Thương Sinh Giang Đạo

Chương 56: Lời nhờ cậy của Triệu Khương



Chương 056: Lời nhờ cậy của Triệu Khương

Lữ Hồng Quyết – bang chủ đương nhiệm – là một anh hùng của cả thiên hạ. Lão không chỉ nổi danh như thập đại cao thủ của võ lâm, mà còn nổi danh như một đại nhân vật của triều đình Đại Khánh. Người trong giang hồ tuy ít học nhưng không phải ai cũng ngốc, Cái Bang sở dĩ thành thiên hạ đệ nhất bang chủ yếu là do có triều đình hậu thuẫn sau lưng.

Thử nghĩ đi, trên đời này có cơ quan tình báo nào có độ phủ rộng tuyệt vời như Cái Bang. Cho dù mở rộng phạm vi so sánh ra tứ phương thì cũng khó mà tìm ra thế lực nào so nổi. Triều đình hậu thuẫn cho Cái Bang một loại quyền lực ngầm để tránh bị quan phủ khu vực sờ gáy nếu làm chuyện mờ ám, đổi lại bọn họ phải cung cấp tình báo đặc thù khi triều đình cần.

Đây là mối quan hệ cộng sinh mà rất nhiều môn phái muốn đạt được, nhưng điều kiện đầu tiên rất khó để đạt được: đó là phải sở hữu nhiều người, càng nhiều càng tốt.

La Thượng tuy là Bất Nhập Lưu, không được xem là người của giới võ lâm, nhưng gã cũng nắm được không ít thông tin. Dù sao “đồng đội” hành sự với bọn hắn trong bóng tối cũng là người của Cái Bang, dẫu cho địa vị lót đáy. Cũng đành chịu thôi, Cái Bang là bang phái ăn mày nhưng không phải cứ có tiền là thuê nổi. Thương nhân không có gì đáng giá hơn tiền, nên khó mà thuê nổi một nhân vật sừng sỏ trong Cái Bang.

“Mấy năm gần đây có tin đồn bang chủ Lữ Hồng Quyết thu đồ, nhưng không ai biết được thân phận thật sự của đối phương. Đại ca… huynh chắc chắn chứ?” La Hạ đột nhiên nói nhỏ hẳn.

“Ta cũng không chắc hoàn toàn… nhưng đệ nghĩ chúng ta còn lựa chọn khác à?” La Thượng thở dài. “Võ công của người đó quá cao so với độ tuổi, xem như không phải thiếu bang chủ thì cũng là đệ tử của hàng trưởng lão. Dù là ai, chúng ta đều không thể động vào.” Gã lắc đầu.

La Trung và La Hạ cũng xuống tinh thần. Nhưng bầu không khí này không duy trì quá lâu, suy cho cùng, Cái Bang vẫn là môn phái hiệp nghĩa trong thiên hạ, bọn họ chỉ không chịu được mấy hành vi dơ bẩn như trộm cắp và gây ảnh hưởng đến thường dân của bọn hắn mà thôi. Nếu bọn hắn cải tà quy chính, nhiều khi cuộc sống ngày sau sẽ tốt hơn bây giờ.

Xốc lại tinh thần, La Thượng nghiêm túc nhắc nhở:

“Cơ hội luôn đến trong hiểm nguy. Tuy rằng bị ép uống thuốc độc không phải chuyện gì tốt, song chỉ cần biểu hiện tốt, ba huynh đệ chúng ta có thể sẽ nhận được ân xá. Trước mắt, hãy tỏ ra có giá trị, hai đệ làm được chứ?”

La Trung và La Hạ đồng loạt gật đầu, dù gì cũng không còn lựa chọn khác.

“Đại ca, đệ sẽ làm tốt.”

“Tốt lắm, đừng làm thiếu bang chủ thất vọng.”

. . .

“Hắt xì!” Dự Niên đột nhiên nhạy mũi.

Hắn phe phẩy cây quạt mo trước lò lửa để đun thuốc. Lò thuốc trước đó vì đun vội nên sẽ khó ngửi hơn so với tình trạng lý tưởng, nhưng chất lượng cũng không đến nỗi tệ đâu. Dự Viên vừa nhai một viên vừa ngẫm, cái mùi tanh hôi một lần nữa lại xộc lên, song hắn chỉ nhăn mặt nhẹ.

