Vừa đến cổng thành, Dự Niên và Triệu Khương đưa thẻ bài thông hành cho lính giữ thành xem. Dự Niên không có thẻ bài, nhưng hắn có lệnh bài gỗ của Cái Bang. Đệ tử Cái Bang không cần thẻ bài thông hành, chỉ cần cái lệnh bài này thôi là đủ ra vào thành trì Đại Khánh rồi.
Tất nhiên, Dự Niên không gia nhập Cái Bang, tấm lệnh bài này hắn cũng chỉ chôm từ một tay ăn mày lạ mặt nào đó thôi, dù gì cũng giống hệt nhau cả.
Trong suốt một năm qua, Dự Niên ra vào thành Tương Dạ hàng trăm lần nên cũng quen biết với một số lính giữ thành. Người đang kiểm tra hàng hóa hiện tại là một trong số đó.
“Ta vẫn thế mà.” Dự Niên bật cười cho qua chuyện.
Hai người bọn hắn thông quan, nhanh chóng đánh xe vào thành.
“Thiếu hiệp là đệ tử Cái Bang sao?”
Triệu Khương là người kinh ngạc nhất với thân phận của Dự Niên. Lão gặp qua rất nhiều ăn mày trong suốt cuộc đời mình, nhưng lão không nhớ có ăn mày nào nổi bật như thế này. Nói thế nào nhỉ… trông không giống như lão tưởng tượng lắm.
“… Cũng xem là vậy. Ta ngưỡng mộ tinh thần hiệp nghĩa của bọn họ.” Dự Niên vừa giúp đẩy xe vừa trả lời. Một câu trả lời khá mờ mịt.
“À, ra là phe áo sạch.” Triệu Khương gật gù đã hiểu.
Cái Bang là thiên hạ của đám ăn mày “nguyên thủy” nhưng Cái Bang hiện nay đã không còn giống như trước nữa. Nhất là khi giang hồ và triều đình song hành cùng nhau như bây giờ.
Danh tiếng của Cái Bang không còn bị trói chân trong giang hồ như các môn phái khác, bởi bọn họ thường xuyên xuất hiện trong mắt người khác. Cho nên rất nhiều nhân sĩ ngưỡng mộ lòng hiệp nghĩa của Cái Bang mà đua nhau gia nhập, thậm chí là tài trợ tài chính.
Bang chủ đời này của Cái Bang là một trong thập đại cao thủ, lão có tầm nhìn rất xa nên không giống các đời tiền nhiệm, lão chấp nhận sự gia nhập đến từ bên ngoài. Từ đó, Cái Bang phân thành hai phe: áo sạch và áo bẩn. Trong đó, áo sạch là phe những người gia nhập sau này, địa vị và thân phận có khi đủ làm chấn động thiên hạ; còn áo bẩn là phe ăn mày nguyên gốc, là cốt cán thực sự của Cái Bang nguyên thủy.
Dự Niên không thuộc phe áo sạch, bởi một năm qua hắn sống như một thành viên của phe áo bẩn. Nhưng vẻ ngoài của hắn không cho phép kéo dài chuyện này. Dự Niên chẳng đẹp trai, song khí chất lại cực kỳ đặc biệt, nếu người có học thấy được sẽ nhận ra là hạo nhiên chính khí. Sĩ, nông, công, thương, chính khí thuộc về sĩ.
Các thương nhân muốn mở rộng quan hệ với Cái Bang để đổi lại sự hậu thuẫn trong các mối vận chuyển làm ăn. Triệu Khương không ngoại lệ, nhưng lão lại không thích đám người thuộc phe áo bẩn cho lắm. Lão không thích nói chuyện với đám người không có đầu óc, chỉ tổ phí thời gian và công sức. Song phe áo sạch thì khác, khác nhiều lắm.
Dự Niên có thể đánh bại hai tên thổ phỉ trong thoáng chốc thì võ công tuyệt đối cao cường. Với một bang phái giang hồ, biết võ sẽ có địa vị cao hơn, nên Triệu Khương nhất định không bỏ qua cơ hội kết thân này. Lão nhanh chóng tìm chủ đề để nói chuyện thêm trên đường về nhà, nhưng Dự Niên nhanh tay hơn, hắn hỏi:
“Thúc nghi ngờ mấy cửa tiệm lớn cố ý thuê người chặn cướp hàng phải không?”
