Ba tay áo đen là những vị khách không mời duy nhất trong đêm hôm đó, nên đôi vợ chồng Triệu Khương cũng không còn lo lắng thêm mà yên tâm ngủ say. Trong khi đó, Dự Niên lại dành nguyên đêm để nghiền dược liệu rồi nấu cao, hắn chỉ chợp mắt trong khi chờ nồi ninh khô lại để vón thuốc thành dạng viên.
Nếu ở kiếp trước, luyện đan chỉ là khái niệm trong các tiểu thuyết tiên hiệp thì kiếp này lại khác đôi chút. Luyện đan thực chất chỉ là làm thuốc thành dạng viên, gọi là đơn. Nhìn qua thì nó tương đối giống thuốc bắc thôi, nhưng tùy vào người làm mà hiệu quả sẽ khác nhau.
Như Dự Niên nấu cao làm thuốc thì nó chỉ là thuốc, song người của Phái Thái Thanh hay Trúc Lâm Tự làm thì nó sẽ thành đơn thứ thiệt. Xích Hỏa Đơn mà Lý Trường Không phục dụng dạo trước là một sản phẩm đến từ Trúc Lâm Tự. Nó không những chống lại hàn độc của Thanh Ma, mà còn giúp lão giữ mạng trong một quãng thời gian dài. Trên giang hồ, một viên Xích Hỏa Đơn đáng giá bằng hàng trăm lượng bạc, thậm chí là lượng vàng nếu khan hiếm dược liệu.
Hiện giờ, Dự Niên đang làm thuốc bình thường dựa trên những gì mà bà nội dạy, hiệu quả của nó sẽ không khác gì thuốc bổ, nhưng mùi vị thì giống hệt thuốc độc.
Phải, Dự Niên đang muốn bắt ba tên áo đen này làm thuộc hạ của mình. Dù ba tên này không mạnh nhưng ít nhiều cũng cắm dùi tại thành Tương Dạ lâu hơn hắn. Mặt khác, đối phương chỉ làm việc cho các bên khác vì tiền thôi, nên Dự Niên có thể để bọn họ làm gián điệp nhằm lấy thêm thông tin để uy hiếp các bên có tiền.
Suy cho cùng, đây là thời phong kiến, hệ thống luật pháp vẫn còn rất lỏng lẻo, nếu không muốn nói là sơ hở đầy mình. Dự Niên cũng từng nghiên cứu luật cổ nên hắn dự định sẽ lách luật đôi chút để kiếm chác.
Nói gì thì nói, chim chết vì ăn, người chết vì tiền. Không có tiền, hắn liền khó có đồ ăn ngon, đồng nghĩa đường lên Tông Sư còn xa lắm.
. . .
Từ sáng sớm, Triệu Khương đã lên đường đi giao dịch với các cửa tiệm lớn. Dự Niên ngỏ lời đi cùng để phòng ngừa đối phương chơi xấu, nhưng lão lại từ chối.
“Thiếu hiệp yên tâm, dù là đối thủ kinh doanh nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, bọn họ không làm gì được ta đâu. Ta sẽ về trước buổi trưa.” Lão đã nói như vậy đấy.
Dự Niên nghe ra sự tự tin trong lời nói của Triệu Khương nên không nói gì thêm. Dù sao thì chỉ có thương nhân mới có thể đối đầu với thương nhân. Tiệm vải Hoàng Châu tồn tại ngần ấy thời gian mà chưa dẹp tiệm thì năng lực của Triệu Khương cũng không phải dạng vừa đâu, chẳng qua tư bản không bằng người khác nên không bộc lộ tham vọng ra. Dự Niên không ghét người tham vọng, hắn chỉ không thích những người chơi mưu hèn kế bẩn và hãm hại người khác vì mục đích lợi nhuận.
