Ba tên áo đen đứng hình mất ba giây. Bọn hắn không hề hay biết ở bên mái nhà đối diện có người đang theo dõi, cho đến khi đối phương thở hắt ra.
“… Ngươi là ai?”
Tay áo đen đứng đầu nhanh chóng đứng chắn trước hai người đồng bạn. Trực giác của gã mách bảo người này cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không thể hành động sơ suất.
Sự thật đã chứng minh, ba Bất Nhập Lưu dù mạnh đến đâu cũng không phải đối thủ của một Nhập Lưu. Huống hồ, đây còn là Nhập Lưu sở hữu nội công thâm hậu nhất.
Dự Niên đứng dậy, thoáng chốc đã rời khỏi mái nhà mà đáp sang tiệm vải Hoàng Châu. Không để cho đối phương phản ứng, hắn nhanh chóng dùng nhu thuật ném hai người lên trời, nội lực bùng nổ để gia tăng lực ném. Trong khi đó, hắn cấp tốc vòng ra sau người còn lại để khóa cổ, bắt đích thủ của mình ngất đi. Đối phó với đám gà con này thì Dự Niên không cần phải dùng tới Thái Hàn Bạch Thủ, cứ dùng nhu thuật của bà nội truyền dạy là thừa sức rồi.
Tay áo đen đứng đầu phản ứng nhanh nhất, dù bị ném lên cao nhưng gã lại thành người đầu tiên lấy lại trọng tâm mà tiếp đất. Trước đó gã còn muốn thử chiêu song sau khi chứng kiến cả hai bị hạ nhanh đến không tưởng thì gã liền quay lưng bỏ chạy.
Tốc độ của gã tương đối nhanh, dáng người gầy thoăn thoắt làm giảm ma sát không khí mỗi khi di chuyển. Dẫu vậy, Dự Niên lại là cao thủ khinh công, hắn chấp đối phương đi được hơn ba mươi trượng mới chịu di chuyển. Trong màn đêm, hai bóng đen di chuyển tựa như những bóng ma, song chỉ có đúng duy nhất một người là di chuyển đúng nghĩa của ma, bởi chỉ có duy nhất một mình tay áo đen đứng đầu là phát ra tiếng chân.
“Đến đây thôi.” Chợt thanh âm lạnh lùng của Dự Niên vang lên bên tai.
Ngay sau đó, cảnh vật trước mặt tay áo đen đã chìm hẳn vào đêm tối. Tới lúc tỉnh lại, cả người gã đã bị trói chặt ngay dưới cột nhà trong tiệm vải Hoàng Châu.
“Thiếu hiệp, hắn tỉnh rồi!”
Vợ chồng Triệu Khương không lạ gì khi nửa đêm có trộm đột nhập, dù sao hai người cũng sinh hoạt tại thành Tương Dạ đã lâu, còn ngạc nhiên gì với thủ đoạn của mấy cửa tiệm lớn nữa. Ngay khi bị Dự Niên đánh thức, cả hai đã sớm biết nên làm gì.
Dự Niên mở cửa đi vào, sau nhẹ nhàng khóa chốt rồi chậm rãi bẻ từng ngón tay, bên trên có dính một ít chất lỏng màu đỏ không quá rõ ràng. Nhưng nhìn thấy nó, tâm thần tay áo đen đã run lên bần bật. Rốt cuộc phải đấm người bao nhiêu lần mới máu me bê bết đến thế?
Dự Niên bỗng nhiên tát tay áo đen một cái rõ mạnh, làm gã có cảm tưởng như sắp văng cả bộ răng hàm đến nơi. Hắn không nói lời nào cả, cũng chẳng có chút động thái nào liên quan đến tra hỏi, từ đầu đến cuối chỉ toàn tát và tát, đã vậy còn tát mỗi một bên, đến khi dừng thì mặt của gã đã bị vêu hẳn sang phải, đôi mắt sưng húp vì khóc không thành lời.
“À quên, chưa giải huyệt.” Chợt Dự Niên nhớ ra.
“…” Quân khốn nạn!
Dự Niên trực tiếp đâm ngón tay vào người tay mặt nạ. Dĩ nhiên, hắn chỉ lún ngón tay vào người đối phương thôi chứ không xuyên qua da, như thế là phá luôn cả huyệt vị rồi chứ không phải là điểm huyệt nữa.