Triệu Khương giật thốt rồi vội vàng nhìn ngó xung quanh, lão nghiêng người sang hắn, nói nhỏ:
“Thiếu hiệp, ta không có bằng chứng, chỉ nghi ngờ thôi. Sẵn tiện đây, có thể mấy cửa tiệm khác đang cho người theo dõi nên chúng ta hãy cẩn thận một chút.”
Dự Niên mỉm cười đáp ứng. Trên thực tế, dọc đường đi này không hề có người theo dõi, chỉ khi vào thành thì mới có vài ba người bắt đầu rục rịch. Tuy nhiên, phần lớn đều là Bất Nhập Lưu nên Dự Niên không lo lắng lắm, hắn biết rõ khoảng cách tối đa có thể nghe lén mà.
Thương trường là chiến trường, trong tình hình khan hiếm nguồn hàng, xem như các cửa tiệm lớn có tiếng thì cũng phải vứt liêm sỉ đi để kiếm tiền. Triệu Khương tự dưng tìm ra một nguồn hàng không tệ, đám sói đói kia tự nhiên không thể bỏ qua.
Dự Niên là người thiên về học thuật và nghiên cứu, hắn không giỏi kinh doanh, càng không giỏi đầu tư nên không muốn xía vào chuyện làm ăn của người ta. Có điều, hắn cần kiếm tiền, hắn cần tích lũy tư bản. Càng luyện võ về sau, nhu cầu về dinh dưỡng mỗi lúc một nhiều, Dự Niên không thể cậy mãi vào Thái Hàn Kinh, hiệu quả của nó cũng chỉ nhất thời mà thôi.
Cơ thể là nền tảng võ học tốt nhất, mà ăn uống là cách duy nhất nạp dinh dưỡng. Tiêu hao nhiều, nạp lại cũng không ít. Dự Niên muốn đột phá Tông Sư thì hắn buộc phải ăn, mà ăn tốn nhiều tiền lắm, hắn không có nhiều tài lực đến thế. Vừa hay, Triệu Khương đang ở tình trạng kinh doanh khó khăn.
“Triệu thúc, nguồn hàng của thúc ổn định chứ?” Dự Niên hỏi nhỏ.
“… Sao thiếu hiệp lại hỏi chuyện đó?” Triệu Khương nghi ngờ. Mặc dù là ân nhân, nhưng có những giới hạn không được phép xâm phạm, bí mật kinh doanh là một trong số đó.
“Khoảng thời gian tới ta tương đối rảnh, nếu thúc cần bảo tiêu thì ta có một lời đề nghị. Thúc suy nghĩ kỹ nhé.” Dự Niên mỉm cười.
Triệu Khương xém chút là đớp phải mồi câu. May mà lão trấn định lại mà lên tiếng cảm tạ. Không có thứ gì đột nhiên rơi xuống từ trên trời ngoài phân chim và mưa, mặc dù cá nhân lão muốn mở rộng quan hệ với Cái Bang, nhưng lão sẽ không tùy tiện. Gián điệp kinh tế nào phải chuyện mới lạ ở cái thành Tương Dạ này.
Dẫu vậy, Triệu Khương sẽ không vì quá cẩn thận mà bỏ lỡ cơ hội. Suy cho cùng, lễ Tết cũng gần đến rồi, qua Tết cũng cần phải kinh doanh nữa.
“… Ta sẽ cân nhắc.” Triệu Khương đáp.
. . .
Tiệm vải Hoàng Châu là kế sinh nhai của Triệu Khương và vợ già, cả thành Tương Dạ chỉ có đúng duy nhất một cửa tiệm, mà quy mô cũng chẳng lớn mấy. Dự Niên đi vào, lượn một vòng rồi đi ra còn chẳng mất đến một phút. Tuy nhiên, không được chỗ này lại được chỗ khác. Tiệm vải Hoàng Châu nằm trên con đường rất tấp nập, nếu buôn bán ổn thì cũng sẽ có một nguồn thu ổn định đến cuối đời.
“Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay giúp đỡ ông nhà ta, bữa cơm này ta đã tận lực trổ tài, hi vọng thiếu hiệp không chê.” Triệu lão thái ôn tồn cười mỉm.