Trong lúc Triệu lão thái trông tiệm ở tiền sảnh, Dự Niên lôi ba tên áo đen kia ra phía sau, đặt bọn họ thành hàng rồi giải huyệt, mỉm cười lên tiếng:
“Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn: hoặc là chết tại đây, hoặc là thành thuộc hạ của ta. Chọn đi, ta không có dư thời gian cho các ngươi.”
Tên áo đen đứng đầu liếc mắt nhìn sang đồng bạn, bọn hắn hành động với nhau lâu ngày nên chỉ cần nhìn vào ánh mắt nhau sẽ hiểu được lời muốn truyền đạt. Gã nhìn lại Dự Niên, lưỡng lự một hồi rồi mới đáp lại:
“… Chúng ta chưa biết mục đích của ngươi là gì cả.”
“Đấy không phải câu trả lời. Ngươi còn một cơ hội.”
Dự Niên lắc đầu, nét mặt của hắn cứng rắn hơn một năm trước rất nhiều. Dù quãng thời gian qua không có chuyện gì lớn xảy ra nhưng quả thực hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hắn đã dần dung hòa vào giới giang hồ.
Tên áo đen đứng đầu tự nhận lăn lộn trong giang hồ cũng lâu năm, mắt nhìn người không đến nỗi tệ, nhưng thành thật thì gã giờ này không thể hiểu nổi con người Dự Niên.
Đầu tiên, tuổi còn rất nhỏ, gương mặt non choẹt búng ra sữa, nhưng thủ đoạn thì độc ác không ai bằng, đã vậy còn thẳng tay đánh đập bọn hắn mà không cần tra hỏi bất cứ câu nào. Xem như chuyên gia tra tấn trong ngục giam cũng không tùy ý như thế.
Thứ hai, võ công của Dự Niên rất kỳ lạ, khinh công cũng ảo diệu đến mức gã không thể bắt kịp. Mặt khác, khi nhận phải đòn ném kia, gã đã cảm nhận được nội lực của đối phương. Nó mạnh của gã rất nhiều, mạnh một cách áp đảo. Lão cam đoan hắn phải là cao thủ Nhập Lưu chính chuyên chứ không phải dạng chó hùa mèo hoang như bọn hắn.
Với hai điều trên, tên áo đen dẫn đầu đã có được những kết luận riêng cho mình. Dự Niên chắc chắn là đệ tử đại phái, mà theo như tình báo phía cửa tiệm kia cung cấp thì chắc chắn có liên quan tới Cái Bang. Lần này bọn hắn đụng độ phải kẻ không vừa rồi.
Liếc mắt nhìn đến gói bọc mang sau lưng Dự Niên, gã hoài nghi nó là thứ che đậy cây côn. Trong thiên hạ này, gậy gộc và côn là vũ khí định hình của Cái Bang, dù rằng cũng có những môn phái khác dùng vũ khí tương tự, nhưng làm sao mà so được thiên hạ đệ nhất bang đây.
“… Ta chọn vế sau.” Tên áo đen cắn răng đáp.
“Đại ca!” Hai tên đồng bạn còn lại giật mình nhìn sang. Mới nãy đâu có bàn như thế?
Chỉ bằng với hai chữ đó, bầu không khí một lần nữa lại trở nên yên tĩnh.
“Ngươi cũng khôn ngoan đấy.” Dự Niên hơi ngạc nhiên vì thái độ của đối phương thay đổi. Hắn hơi đề phòng, song trước mắt vẫn phải đảm bảo tình hình chung cái đã. Sau khi lấy ra ba viên thuốc đen, hắn đưa đến trước miệng từng người, bảo. “Nuốt đi.”
Tên áo đen đứng đầu nghiêm mặt lại, hắn trầm mặc một hồi rồi nói:
“Thiếu hiệp không tin chúng ta?”
“Niềm tin vốn dĩ không tồn tại giữa những người lạ mặt. Và ngươi đang hoang phí thời gian của ta.” Dự Niên lặng lẽ đáp lại, nghe không ra buồn vui.