Ở kiếp trước, Dự Niên rất thích cái trò điểm huyệt của mấy bộ phim kiếm hiệp trên ti vi, vì nó rất ngầu. Nhưng khi đến thế giới này, hắn mới biết cái trò điểm huyệt đấy khó cỡ nào, không phải cứ giơ ngón tay lên chỉ chỉ là xong, mà bắt buộc phải đâm đủ sâu để tìm huyệt thì mới thực hiện điểm huyệt được. Quá trình này không những đòi hỏi sự chính xác cao mà còn đòi hỏi một kỹ thuật thượng thừa. Dự Niên phải luyện song hành với khinh công từ những ngày đầu tiên thì mới bước đầu nắm được kỹ thuật này.
Huyệt vị được giải, tay áo đen đã có thể nói lại được. Gã rên rỉ trong đau đớn, một bên má nóng hổi tựa như lò than lửa hồng. Gã chăm chăm vào Dự Niên, sát khí hừng hực hận không thể băm xác hắn ra thành trăm mảnh.
Có sát khí đúng là ấn tượng đấy, song với người đã trải nghiệm qua sát khí của Đại Tông Sư như Dự Niên rồi thì cái này chẳng khác gì trò trẻ con. Hắn nhếch mép rồi ngồi xổm trước mặt gã, nói:
“Ngươi làm việc trong tối lâu năm hẳn cũng biết ta định hỏi gì rồi nhỉ?”
Gã im lặng không lên tiếng. Dự Niên đã đoán từ sớm, hai tay đồng bạn kia cũng không phải dạng vừa, dù đã bị hắn tát đến bay hết cả hàm răng cũng chỉ he hé được vài cái tên không đáng chú ý. Hắn và Triệu Khương cần thông tin giá trị hơn.
“Không nói cũng được, dù sao ta cũng muốn thử một số trò.”
Nói xong, hắn lại điểm huyệt để tay áo đen không thể lên tiếng. Hắn cũng điểm luôn huyệt vị trên đầu để gã tạm mất luôn thính lực. Sau đó, hắn mới quay sang chỗ Triệu Khương, bảo:
“Thúc chắc là không muốn báo quan phủ chứ?”
Triệu Khương thở dài, lão đáp:
“Thiếu hiệp có điều không biết rồi. Mấy cửa tiệm lớn kia ít nhiều đều có cấu kết với quan phủ, nếu ta đưa hắn đến quan phủ thì sang ngày hôm sau mọi chuyện sẽ trở về lại như cũ. Bằng chứng không đủ, thủ phạm đột nhiên biến mất, sổ sách cũng không lưu lại, thiếu hiệp biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.”
Dự Niên gật gù. Thật ra hắn biết rõ, nhưng hắn lựa chọn biểu hiện không biết cho đúng với độ tuổi của mình, như vậy mới giấu mình kỹ càng hơn.
Như đã đề cập trước đó, thương nhân dù sở hữu địa vị thấp nhất trong sĩ, nông, công, thương nhưng bọn họ là người có tiền tài, là nguồn thu chính giúp cho thành Tương Dạ này phát triển. Vì vậy quan phủ phải có những ưu ái nhất định để chôn vùi những việc xấu không đáng, đồng thời cũng là bảo vệ nguồn tư cung tài chính.
Tiệm vải Hoàng Châu chỉ là đơn vị kinh doanh nhỏ không đóng góp mấy vào ngân sách của thành Tương Dạ. Quan trọng hơn, nó còn chẳng nuôi nổi một quan nhỏ trong thành, nên dù có gặp chuyện gì liên quan đến kinh doanh thì còn lâu mới là đối thủ của những cửa tiệm lớn.
“Thúc biết chuyện này từ sớm, vậy đã tính toán đến giải pháp chưa?” Dự Niên hỏi.
“Dĩ nhiên là rồi, dù rằng sẽ hơi thua thiệt một chút.” Triệu Khương cười khổ. “Nếu hôm nay không có thiếu hiệp giúp đỡ thì có khi cái thân già này đã mất trắng rồi chứ đừng nói thua thiệt chút đỉnh.”