“Ai nhắc đến mình thì phải?”

Trong lúc chẳng làm gì mà bị gán cho danh hiệu “thiếu bang chủ”, Dự Niên có lẽ sẽ không ngờ đến đi. Nhưng cũng không thể nói La Thượng nghĩ nhiều được, những gì mà Dự Niên biểu hiện và có được thật sự không khác gì truyền nhân của một đại phái. Đến Lý Trường Không của hơn một năm trước còn có nhận định tương tự thì chẳng lý nào Dự Niên không phù hợp với thân phận tương tự. Chỉ tiếc cái là hắn không thuộc môn phái nào thôi.

“Thiếu hiệp có đấy không?” Sau bữa cơm trưa, Triệu Khương xuống bếp tìm hắn.

“Triệu thúc có chuyện gì cần nói sao?” Dự Niên đáp lại trong khi đã vón cao đặc thành viên.

Mùi hắc hơi tanh khiến Triệu Khương đau đầu, nhưng lão không nói ra lời, dù sao lão cũng chẳng hiểu mấy chuyện liên quan đến làm thuốc. Tốt nhất lão không nên nói gì cả.

Từ tốn ngồi xuống cái đòn gỗ, Triệu Khương khéo léo giữ một khoảng cách nhất định để bảo vệ lá phổi mong manh tuổi già của mình, lão nói:

“Thiếu hiệp, ta sẽ vào thẳng vấn đề. Không biết thiếu hiệp có thể giúp ta… xử lý mấy cái đuôi khi ta đi vận chuyển hàng hóa ngày hôm sau được không?” Lão dừng một chút. “Tất nhiên, ta sẽ không để thiếu hiệp làm không công.” Rồi lại lấy ra một túi vải màu nâu, tiếng lạch cạch vang bên trong tương đối đục. Là đồng, đơn vị tiền tệ cơ bản của Đại Khánh. Số lượng khá nhiều.

“Trả giá cao như thế… phải chăng tình hình đã tệ hơn rồi?” Dự Niên hỏi.

Triệu Khương khoanh tay lại trước ngực rồi thở dài.

“Thiếu hiệp quả nhiên đã có nguồn tin riêng. Hai tên mà thiếu hiệp hạ được khu rừng hôm qua vốn được nhiều cửa tiệm thuê cùng lúc. Ba trong số năm cửa tiệm lớn của thành Tương Dạ đã liên minh với nhau để khống chế thị trường. Hai tiệm còn lại cũng đang nhăm nhe kết hợp, nhưng lại thiếu nguồn hàng, nên ta chủ động làm nguồn cung cho bọn họ. Có điều…”

“Thúc không tin bọn họ.” Dự Niên tiếp lời.

Triệu Khương gật đầu.

“Nguồn hàng là bí mật kinh doanh, là xương sống của mọi thương nhân. Mất đi nó, ta liền hết thẻ bài đánh bạc. Để bảo vệ cửa tiệm mà hai vợ chồng ta dành một đời gây dựng, xin thiếu hiệp hãy giúp đỡ. Nếu thiếu hiệp cần gì, ta nhất định sẽ giúp trong phạm vi cho phép.”

Rồi Triệu Khương đứng dậy mà khom mình. Đối với một người nhỏ tuổi đáng hàng cháu như Dự Niên, hành động này của lão thực sự đã ở bước đường cùng rồi. Mặt khác, Dự Niên cũng đã hiểu ra ẩn ý sau sự “gian xảo” mà hắn thấy được ở lão ngày hôm qua.

Thị trường vải của thành Tương Dạ hiện nay chia thành hai phe, Triệu Khương chọn bên yếu thế hơn để tạo ra thế cân bằng. Đối với bên yếu thế, đây là cơ hội vươn lên, đồng thời cũng là cơ hội để vươn tay tới nguồn hàng khan hiếm duy nhất có thể tìm thấy ở thời điểm hiện tại. Còn với bên đang chiếm ưu thế, hành động này là một mối uy hiếp trắng trợn. Không đời nào bọn họ để cho đối thủ của mình vươn lên. Trong gian ngoại địch là tình cảnh của Triệu Khương.