Tên áo đen không nghĩ hắn sẽ lấy độc ra uy hiếp, nhưng đâm lao phải theo lao, gã không còn đường lui nữa rồi. Không cân nhắc thêm, gã chậm rãi há miệng ra, đớp lấy viên thuốc trong tay Dự Niên. Dư vị tanh hôi khó chịu xộc lên tận khoang mũi, nhưng gã vẫn cố gắng nuốt xuống.
Cái vị tởm lợm này… đúng là độc thật rồi.
Có người đi đầu làm gương, hai tên còn lại tự nhiên ngoan hơn hẳn. Nhưng sức chịu đựng của bọn hắn không thể nào bằng tên áo đen đứng đầu nên vừa nuốt xong là bắt đầu ho khụ khụ rồi nôn khan. Lúc Dự Niên không để ý, dường như bọn hắn có liếc xéo hậm hực, song hắn cũng chẳng để tâm mấy. Mục đích đầu của hắn đã đạt được rồi.
“ Canh đầu ngày rằm hằng tháng đến cổng thành phía tây lấy thuốc duy trì, chậm trễ giây nào thì ta không đảm bảo mạng của các ngươi, được chứ?” Vừa cởi trói cho đối phương, Dự Niên vừa mỉm cười nói.
“… Vâng, thưa thiếu hiệp.” Ba tên trả lời trong bộ dạng ỉu xìu thiếu sức sống.
“Quay trở về đi, đừng để đám người sau lưng các ngươi nghi ngờ. Còn cần phải làm gì thì ta nghĩ mình không cần phải nhiều lời nữa nhỉ?” Dự Niên nói.
Tên áo đen đứng đầu hít vào một hơi thật sâu rồi gật đầu, sau cáo từ rồi kéo đồng bọn đi ra cửa sau, cởi bộ đồ đen trên người ra mà hòa mình vào dòng người trên phố, thoáng chốc đã đi.
Bọn hắn không quay về chỗ của người đã thuê, thay vào đó là quay về lại hang ổ được ngụy trang bằng một căn nhà hết sức tầm thường ở giữa chợ phía nam thành để trị thương trước. Vết tát ngày hôm qua vẫn còn đó, đã vậy còn sưng rất lâu, mỗi lần chạm vào là sắc mặt người nào người nấy lại ảm đạm đi thấy rõ.
“Đại ca, sao huynh lại chấp nhận yêu cầu của tên đó?” Nhị đệ La Trung ấm ức hỏi.
Tên áo đen đứng đầu, anh cả của hai người còn lại, La Thượng, thở dài đáp:
“Nếu ta không đồng ý thì cả ba người chúng ta đã sớm là cái xác rồi.”
“Giữa thanh thiên bạch nhật, cho dù có là người trong giang hồ thì cũng không thể tùy ý giết chóc trong thành Tương Dạ.” La Hạ lắc đầu không tin tưởng.
“… Nhưng nếu người ra tay là Cái Bang thì sao?” La Thượng trầm giọng.
Nghe vậy, gương mặt của La Trung và La Hạ liền cứng lại. Cơn đau in hằn trên má thế mà không khiến bọn hắn tỉnh táo lại kịp.
“Ý của đại ca là thế nào?” La Trung cẩn thận hỏi.
“Nhớ lại dáng vẻ của người đã bắt chúng ta đi.” La Thượng chủ động vẫy tay gọi hai đứa em khờ khạo của mình lại gần, nói nhỏ. “Vừa nhỏ tuổi, vừa giỏi võ công, vừa là ăn mày, sau lưng còn mang một gói bọc tựa như côn, trong tay lại có cả thuốc độc khó tìm. Hai đệ cho rằng người bình thường sẽ hội tụ được nhiều thứ tốt như thế?”
Đã nói đến tận đây thì chó cũng phải hiểu, La Trung và La Hạ không cho rằng mình thua kém hơn. Bọn hắn hiểu lời của đại ca mình. Trên đời này, cá nhân duy nhất liên quan đến các yếu tố đó chỉ có một.