Dường như nhận ra được ý định của Triệu Khương, Dự Niên liền đảo mắt qua lại. Hắn nói:
“… Thúc định bán số hàng hôm nay lại cho mấy cửa tiệm kia?”
“Không sai, ta định làm vậy. Giống như việc trả phí bảo kê thôi, dù rằng sẽ hơi khó khăn trong mùa kinh doanh tiếp theo.” Triệu Khương mỉm cười.
Dẫu vậy, Dự Niên vẫn cảm thấy nụ cười này của lão… hơi gian thương. Dường như ẩn phía sau vẫn còn một loại ý định khác. Nói Dự Niên nhạy cảm cũng được, nhưng hắn thật sự tin vào suy đoán của mình. Bởi kiếp trước hắn từng xém chút nữa là bị cuốn vào cuộc chiến tranh vị trí phó khoa rồi, nên hắn rất cực kỳ dị ứng với mấy cái trò tranh giành quyền lực hay cạnh tranh “thiếu lành mạnh” lắm. Đây cũng là lý do tại sao hắn không hợp với kinh doanh (mãi không giàu nổi).
“Tùy vào quyết định của thúc.” Dự Niên tùy tiện nhún vai.
“Đa tạ thiếu hiệp đã hiểu.” Triệu Khương chắp tay cảm tạ, lão nói tiếp. “Sẵn tiện đây, không biết mấy ngày tới thiếu hiệp đã có kế hoạch gì chưa?”
Đến rồi. Dự Niên mỉm cười lắc đầu.
“Dạo này ta đang rảnh. Thúc muốn thuê ta sao?”
“Phải. Nhân lúc nguồn hàng của ta vẫn chưa bị lộ ra ngoài, ta vẫn muốn nhập thêm để kiếm lời. Tuy nhiên, lần này hẳn sẽ khó khăn hơn. Thiếu hiệp đã giúp cái thân già này hai lần, vậy thì lần thứ ba, ta sẽ trả một cái giá thật xứng đáng, không biết ý của thiếu hiệp như thế nào?” Triệu Khương từ tốn đưa ra lời đề nghị.
Dự Niên khoanh tay lại giả vờ suy ngẫm. Một lát sau, hắn gật đầu đáp ứng.
“Đa tạ thiếu hiệp.” Triệu Khương bật cười thành tiếng.
Sau đó, Dự Niên không làm phiền giờ ngủ của Triệu Khương nữa nên để lão quay lại phòng nghỉ ngơi, còn phần mình thì trực tiếp đánh ngất tay áo đen kia. Kế tiếp, hắn sang phòng bên cạnh, nơi đang giam giữ hai tên đồng bạn áo đen.
Lúc này, Triệu lão thái đang bôi thuốc giảm đau cho bọn họ. Khác với Triệu Khương gian thương khó dò thì bà tốt tính hơn rất nhiều, dù rằng trước đó hai người họ đã có ý đồ trộm cắp hàng hóa trong tiệm. Tương tự như tay áo đen bên kia, hai người này cũng bị Dự Niên điểm huyệt không thể nói chuyện và lắng nghe.
“Thiếu hiệp, ta đã mua mấy đơn thuốc thiếu hiệp nói. Không biết thiếu hiệp dùng chúng để làm gì vậy?” Triệu lão thái tò mò hỏi.
“… Một chút thuốc bổ để luyện võ thôi ạ.” Dự Niên mỉm cười đáp lại. Chợt hắn dừng lại một chút. “Cơ mà đêm hôm thế này mà tiệm thuốc vẫn còn mở sao?”
Triệu lão thái cười nhẹ, đáp:
“Đại phu cũng có tuổi rồi. Những người già như chúng ta không ngủ nhiều, căn bản giờ này ai cũng tỉnh như sáo cả. Thiếu hiệp không cần lo.”
Dự Niên gật gù rồi nhắc khéo phòng bên cạnh cũng có người cần bôi thuốc nên Triệu lão thái liền đứng dậy rời đi. Trong khi đó, Dự Niên tóm lấy mấy thang thuốc rồi mượn căn bếp. Lúc đi, nụ cười hắn… tựa hồ có chút gian xảo.