Mặc dù Triệu Khương có thể lựa chọn bán nguồn hàng cho bên đang mạnh để đổi lấy điều kiện an toàn hơn, nhưng lão lại nghĩ đến con đường dài ngày sau. Bán cho bên đang mạnh chỉ như thêu hoa trên gấm, không thể đổi lại bất cứ ân huệ nào cả. Nhưng bán cho bên đang tìm cơ hội thì lão lại đang đưa than sưởi ấm ngày đông. Thay vì trở thành kẻ thù của một bên mà không ai hậu thuẫn, Triệu Khương lựa chọn trở thành kẻ địch của bên còn lại nhưng lại có chống lưng.

Bên cạnh đó, việc bán số hàng hóa hiện tại cho bên yếu thế sẽ khiến bên đang mạnh phải dành thời gian đối phó với đối thủ của mình hơn. Khi ấy, Triệu Khương sẽ có thời gian thở dốc. Không hổ danh là thương nhân, dù ở thời nào đi nữa thì đầu óc kinh doanh vẫn quan trọng hơn cả.

“Một mình thúc áp tải hàng hóa không sao chứ?” Dự Niên hỏi.

“Thiếu hiệp yên tâm, cái thân già này đã quen với chuyện đó mấy chục năm qua rồi.” Triệu Khương bật cười. “Thay vào đó, ta lại lo cho thiếu hiệp hơn. Thiếu hiệp còn trẻ, không nên đắc tội với nhiều người trong giang hồ. Ta mong thiếu hiệp hoạt động trong tối nhiều hơn, tránh để lộ mặt với bên ngoài. Vừa bí ẩn vừa an toàn mới tạo ra hiệu quả.”

Dự Niên gật đầu. Quả thực, chặn đường tài lộ chẳng khác gì thù giết cha giết mẹ, Dự Niên kiếm tiền từ Triệu Khương nên nghiễm nhiên đã thành thù của liên minh ba cửa tiệm vải đứng đầu thành Tương Dạ. Hắn còn ở đây một quãng thời gian dài nữa nên phải học cách giấu mình đi mới được. Hôm qua Dự Niên đã lộ mặt một lần, nhưng đối phương không chú ý quá nhiều nên hẳn sẽ không để lộ ra bao nhiêu bản vẽ. Chưa kể, vẻ ngoài của Dự Niên trước đó khác hẳn với bây giờ, nên có lẽ hắn sẽ an toàn hơn đôi chút.

Sau khi đáp ứng Triệu Khương, Dự Niên liền nhận tiền trước để hoạch định thu chi cho hợp lý. Triệu Khương chủ động đưa cho hắn một bộ quần áo kín đáo để hành sự nên hắn không cần lo khoản phí ở mảng này. Thay vào đó, hắn cần mua một ít dụng cụ để làm ná bắn.

Địa điểm: rừng cây.

Yêu cầu hành sự: ẩn nấp không để lộ tung tích.

Thời điểm: rạng sáng, lúc mặt trời chưa hoàn toàn mọc.

Đây là ba yếu tố trọng yếu cho chuyến áp tải hàng hóa của Triệu Khương. Vừa hay, nó trùng hợp với những chuyến đi săn vào mỗi sáng sớm của Dự Niên khi còn sống tại Sơn Đông. Là một người lớn lên giữa thiên nhiên hoang dã, Dự Niên có thừa tự tin “săn” hết đám sói đói kia.

Âm thầm chuẩn bị xong những vật dụng cần thiết, Dự Niên chợt nhớ đến ba anh em nhà họ La. Vì thất bại của nhiệm vụ trước nên độ tín nhiệm của bọn họ trong mắt người thuê đang giảm sút, nếu không mau cải thiện thì tình hình sẽ càng tệ hơn cho chính Dự Niên.

“Có lẽ phải bàn lại một chút với Triệu Khương rồi.” Hắn lẩm bẩm.