cao bằng thì hắn vẫn đang trong độ tuổi phát triển. Huống hồ, ở độ tuổi mười hai, đám trẻ ranh đấy làm sao so nội lực với hắn nổi. Nhờ có Thái Hàn Kinh thúc đẩy tiến trình, trong vòng một năm, Dự Niên đã chuyển hóa thành công hai mươi năm công lực của bà nội mình. Giờ đây, hắn đã đi được hơn một nửa đường rồi.
Tất nhiên, với chất lượng hai mươi năm nội công, Dự Niên đã đủ sức đặt chân vào hàng ngũ Tông Sư của võ lâm, song hắn biết mình vẫn chưa đủ tư cách. Bởi hắn chưa thể dùng khí.
Tông Sư là cảnh giới võ học đánh dấu địa vị của một trưởng lão trên giang hồ, nên yêu cầu đạt thành cực kỳ cao, muốn gian lận cũng chẳng gian lận nổi. Để thành Tông Sư, người luyện võ phải đạt đủ ba điều kiện cùng một lúc: đầu tiên là sở hữu ít nhất mười lăm năm công lực, thứ hai là đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cuối cùng là hiển hóa nội lực thành khí.
Dự Niên được Mặc Thư Hương truyền công từ nhỏ nên kỳ kinh bát mạch của hắn đã thông đến mức chẳng thể nào thông được thêm. Lại thêm hai mươi năm công lực chính chuyên cùng với mười lăm năm công lực xếp hàng chờ chuyển hóa nữa thì hắn thừa sức đáp ứng hai điều kiện đầu. Chỉ có điều kiện sau cùng là thứ khó nhằn nhất.
Dự Thần và Mặc Thư Hương không để lại bất cứ lời khuyên nào cho hắn liên quan đến đột phá Tông Sư, có lẽ hai người kỳ vọng hắn sẽ tự thông mà đặt chân vào giang hồ. Dĩ nhiên, đấy là ý tốt, Dự Niên cũng xuất thân là giảng viên nên hắn có thể hiểu nỗi lòng của một người dẫn dắt.
Dẫu vậy, trên tư cách người học thì cũng có phần bứt rứt thật đấy. Bởi quá trình luyện võ của hắn sẽ bị đình chỉ ngang, hiện giờ trừ chuyển hóa nội lực và luyện võ với mấy tảng đá, cái cây ra thì hắn thực sự rất rảnh rỗi.
Chống hông ngắm nhìn thành tích phá hoại của mình trong suốt một năm qua, Dự Niên thực sự rất hài lòng. Hắn ngửi cơ thể mình một lát, phát hiện mùi hôi thum thủm của ba ngày không tắm rửa nên vội vàng đi đến con suối gần đó mà kỳ cọ bản thân rồi giặt đồ.
Dự Niên chỉ có độc một bộ quần áo chôm được từ nhà dân khi rời khỏi Sơn Đông, đã vậy còn nằm trời lê đất thường xuyên nên nó đã sờn mòn, đứt chỉ. Mặt khác, cơ thể hắn đang lớn lên, bộ quần áo tạm bợ này sẽ sớm thành giẻ rách vô dụng nên hắn cũng nên tính đường kiếm bộ quần áo mới.
“… Không lẽ đi trộm cửa tiệm?”
Dự Niên dự tính trong khi thả mình dưới dòng nước mát của con suối nông. Thời phong kiến cổ đại cũng có cái hay mà mười kiếp hiện đại không so nổi, đó là thiên nhiên sạch sẽ không nhiễm mùi hóa chất. Nước suối thanh mát đến mức uống không cũng cảm nhận được vị ngọt tự nhiên. Dĩ nhiên, không hề đau bụng.
“Không được, không được. Nếu bị phát hiện thì Cái Bang sẽ trừng trị mình mất.”
Nghĩ đến thân phận hiện thời của bản thân, Dự Niên dứt khoát bác bỏ ý định trộm cướp. Khác với những môn phái khác trong giang hồ, Cái Bang có lẽ là nơi duy nhất lỏng lẻo trong việc chiêu mộ. Chỉ cần là ăn mày, người đó đã tự khắc trở thành một bộ phận của giang hồ, nếu biết võ nữa (dù là vài ba chiêu mèo cào) thì sẽ thành người của võ lâm ngay.
Đây có lẽ là lý do chính tại sao Dự Thần khuyên nhủ Dự Niên nên vào Cái Bang ngay khi rời khỏi Sơn Đông. Chưa kể, Cái Bang đông đảo bang chúng, hắn cũng dễ rời đi khi xác nhận triều đình không còn quan tâm đến vụ việc của Sơn Đông.
Cái Bang là một trong cửu phái nhất bang, dù cho nghèo vật chất thì tuyệt đối không được nghèo nhân phẩm. Nói về hiệp nghĩa, Cái Bang vẫn luôn là cái tên đầy uy tín. Dự Niên mà lợi dụng thân phận ăn mày của Cái Bang để làm chuyện xấu thì thể nào cũng dẫn đến rắc rối.
“Phải làm sao đây…” Dự Niên thở dài.
Đang lúc trăn trở vấn đề ăn mặc, trong rừng sâu đột nhiên vang đến tiếng hô kêu cứu.