Bà cho Dự Niên một cảm giác rất thân thuộc, như thể bà nội hắn vẫn còn sống vậy. Và bữa cơm tối thịnh soạn này cũng làm hắn muốn hồi tưởng về quá khứ. Mới đó mà đã một năm qua rồi, hắn còn chẳng thể làm một lễ giỗ đường hoàng cho ông bà nội mình.
“Là chuyện nên làm.” Dự Niên nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi dùng bữa.
Triệu Khương có hai người con gái, nhưng cả hai đều đã thành thân nên phải ở nhà chồng, thành ra tiệm vải Hoàng Châu giờ này chỉ còn mỗi hai ông bà già đứng tuổi trông coi. Chẳng trách đích thân Triệu Khương phải đi áp tải hàng.
Theo đánh giá tổng quan của Dự Niên, tiệm vải Hoàng Châu không đến nỗi túng thiếu, nhưng cũng chẳng đủ dư dả để thuê thêm một người về trông tiệm. Trong giai đoạn khan hiếm hàng hóa và cạnh tranh gắt gao, Hoàng Châu không phải là tiệm vải duy nhất chịu sự áp bức từ các cửa tiệm lớn. Hiện tại Triệu Khương đã có nguồn hàng nên tình hình có vẻ sẽ khả quan hơn chút. Ngặt nỗi, qua ải một lần không đồng nghĩa sẽ qua ải liên tục. Và Triệu Khương cũng không định dừng lại ở một lô hàng duy nhất.
Sau bữa tối thịnh soạn nhất trong một năm qua của Dự Niên, hắn được mời ở lại một đêm để đôi vợ chồng Triệu Khương có thể báo đáp tận tụy nhất có thể. Trên thực tế, Dự Niên biết Triệu Khương cần hắn ở lại bảo vệ đống vải và quần áo mới nhập về. So với hai tên thổ phỉ cướp đường yếu ớt thì đêm nay mới là cuộc chiến thực sự.
Dự Niên giả bộ đi ngủ ở trong phòng, sau đó âm thầm lẻn ra ngoài rồi âm thầm vận Quy Tức Công để ẩn mình trong bóng tối. Không ngoài dự đoán, vừa qua nửa đêm là trên mái nhà của tiệm vải Hoàng Châu đã xuất hiện ba bóng đen. Thân thủ của bọn chúng không tồi, leo trèo rồi đi lại trên mái ngói rất thuần thục, xem chừng không phải lần đầu hành sự.
“Đại ca, vợ chồng Triệu Khương đã ngủ rồi, chúng ta đột nhập cướp hàng thôi.” Sau khi đi một vòng kiểm tra, một bóng đen nhanh chóng quay về bẩm báo.
“Tình báo nói Triệu Khương thuê một cao thủ, đã điều tra được thân phận chưa?”
“Đại ca, chỉ là một thằng nhóc, nghe nói là ăn mày.”
“… Sao lại dính dáng tới Cái Bang rồi?” Tay áo đen đứng đầu không khỏi nhíu mày.
Ăn mày nói chung thì bọn hắn không sợ, cho dù có đánh trọng thương đối phương thì bọn hắn cũng đủ sức xóa bỏ vết tích để không ảnh hưởng tới khách hàng sau lưng. Nhưng ăn mày biết võ thì khác. Đây là lực lượng chủ lưu của Cái Bang, động đến người này… bọn hắn liền khó thoát khỏi thiên la địa võng của đám ăn mày thành Tương Dạ.
“Đại ca, tên lính canh thành nói người này không có gì đặc biệt, nhìn qua cũng không giống biết võ công, nhiều lắm chỉ cậy bóng cây Cái Bang rồi gặp may là cùng.”
“… Vậy đệ giải thích xem vì sao hai tên thổ phỉ kia bị đánh bại?” Tay áo đen đứng đầu hừ lạnh. “Tuy ta không để hai tên kia vào mắt, nhưng nếu hai đệ cho rằng đối phương gặp may thì đấy là sai lầm. Chớ xem nhẹ đám ăn mày.”
Hai tay áo đen còn lại quay sang nhìn nhau rồi gật đầu, sau chuẩn bị gỡ mái ngói để đột nhập thì một hơi thở thành tiếng đột nhiên vang lên từ mái nhà đối diện. Tay áo đen đứng đầu phản ứng nhanh nhất, gã lập tức phóng thanh dao găm về hướng đó.
Dự Niên nhẹ nhàng bắt lấy thanh dao găm kia mà mỉm cười.